Lại nói, bên trong núi rừng, nhóm Giáo úy đang thu dọn hiện trường. Đám giặc Oa lần này có nhân số tổng cộng là hai trăm năm mười tám người, đa số bị đánh chết, có mười ba người trúng đạn bị thương hôn mê, đã bắt sống. Lúc Ngụy Hưng bẩm báo tình huống với Bùi Cô Cẩm, nhóm Giáo úy đều cảm thấy Chỉ huy sứ Đại nhân lại có chút không thích hợp. Trạng thái kia, có chút giống đêm hôm qua lúc giặc Oa đánh cướp thôn xóm, có vẻ vui sướng không thể che lấp được. Nhưng hôm nay có chỗ chút khác biệt đó là rõ ràng trông Bùi Đại nhân có chút lo lắng.
Mọi người vô cùng hiểu sự vui sướng này, dù sao đi nữa có thể làm cho một cô nương tựa thần tiên trên trời như Tống Tiểu thư thổ lộ trước mặt mọi người, bất kỳ ai cũng có thể vui đến bay lên trời vài ngày mới hạ xuống. Còn sự lo lắng kia mọi người không hiểu được, nhưng Bùi Đại nhân lập tức dặn dò mọi người thay quan phục, mang theo mấy tên giặc Oa còn sống đi đến huyện Khê Đài ở gần đó, mọi người mới giật mình: thì ra Bùi Đại nhân đang sốt ruột công khai thân phận để tra án!
Thân phận của bọn họ cũng không có cách nào giấu diếm được nữa. Hỏa Thương là vật hiếm, cho dù là Quân Doanh ở kinh thành cũng chỉ có hơn trăm cây, bọn họ một lần mang theo ba mươi cây, bất kỳ ai cũng có thể đoán được lai lịch của bọn họ. Kỳ thật sau khi Bùi Cô Cẩm biết được đám giặc Oa này truy theo tung tích của Sầm Tu Kiệt mà đến, hắn đã biết hành tung của mình sẽ bị bại lộ. Nhất định Nhị Hoàng tử đã truyền tin tức hắn làm Khâm sai đến đây cho bên này biết trước, những người đó đối chiếu một chút, không khó đoán được hắn là ai. Nếu hắn lấy thân phận Khâm sai lộ diện, bọn họ tất nhiên sẽ không dám làm càn, nhưng hiện tại hắn chỉ là một gã "thương nhân". Cơ hội tốt như vậy còn không giết hắn, vậy phải đợi đến khi nào?
Đã nhiều ngày, Bùi Cô Cẩm giả ý tiếp tục che giấu tung tích, chuyên chọn con đường hẻo lánh để đi, quả nhiên câu được cá. Đã có manh mối, cũng là thời điểm công khai thân phận, bắt đầu điều tra. Bùi Cô Cẩm thật sự chờ mong mấy tên giặc Oa còn sống kia sẽ phun bí mật, nhưng có thể làm cho viết hai chữ lo lắng ở trên mặt là nhanh chóng tìm chỗ ở điều kiện cách âm tốt để dừng chân, để cho Tống Vân Tang giúp hắn "chữa bệnh".
Đoàn người đi vào huyện Khê Đài, nhìn thấy ngoài cửa thành rất nhiều lưu dân đang xếp hàng đợi kiểm tra. Đây là phía bắc của địa phận của Mẫn Chiết tất cả con đường đều phải đi qua, hai bên huyện là hai sườn núi cao, khó có thể đi đường tắt, bởi vậy nơi đây là nút giao thương quan trọng. Bùi Cô Cẩm lấy lệnh bài chứng minh thân phận Khâm sai, đám người ở cửa thành lập tức quỳ rạp một mảnh. Binh lính thủ thành vô cùng lo lắng, vội vàng thông báo cho Huyện thái gia.
Lưu Tri huyện nhận được tin tức Khâm sai giá lâm, kinh hoảng đi ra nghênh đón. Ông ta nhìn thấy nhóm Cẩm Y vệ áp giải hơn mười tên giặc Oa, sắc mặt liền trắng bệch, bùm một cái quỳ xuống đất: "Vi thần thất trách, để cho giặc Oa quấy nhiễu Đại nhân, tội đáng chết vạn lần!"
Người xung quanh lại kéo nhau quỳ thêm một lần. Mặt của Lưu Tri huyện sắp chạm xuống đất, trên khuôn mặt mập mạp của ông ta mồ hôi lạnh chạy xuống như mưa. Nhưng không ngờ vị Khâm sai Đại nhân nhìn qua có vẻ rất khó gần kia lại chỉ nói: "Đứng lên đi. Chúng ta ở đâu? Mang ta đi nhìn xem."
