Bùi Cô Cẩm cực lực kiềm chế, cố gắng nhẹ nhàng, mới có thể khiến cho nụ hôn này dừng lại ở mức dịu dàng triền miên. Hai người tách ra, hai má Tống Vân Tang đỏ bừng, môi nàng vì bị cắn mút càng thêm hồng nhuận đằm thắm. Tim của Bùi Cô Cẩm bị suối nước nóng kia vây lấy, cũng không quá nhớ thương đến chuyên “chữa bệnh”, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm thấy cơ thể khó chịu. Hắn ngồi một lát, vẫn chọn đứng lên: "Ta tiếp tục đi xem ghi chép vụ án."
Tống Vân Tang nhu thuận đáp ‘được’. Hai người đi ra khỏi phòng trong, Tống Vân Tang không ngồi ở bên bàn trà may quần áo nữa, mà là tò mò đi đến cạnh bàn: "A Cẩm, trong bản ghi chép vụ án viết cái gì vậy?"
Động tác kéo ghế ra của Bùi Cô Cẩm dừng lại, một lát sau, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống: "Viết về chuyện phụ thân của Sầm Tu Kiệt nhận hối lộ của người khác, bên trong còn có khẩu cung của ông ta và nhân chứng nhân, còn có ghi chép lúc ông ta vượt ngục."
Tống Vân Tang nghe xong còn tưởng thật không hề cảm thấy không đúng. Bùi Cô Cẩm âm thầm cấp khen sự tùy cơ ứng biến của mình một câu. Nhưng không ngờ, Tống Vân Tang lại hỏi: "Vậy trong bản ghi chép vụ án viết ông ta nhận hối lộ của ai vậy?"
Bàn tay đang định cầm lấy bản ghi chép vụ án của Bùi Cô Cẩm lại dừng một chút: "Cái này, ta còn chưa đọc tới."
Tống Vân Tang không biết có vấn đề như trước: "Vậy A Cẩm xem tới đâu rồi? Nói với ta một chút đi."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm nhìn về phía Tống Vân Tang, thấy hai con ngươi như nước của nữ tử nhìn chăm chú vào hắn, trông thật sự muốn nghe câu chuyện này một chút. Hắn biết việc này không có cách nào qua loa đối phó nữa, nhưng bị chỉ ra sai lầm liền thừa nhận sai lầm, vậy không phải là Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm buông bản ghi chép vụ án xuống, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: "Thật ra... bản ghi chép vụ án này, ta còn chưa có bắt đầu xem. Tang Tang ngồi ở chỗ kia may quần áo, có chút ảnh hưởng đến ta."
Tống Vân Tang trừng lớn mắt. Nàng ngẩn ngơ, trước tiên lên tiếng hỏi: "Ta đã quấy rầy đến chàng sao?" Lại hoang mang nhíu mày lại: "Sao ta lại quấy rầy đến chàng? Hình như ta đâu có phát ra âm thanh?"
Bùi Cô Cẩm lại nghiêm túc nói: "Có rất nhiều lúc, quấy rầy đến người khác không phải là giọng nói, mà là động tác. Nàng luôn kéo tơ lụa, màu sắc thay đổi liên tục, khóe mắt của ta nhìn thấy, không tự giác bị hấp dẫn."
Tống Vân Tang nghẹn lời. Nàng phải may quần áo, tất nhiên phải lật qua lật lại tơ lụa, nhưng nàng cũng quên như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến Bùi Cô Cẩm. Rồi nàng bỗng nhiên phản ứng lại: "Từ từ —— vừa rồi ta hỏi chàng trong bản ghi chép vụ án viết cái gì, chàng còn trả lời ta. Chàng, chàng đã gạt ta?"
Nàng có chút kinh ngạc nhìn Bùi Cô Cẩm, tựa như không ngờ người trầm ổn như Bùi Cô Cẩm, nói chuyện lại tùy tiện bậy bạ như vậy. Bùi Cô Cẩm sao có thể bị nàng hỏi cứng họng! Lúc này nhẹ giọng nói: "Không phải ta sợ nói cho nàng sự thật sẽ làm cho nàng áy náy sao."
Tống Vân Tang cảm động. Nàng xấu hổ nói: "A Cẩm, xin lỗi, đều do ta không tốt, luôn quấn quýt lấy chàng. Chàng nên sớm nói với ta, hiện tại lãng phí thời gian dài như vậy, chàng còn chưa xem bản ghi chép vụ án, làm sao bây giờ?"
Nàng vội vàng nói: "Ta đi ra ngoài nha, để cho A Đông lấy mấy thứ này đi, một chàng ở lại đây xem bản ghi chép vụ án." Lại bày ra vẻ mặt thật sự cam đoan: "Chàng yên tâm, về sau lúc chàng làm chính sự, ta sẽ ở cùng A Đông, tuyệt đối sẽ không quấy rầy chàng!"
