Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 56




Tiếng nói pha lẫn tiếng khóc trong trẻo của nữ tử vang vọng khắp núi rừng. Cả người Bùi Cô Cẩm cứng đờ giống như bị đóng đinh tại chỗ. Trong đôi con ngươi đen láy của nam nhân lại lần nữa lóe lên một tia sáng, cơ thể bởi vì khắc chế mà run rẩy, một lát sau mới khàn giọng đáp lại nàng một câu: "Được, ta sẽ nhớ kỹ."

Hắn gian nan lui xuống, A Đông tiến lên đỡ lấy Tống Vân Tang: "Tống tiểu thư, lại đây đi."

Tống Vân Tang dùng sức lau nước mắt, lúc này mới thấy rõ trên mặt A Đông mang theo nụ cười. Tống Vân Tang ngẩn ngơ, không rõ đang ở trong tình cảnh này vì sao A Đông còn có thể cười được. Nàng lại nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, thấy sắc mặt của nam nhân phức tạp như đang ẩn nhẫn, nhưng cảm xúc này tuyệt đối không phải sự bi tráng lúc sắp chết.

Tống Vân Tang lại quay đầu nhìn về phía Giáo úy còn lại thấy tuy rằng mọi người cảnh giác chuẩn bị chiến đấu nhưng cũng không chút căng thẳng nào nên có trước khi chết. Tựa như trừ bỏ nàng, không ai cho rằng đây là một hồi chiến đấu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong lúc nhất thời Tống Vân Tang, đều nghĩ rằng đám giặc Oa này đều không phải là giặc Oa chân chính, mà là Bùi Cô Cẩm phái người giả trang. Nhưng đám giặc Oa kia đã thực sự xông lên. Bọn họ hô "đừng để Tiểu nương tử kia chạy", "giết", cười lớn cưỡi ngựa vọt lại đây. Cuối cùng A Đông nghiêm mặt, để cho Tống Vân Tang ngồi ở phía trước mình: "Tống tiểu thư, ngồi cho vững!"

Nàng ta quay đầu ngựa lại, đích thật là muốn chạy ra từ đường cũ, mang nàng đến mảnh rừng phía sau. Nhưng phía sau cũng có giặc Oa chặn đường đi, Tống Vân Tang thật sự không rõ, A Đông muốn mang nàng rời đi như thế nào.

Sau đó nàng liền thấy, nhóm Giáo úy mở chiếc rương vẫn luôn được mang theo trên đường, lấy thứ trong đó ra... hỏa thương! Họng súng tối om xoay về phía giặc Oa, nổ súng! Tiếng ầm ầm vang lớn, đám giặc Oa chặn phía trước A Đông lập tức tử thương vô số!

Tống Vân Tang ngây người. A Đông phản ứng rất nhanh. Không có người chặn đường, nàng ta "Giá" một tiếng, giục ngựa chạy cái một đường thông thuận.

Tiếng gió gào thét bên tai Tống Vân Tang, cảnh sắc xung quanh lướt qua liên tục, dần dần không còn nghe thấy tiếng súng cùng tiếng la hét nữa. A Đông không chạy quá xa, đến cánh rừng ở gần đó liền dừng: "Nơi này sẽ không quá ồn ào phải không? Chúng ta đợi ở đây đi."

Nàng ta xuống ngựa, lại đi đỡ Tống Vân Tang xuống. Một lát sau Tống Vân Tang mới có thể nói ra lời: "A Cẩm... chàng sợ tiếng súng làm ồn đến ta, mới cho ngươi mang ta tránh đi?"

A Đông cười nói: "Đương nhiên không phải. Đại nhân là sợ Tống Tiểu thư không nhìn nỗi cảnh đánh giết."

Tống Vân Tang bưng kín mặt, cảm thấy mắc cỡ chết đi được. Cho nên... nàng cho rằng đây là sinh ly tử biệt, nhưng mọi thứ đều ở trong khống chế của Bùi Cô Cẩm. Nàng cho rằng Bùi Cô Cẩm đã chuẩn bị xong cho chuyện phải hy sinh, nguyện lấy cái chết đổi cho nàng một con đường sống, nhưng trên thực tế, Bùi Cô Cẩm chỉ đang săn sóc vì nàng nhát gan thôi. Nàng lại ngốc ngốc làm trò trước mặt nhiều Giáo úy như vậy còn có nhiều giặc Oa như vậy, lớn tiếng thổ lộ với Bùi Cô Cẩm!

Sau khi xấu hổ sầu não xong, trong lòng nàng lại mừng như điên. Bùi Cô Cẩm không có việc gì, hắn sẽ sống, hắn sẽ tiếp tục bên cạnh nàng. Những chuyện nàng không kịp nói, không kịp làm, nàng còn có cơ hội để nói để làm. Nàng có thể làm thê tử của hắn, có thể gắn bó với hắn, có thể dùng cả đời để đợi hắn. Hết thảy đều còn kịp...