Lưu Tri huyện nhất thời ngây người, không rõ tại sao câu đầu tiên Khâm sai Đại nhân nói lại là hỏi chỗ ở. May là sư gia cao gầy đứng bên cạnh chọc chọc ông ta, ông ta mới phản ứng lại: "Phủ nha có gian tiểu viện, năm trước mới vừa sửa chữa qua, chuyên môn dùng để tiếp đãi quý nhân. Không biết Đại nhân ở nơi đó có được không?"
Lưu Tri huyện mang theo nhóm người Bùi Cô Cẩm đi đến tiểu viện của phủ nha. Điều kiện của nơi này quả nhiên không tồi, ở nơi huyện lị nhỏ này xem như xa hoa. Bùi Cô Cẩm đi vào đi ra xem xét toàn bộ tiểu viện một lần, hỏi Tống Vân Tang bên cạnh: "Chúng ta phải ở đây một hai ngày, Tang Tang cảm thấy tiểu viện này có được không?"
Lưu Tri huyện căng thẳng nhìn về phía Tống Vân Tang. Vị cô nương này vừa thấy đã biết là người được chiều chuộng, lại dễ nói chuyện đến bất ngờ: "Ta cảm thấy rất tốt."
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới vừa lòng gật đầu. Lưu Tri huyện cho rằng đã định ra nơi ở, rốt cuộc Khâm sai Đại nhân sẽ làm khó dễ việc giặc Oa, nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm vẫn không nhắc đến công việc như trước: "Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo sao? Nếu như không có vậy hôm nay cứ như vậy đi, chúng ta phải thu dọn chỗ ở."
Hắn không chấp vấn ông ta, Lưu Tri huyện tránh được một kiếp, làm sao có thể còn có việc gì để bẩm báo! Lưu Tri huyện vội vàng nói: "Vi thần không có gì chuyện quan trọng. Đại nhân bôn ba mấy ngày, thật sự nên nghỉ ngơi trước. Vi thần đi chuẩn bị tiệc tối, đón gió tẩy trần cho Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm lại cự tuyệt: "Yến hội liền miễn. Chuẩn bị cơm tối xong trực tiếp đưa tới, chúng ta ăn ở trong phòng."
Lưu Tri huyện còn muốn khuyên hai câu nữa, sư gia một bên lại dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta. Lưu Tri huyện nuốt lời muốn nói trở lại trong bụng, đáp một tiếng rồi lui ra.
Hai người cung kính rời khỏi sân, lúc đi vào phủ nha. Lúc này Lưu Tri huyện mới hỏi sư gia: "Vì sao không cho ta chuẩn bị tiệc tối? Chiêu đãi không chu đáo như vậy, Khâm sai Đại nhân có không vui hay không?"
Sư gia kia cười ha ha nói: "Huyện thái gia, ngài không chú ý tới sao? Ánh mắt của Khâm sai Đại nhân đều dính trên người cô nương kia! Trong lòng ngài ấy đang muốn làm chuyện tốt, ngài còn để cho ngài ấy tham gia tiệc tối, không phải là khiến cho ngài ấy phiền chán?"
Lưu Tri huyện cân nhắc một lát liên tục gật đầu. Sư gia kia lại đè thấp giọng nói: "Vị Đại nhân này nhìn có vẻ là người có thể qua lại. Phỏng chừng ngài ấy đến Mẫn Chiết một chuyến, chỉ là muốn lập công trạng, cho nên bắt được giặc Oa là tốt rồi, cũng không sốt ruột thẩm tra xử lý." Hắn ta dừng một chút, có ý dẫn dắt: "Chúng ta dừng quá lo lắng, nghĩ biện pháp làm cho ngài ấy vui, mới là chuyện chính."
Lại nói bên này, Lưu Tri huyện cùng sư gia mưu tính một phen, còn trong viện, chuyện thứ nhất Bùi Cô Cẩm dặn dò A Đông chuẩn bị nước ấm để tắm rửa. Mấy ngày nay dừng chân ở những nơi điều kiện hạn chế, Tống Vân Tang cũng chưa tắm rửa được sạch sẽ, bởi vậy lập tức đồng ý. Một lần tắm rửa này của Bùi Cô Cẩm thật sự là trước nay chưa từng có, kém chút nữa là hắn chà cho bong một lớp da ra. Hắn còn tưởng rằng mình tắm đủ chậm, không ngờ hắn tắm xong đi ra, Tống Vân Tang còn đang khâu quần áo.