Nàng xoay người muốn rời đi. Như vậy thật đúng là... vác đá đập tự lên chân mình, Bùi Cô Cẩm khổ không nói nên lời. Tang Tang nói lúc hắn làm chính sự sẽ không ở bên cạnh hắn! Nhưng hắn còn có rất nhiều chính sự phải làm, vậy chẳng phải là phần lớn thời gian đều không được nhìn thấy nàng sao?
Hắn hận không thể mỗi ngày đều ôm con thỏ nhỏ này vào trong ngực! Bùi Cô Cẩm vội vàng nắm lấy tay của Tống Vân Tang: "Ôi, khoan đã, Tang Tang." Hắn vắt hết óc, rốt cuộc cũng có thể đào ra được một lời nói dối: "Việc này không trách nàng. Chủ yếu là do ta vốn không đến học đường, trụ cột không được vững, xem mấy bản ghi chép vụ án này có chút vất vả. Bình thường lại thấy không có gì, nhưng những ngày gần đây bôn ba có chút vất vả, không dễ dàng tập trung tinh thần."
Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy Bùi Cô Cẩm thật sự vất vả! Nàng vẫn cho rằng Bùi Cô Cẩm vào triều làm quan đã lâu cho dù khi còn bé không được đi học thì hiện tại hẳn cũng có thể dễ dàng hiểu được những thứ này. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm xem bản ghi chép vụ án phải có tinh thần tốt mới được!
Chẳng trách lúc trước hắn thích nàng đọc tiểu thuyết cho hắn nghe, thì ra là hắn tự mình nhìn sẽ mệt. Tống Vân Tang nhìn Bùi Cô Cẩm với ánh mắt đồng tình như nhìn một người thất học, Bùi Cô Cẩm cũng không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, nhưng hắn lại cảm nhận được loại đồng tình này. Hắn nhạy bắn nghĩ ra một biện pháp: "Tang Tang, chi bằng nàng đến giúp ta đọc bản ghi chép vụ án có được không?"
Tống Vân Tang đau lòng đồng ý: "Được, để ta đọc cho chàng. Sau này nếu chàng phải sửa tấu chương, ta cũng có thể giúp đỡ!"
Bùi Cô Cẩm liền bắt lấy tay nàng nhẹ kéo nàng lại! Tống Vân Tang bị kéo một cái đã ngồi vào trong lòng hắn! Ngọn lửa trong lòng Bùi Cô Cẩm vẫn chưa được dập tắt lại bùng lên cao mấy thước, hừng hực thiêu cháy hắn, lại ra vẻ trầm ổn nói: "Ngồi trên đùi ta đi, lúc nàng đọc, ta cũng nhìn xem."
Tống Vân Tang ngồi vào trong lòng nam nhân mặt lại đỏ lên, theo bản năng đã muốn đứng lên. Nhưng Bùi Cô Cẩm đã trải bản ghi chép vụ án lên bàn. Tống Vân Tang nhìn lại, phát hiện bản ghi chép vụ án lớn như vậy, nếu hai người ngồi tách ra, thật sự sẽ có một người nhìn không tới. Cả người Bùi Cô Cẩm nóng như lửa, Tống Vân Tang bị hơi thở của hắn vây quanh, đột nhiên cảm thấy an tâm kiên định. Trong lòng nàng giãy dụa một lát, vẫn không cự tuyệt, chỉ nho nhỏ giọng nói: "Có khi nào có người tiến vào hay không."
Tiểu nhân trong lòng Bùi Cô Cẩm kia đã bắt đầu tung bay, thầm nghĩ kêu gào đáp nàng một câu "ai dám tiến vào ta đánh hắn đi bay ngoài", trên mặt lại bày ra vẻ đáng tin cậy: "Sẽ không đâu, Sầm Tu Kiệt tiến vào sẽ biết gõ cửa, Cẩm Y vệ và những người khác lại hiểu quy củ."
Tống Vân Tang liền ngầm đồng ý. Hai tay của Bùi Cô Cẩm ôm thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng giữ lấy nàng: "Tang Tang bắt đầu đi."
Tống Vân Tang nhất thời không có động tĩnh. Bùi Cô Cẩm nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, chỉ nghĩ nàng thấy này tư thế vô cùng thân thiết, còn đang do dự muốn buông tay hay không, nhưng không ngờ, hai bàn tay nhỏ của Tống Vân Tang lặng lẽ đặt xuống, cầm lấy một cánh tay của hắn: "A Cẩm..." Nàng cầm lấy tay hắn, cọ cọ hai má lên mu bàn tay của hắn: "Ta rất thích chàng ôm ta như vậy, thật giống như cả thế giới đều là chàng."