Tại sao nàng còn chưa đi tắm rửa! Bùi Cô Cẩm gấp muốn chết, chỉ hận không thể trực tiếp ném Tống Vân Tang vào trong nước kỳ cọ kỳ cọ, lại phải miễn cưỡng duy trì vẻ trầm ổn của hắn: "Tang Tang sao lại còn khâu quần áo?"
Động tác trên tay Tống Vân Tang vẫn không ngừng: "Ta muốn may nhanh một chút có quần áo cho chàng mặc vào."
Nàng nhìn về phía Bùi Cô Cẩm ngọt ngào cười. Bùi Cô Cẩm bị nàng cười đến tâm hoa nộ phóng, trong lòng nóng đến phát sợ. Hắn tiến lên ôn hòa đoạt lấy kim chỉ của nàng: "Mấy ngày này lúc nàng có thời gian đều may quần áo, sắp mệt muốn chết rồi. Hiện tại đã có nơi nghỉ ngơi, mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi một lát mới tốt."
Tống Vân Tang còn nhìn chằm chằm kim chỉ trong tay hắn, hiển nhiên không muốn dừng lại, nhưng nàng cũng không quá kiên trì. Lúc nàng tắm rửa xong đi ra, Lưu Tri huyện đã cho người ta đưa bữa tối tới. Ở nơi thiên tai lướng thực có hạn, nhưng món ăn được nấu trông rất ngon miệng, mấy ngày đi đường này Tống Vân Tang khó có được lúc ăn ngọn miệng như vậy, cho nên nhân tiện ăn nhiều một chút. Nàng còn nhai kỹ nuốt chậm, Bùi Cô Cẩm đã ăn xong rồi. Tống Vân Tang có chút ngớ người: "A Cẩm, sao chàng lại ăn nhanh như vậy?"
Bởi vì ta vội vàng! Trong lòng Bùi Cô Cẩm kêu gào, trong đầu đã muốn đặt Tống Vân Tang lên bàn lột sạch, trên mặt chỉ một vẻ lạnh nhạt: "Có chút đói bụng."
Tống Vân Tang "ồ" một tiếng: "Nhất định là hôm nay chiến đấu cùng giặc Oa cho nên mệt mỏi. Chàng có muốn ăn thêm một chút không?"
Không cần, ta chờ ăn nàng. Hầu kết của Bùi Cô Cẩm lăn một vòng, lên tiếng: "Không cần, ta nhìn nàng ăn."
Tống Vân Tang liền tiếp tục từ từ ăn cơm. Lúc nàng ăn cơm có loại cẩn thận tao nhã chỉ có ở quý nữ, nếu là ngày xưa, Bùi Cô Cẩm ngồi nhìn một ngày một đêm cũng sẽ không chán, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy có trăm móng vuốt đang cào cấu tim mình. Khó khăn lắm mới đợi lúc nàng cơm nước xong, A Đông lại đưa canh hầm lên. Tống Vân Tang cầm thìa lên chậm rãi uống canh.
Bùi Cô Cẩm nóng nảy! Nhưng Tang Tang nhà hắn đi cùng hắn một chuyến, thật sự là vất vả muốn chết. Nàng vốn kén chọn, hiện giờ khó có được có thể ăn no, Bùi Cô Cẩm không nỡ thúc giục. Hắn thậm chí còn nói thêm câu: "Uống có ngon không? Uống nhiều một chút."
Khuôn mặt của Tống Vân Tang đỏ bừng đáp một tiếng, uống càng chậm hơn. Lúc môi của nàng dính nước canh cang trở nên trơn bóng quyến rũ khiến cho người khác muốn ngậm lấy. Bùi Cô Cẩm miệng khô lưỡi khô, yên lặng bưng bát canh lên, cùng nàng uống sạch sẽ.
Thật không dễ dàng uống xong canh, Tống Vân Tang bày ra khuôn mặt khổ qua: "Ăn no quá..." Nàng đỡ bàn đứng lên, còn trút giận lên người Bùi Cô Cẩm: "Đều do A Cẩm, còn nói ta uống nhiều một chút. Ta ăn no quá..."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm còn có thể làm gì được đây? Lúc này mà tha nàng trở về phòng, hắn sợ cơ thể nàng sẽ không thoải mái. Hai người tản bộ trong viện một hồi, tới tới lui lui đi được nửa canh giờ, Bùi Cô Cẩm còn chưa nóng nảy nhưng Tống Vân Tang đã ngừng bước.
Sắc trời về khuya, mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu. Tống Vân Tang cầm Tay của Bùi Cô Cẩm, nho nhỏ giọng nói: "Tại sao A Cẩm lại không thúc giục ta?"
Bùi Cô Cẩm bất ngờ. Hắn nhìn Tống Vân Tang, đôi mắt của nữ tử dưới ánh trăng phảng phất như có một dòng nước đang chảy qua. Hắn bỗng nhiên hiểu được: "Thúc giục nàng cái gì?"
Tống Vân Tang cúi đầu, giọng nói càng nhỏ: "Thúc giục ta... giúp chàng chữa bệnh."
Ngọn lửa trong người Bùi Cô Cẩm vừa mới bị gió đêm thổi tắt lại ầm ầm nhảy tới yết hầu. Hắn cảm thấy cổ họng bị đốt đến khô cháy: "Nàng biết phải trị như thế nào? Nàng đang cố ý trốn tránh ta?"
Tống Vân Tang lắc đầu, rồi lại gật gật đầu: "Không biết, nhưng mà... chỉ là ta có chút hoảng thôi..."
Nàng nhìn hắn, quả thật cảm thấy sợ hãi. Có thể không hoảng sao, nàng nhỏ nhỏ mềm mềm như vậy, thật sự mặc hắn muốn làm gì làm. Chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể ‘muốn’ nàng. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên có chút không nỡ. Kỳ thật hắn không thực sự muốn tính sổ với nàng. Tuy rằng nàng ngốc ngốc hiểu lầm hắn, nhưng không có tạo thành phiền toái thực tế gì với hắn. Hôm nay vì giúp hắn cởi bỏ "khúc mắc", nàng thậm chí nói ra lời nói như "muốn làm gì cũng được" này. Nàng tin tưởng hắn như vậy, có phải hắn càng nên cẩn thận hơn một chút, không được nóng lòng nhất thời?
Bùi Cô Cẩm lựa chọn mất trí nhớ. Hắn vứt trăm ngàn lần tra tấn khó nhịn trong đoạn thời gian này ra sau đầu, thầm nghĩ nên bình tĩnh một chút, phải bình tĩnh một chút. Vì thế hắn vuốt lên mái tóc của Tống Vân Tang: "Vậy tại sao không nói sớm? Nàng thật sự sợ, vậy bây giờ không trị nữa."
Tống Vân Tang lại chậm rãi lắc lắc đầu. Nàng ôm Bùi Cô Cẩm, vùi mặt mình vào trong lòng hắn: "Trị. A Cẩm ôm ta vào nhà đi, như vậy... ta sẽ không thể chạy thoát."
Nữ tử dán lên người hắn bày ra bộ dạng toàn thân toàn tâm giao phó. Ngọn lửa đang nghẹn ở yết hầu của hắn nổ tung, chốc lát đã đốt tới từng tế bào trong cơ thể hắn. Ngọn núi lửa trong ngực Bùi Cô Cẩm cũng không kiềm được nữa, nặng nề phun ra nham thạch nóng chảy mãnh liệt! Hắn không nói được một lời, khom người ôm lấy Tống Vân Tang.
Hắn vào nhà, đặt nàng ở trên giường, thổi tắt ngọn nến. Trong bóng tối, Tống Vân Tang nắm tay hắn, giọng nói có chút run rẩy: "A Cẩm, vì sao lại tắt nến? Tối quá, ta hơi sợ."
Lời nói của Bùi Cô Cẩm vang lên ngắt quãng trong nụ hôn nóng cháy: "Nàng sẽ không thích đèn sáng... Đừng sợ, có ta ở đây."
Trong phòng nhất thời chỉ vang lên vài tiếng động nhỏ vụn tất. Một lát sau, Tống Vân Tang khóc nức nở, nói: "A Cẩm, ta, ta lạnh."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm đã thay đổi: "Như vậy thì sao? Có phải sẽ không lạnh nữa không?"
Tiếng côn trùng kêu vang hòa chung với tiếng thở dốc, hỗn loạn thành một mảnh. Tống Vân Tang bỗng nhiên khóc lên: "Không muốn, không muốn..."
Bùi Cô Cẩm liền mơ hồ dỗ nàng: "Tang Tang ngoan..."
Tiếng khóc không dừng lại, dần dần tràn ngập trong màn đêm tĩnh lặng. Có tiếng vật nàng rơi xuống đất, gối đầu không biết bị ai đẩy xuống giường. Tống Vân Tang khóc thút thít: "Chàng gạt ta, căn bản chàng không phải đang chữa bệnh!"
Bùi Cô Cẩm không có trả lời, Tống Vân Tang lại dần dần khóc càng lớn hơn: "Chàng tránh ra, tránh ra! Hu hu chàng ức hiếp ta..."
Tiếng khóc của nàng không dừng lại. Hồi lâu, giọng nói của Bùi Cô Cẩm trầm thấp vang lên: "Không lừa nàng. Tang Tang xem, có phải được nàng trị khỏi rồi sao..."