Hai má non mịn cọ lên mu bàn tay thô ráp, Bùi Cô Cẩm cảm thấy như cái gì đó trong lòng nổ tung. Một lát sau hắn mới trầm giọng nói: "Tay rất bẩn, lần sau đừng cọ."
Tống Vân Tang lại cúi đầu, giọng bé như con kiến: "Không bẩn mà. Lúc chàng, chàng hôn ta... chàng cũng không ngại bẩn..."
Tuy rằng Tống Vân Tang chưa nói cái gì cả, nhưng Bùi Cô Cẩm đã hiểu. Trong đầu hắn có một tiếng nổ vang lên, cho dù là trong lòng hay là cơ thể của hắn, đều khó đang căng ra. Lúc nữ tử cúi đầu, chiếc gáy trắng như gốm sứ lộ ra một đường cong tuyệt đẹp. Bùi Cô Cẩm không thể khống chế được hôn lên: "Cái đó không giống, chỗ nào của Tang Tang cũng không bẩn..."
Môi của hắn lướt qua tai của nàng, nhẹ nhàng cắn lên gáy của nàng. Tống Vân Tang run nhè nhẹ, cả người nhũn ra trong lòng hắn. Nhiệt độ của không khí lại lên cao, lúc này Bùi Cô Cẩm không thể dừng đúng lúc. Vốn dĩ hắn chỉ muốn ôm Tống Vân Tang, nghe con thỏ nhỏ nghe nàng đọc bản ghi chép vụ án. Nhưng hiện tại, hắn thầm muốn quét bản ghi chép vụ án xuống đất, đặt con thỏ nhỏ lên chiếc bàn trống không kia. Tình nồng mật ý dâng trào, quần áo biến thành trói buộc, đầu óc của Bùi Cô Cẩm dính dính mụ mị, Tống Vân Tang run rẩy nói: "Không phải A Cẩm nói, xem bản ghi chép vụ án sao..."
Bùi Cô Cẩm thở phì phò, giãy dụa, lôi bản thân đang mất khống chế bên cạnh tha trở về. Hắn rút cánh tay vòng qua thắt lưng của nàng lại, giúp nàng sửa sang lại quần áo, kìm nén xao động trong lòng nói: "Tang Tang, hay là nàng xuống dưới đi. Ta cho mang một chiếc ghế lại đây, nàng ngồi đối diện bàn đọc bản ghi chép vụ án đi."
—— Ngay từ đầu hắn không nên đưa ra chủ ý để cho Tống Vân Tang ngồi trên đùi hắn! Nếu nói là ưu đãi, không bằng nói là tra tấn! Quả thực tự tìm khổ cho chính mình mà!
Tống Vân Tang mềm nhũn đáp một tiếng, chống bàn đứng lên, rồi lại run chân một cái ngã trở về! Bùi Cô Cẩm bị nàng đè trúng nơi đó, kêu lên một tiếng!
Tống Vân Tang vội vàng nói xin lỗi. Tay nàng giật giật, như bị điện giật lập tức rụt trở về, cứng ngắc ngồi nơi đó. Bùi Cô Cẩm đành phải nâng cánh tay của nàng lên, giúp nàng đứng lên. Hắn bất đắc dĩ thở dài: "Trạm cho vừng, cẩn thận."
Tống Vân Tang không đi đến đối diện bàn. Nàng chỉ đứng ở bên cạnh hắn, nói lắp bắp: "A Cẩm chàng, không khó chịu sao?"
Bùi Cô Cẩm có thể không khó chịu sao? Thật sự là hắn nên rơi một giọt lệ đồng tình cho chính mình. Kiếp trước tuy rằng hắn chiếm được thân thể của Tang Tang, lại thủy chung không có được đến trái tim của Tang Tang. Kiếp này tuy rằng hắn chiếm được trái tim của Tang Tang, nhưng trong loại chuyện này... thật sự là nghẹn muốn điên rồi!
Bùi Cô Cẩm giật giật khóe miệng, miễn cưỡng bày ra một nụ cười: "Không sao cả, nam nhân đều như vậy, ta quen rồi, một lát nữa sẽ tốt thôi."
Làm gì có chuyện tất cả nam nhân đều thảm như vậy! Làm gì có chuyện đã quen! Làm gì có chuyện một lát nữa sẽ tốt thôi! Tống Vân Tang còn muốn đọc bản ghi chép vụ án cho hắn nghe, nghĩ đến giọng nói của nàng... Bùi Cô Cẩm cảm thấy thời gian mình "tốt" có thể kéo dài tới vĩnh hằng sánh cùng thiên địa. Nhưng hắn có thể làm gì được? Hắn đã đồng ý với Tống Vân Tang để cho nàng chầm chậm thích ứng, tuy rằng hắn cũng không biết, Tống Vân Tang muốn chậm chậm này rốt cuộc là muốn chậm tới khi nào...
Mặt của Tống Vân Tang đỏ lên, bỗng nhiên ngồi xổm xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Cô Cẩm, khóe mắt đuôi lông mày còn lưu lại nét quyến rũ do vừa rồi bị hắn xoa nắn: "Chàng lại gạt ta, loại chuyện này, làm sao có thể quen..." Bàn tay nhỏ của con thỏ nhỏ đặt lên ‘dao găm’ của hắn, giọng nói của Tống Vân Tang đang run lên: "Ta, ta giúp chàng, chàng đừng biến ta thành như hôm trước, là được."
Pháo hoa trong lòng hắn bùm bùm bùm nổ tung đầy trời, Bùi Cô Cẩm bị lời này kích thích, đầu óc đều trống rỗng. Trước khi hắn phản ứng lại, hắn đã làm chuyện vừa rồi hắn muốn làm: quét bản ghi chép vụ án quét xuống đất, đặt con thỏ nhỏ lên chiếc bàn trống không kia.
Đang nửa đường, A Đông đến kêu hai người ăn cơm, bị Bùi Cô Cẩm phun ra một từ "cút" đuổi trở về. Sau khi xong việc trời đã chập choạng tối, tóc của Tống Vân Tang rối loạn, quần áo cũng lỏng lẻo, nhưng tinh thần không bị kích thích quá nhiều. Nàng chỉ là có chút dại ra, vì sao rõ ràng là nàng giúp Bùi Cô Cẩm... mà hiện tại nàng cũng biến thành bộ dạng lộn xộn này?
Bùi Cô Cẩm cầm vải bông giúp Tống Vân Tang lau tay, giọng nói còn có chút trầm: "Lát nữa ta cho A Đông chuẩn bị nước ấm, nàng đi tắm một lát đi."
Tống Vân Tang nức nở một tiếng: "Ta không muốn tắm, đi tắm A Đông sẽ biết chúng ta ở thư phòng, ở thư phòng làm chuyện đó!" Nàng nắm bàn tay lại đánh Bùi Cô Cẩm: "Chàng thật đáng ghét, vì sao cứ động trên người ta..."
Nắm tay nhỏ kia đánh vào vai của hắn, Bùi Cô Cẩm đánh cho mơ hồ: "Tang Tang, nàng nghĩ xem, lúc ấy hai ta dán vào nhau, động đến nơi nào, ta cũng không khống chế được mà."
Vậy mà hắn còn không biết hối cải! Tống Vân Tang bị chọc tức đỏ hốc mắt. Bùi Cô Cẩm nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng lấy công chuộc tội, đưa ra ý kiến cho nàng: "Không sao mà, vậy chúng ta ăn cơm trước. Cơm nước xong lại tắm rửa, A Đông sẽ không khả nghi."
Làm sao có thể không khả nghi chứ, chữ "cút" lúc này kia, đã bại lộ hết thảy rồi. Nhưng loại lời này tuyệt đối tuyệt đối không thể nói, nếu không Tống Vân Tang sẽ quậy lật trời! Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm vô cùng đáng tin cậy, nhưng Tống Vân Tang cũng không đồng ý: "Ta cảm thấy không thoải mái, dính dính, ta muốn tắm rửa trước."
Bùi Cô Cẩm lập tức sửa miệng: "Vậy tắm, hiện tại ta đi kêu A Đông chuẩn bị nước ấm."
Tống Vân Tang lại dùng sức lắc đầu: "Ta không muốn, ta không còn mặt mũi gặp người..."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Cho nên, như vậy rốt cuộc là tắm hay là không tắm? Thật đúng là hầu hạ tổ tông, Bùi Cô Cẩm cảm thấy chính mình thật vất vả! Nhìn Tống Vân Tang bày ra bộ dạng bé muốn khóc nhưng bé không khóc, Bùi Cô Cẩm chợt nghĩ ra một cách: "Có biện pháp!"
Hắn cầm nghiên mực trên bàn lên, tạt mực nước bên trong lên trước ngực Tống Vân Tang! Quần áo trước ngực Tống Vân Tang lập tức đen một mảng lớn. Bùi Cô Cẩm vừa lòng cười nói: "Nàng xem, nàng có thể nói là không cẩn thận bị dính mực nước, cho nên phải trước tắm rửa rồi mới ăn cơm."
Trên mặt Tống Vân Tang dính vài giọt mực nước, dại ra nhìn Bùi Cô Cẩm. một lát sau, nàng rốt cuộc phục hồi tinh thần, gầm lên giận dữ: "BÙI! CÔ! CẨM ——"