So với việc cứ nghĩ sẽ mất đi nhưng lại tìm lại được xấu hổ và giận dữ tựa như đều trở nên không quan trọng nữa. Tống Vân Tang ở trong rừng cây nhỏ mang theo nỗi lòng phập phồng, cũng không biết qua bao lâu, dần dần nghe không thấy tiếng chém giết nữa. Nhất định đã chiến đấu xong, Tống Vân Tang bắt đầu nhìn về phía lối đi xung quanh, chờ mong nhìn bóng hình quen thuộc kia xuất hiện. Có lẽ do nàng mở to đôi mắt trông mong ngóng chờ, A Đông ghé vào nói nhỏ: "Tống tiểu thư, bộ dạng này của ngươi, thật giống cô nương trong thôn đang chờ tình lang của mình đến."

Mặt của Tống Vân Tang lập tức đỏ lên, buồn bực nói: "A Đông, ngươi trêu chọc ta!"

A Đông cười to liên tục xin lỗi, Tống Vân Tang cũng không thể không biết xấu hổ lại nhìn xung quanh như vậy. Nàng xoay người tìm một nơi, vẻ mặt mất tự nhiên ngồi xuống. Nhưng A Đông bỗng nhiên hô lên: "A! Bùi Đại nhân tới rồi!"

Tim của Tống Vân Tang nhảy dựng, vội vàng đứng lên! Nàng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đang mang theo gió lửa giục ngựa chạy về phía nàng!

Trái tim của Tống Vân Tang đang đập điên cuồng trong màng nhĩ, thình thịch, thình thịch, làm cho nàng đầu váng mắt hoa. Nàng nghĩ nhìn thấy hắn, nàng nhất định sẽ xông lên, nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy Bùi Cô Cẩm giục ngựa mà đến, đến đầu ngón tay nàng cũng không động được. Bùi Cô Cẩm ghìm ngựa cách đó không xa, nhảy xuống, chạy vội về phía nàng!

Hắn như một làn gió lướt đến bên cạnh nàng, mang theo một thân máu tươi, cùng sát khí do trận chém giết vừa rồi lưu lại. Tống Vân Tang nghĩ mình sẽ chán ghét sẽ sợ hãi, nhưng môt khắc hắn ôm chặt lấy nàng kia, Tống Vân Tang mới phát hiện căn bản nàng không quan tâm những điều đó. Hắn vẫn là A Cẩm của nàng, bất luận khi nào bất luận nơi nào, bất luận có diện mạo nào, hắn đều là nam nhân yêu nàng nuông chiều nàng, sẽ cẩn thận đặt nàng trong lòng bàn tay. Hắn sẽ không làm hại nàng.

Cảm xúc xốn xang lấp đầy trong tim Tống Vân Tang, nhưng không cách nào biểu đạt bằng ngôn ngữ. Tống Vân Tang chỉ có thể nâng tay dùng sức ôm chặt lấy hắn.

Cuối cùng những cảm xúc không thể thổ lộ được biến thành nụ hôn vội vàng. Núi lửa phun trào, không có gió nhẹ cùng ánh mặt trời nữa, mà là dung nham mãnh liệt nóng cháy bao trùm lấy Tống Vân Tang, làm cho cơ thể của nàng cũng trở nên nóng bỏng. Chìm trong ngọn lửa cực nóng không thấy trời đất, Tống Vân Tang không cảm thấy sợ hãi. Nàng biết đây là hắn, như vậy đã đủ để cho nàng an tâm giao phó. Nàng bị hôn đến mức hít thở không thông Bùi Cô Cẩm mới buông tha cho nàng. Nhưng hắn vẫn không buông tay như trước, giống như muốn khảm nàng vào trong cơ thể của mình vậy. Nam nhân không ngừng gọi nàng: "Tang Tang, Tang Tang..."

Tống Vân Tang cảm thấy chính mình ngây ngẩn rồi, lại vẫn nhịn không được, đáp lại hắn từng tiếng từng tiếng: "Ừm, ta ở đây..."

Tim của Bùi Cô Cẩm đã mềm như bông. Hắn thở phào một hơi: "Ta đã trở về... tiểu tân nương của ta."

Hai người khó khăn lắm mới dần dần bình phục cảm xúc. Cảm tạ A Đông hiểu chuyện đã sớm đi xa xa chứ không ở một bên nhìn hai người bọn họ. Bấy giờ Tống Vân Tang mới nhớ tới đến oán giận Bùi Cô Cẩm: "Chàng mang theo hỏa thương đến vậy mà cũng không sớm nói cho ta biết, hại ta, hại ta..." Nàng gục đầu vào hõm vai của hắn: "Sau này ta làm sao có thể gặp người khác đây!"

Khóe miệng Bùi Cô Cẩm cong cong, lựa lời trấn an nàng: "Không phải cố ý giấu nàng. Đây là đòn sát thủ, không đến thời điểm mấu chốt không thể mang ra, cho nên mới không nói cho nàng biết."

Tống Vân Tang vẫn rất tức giận, lại không biết làm sao tính sổ với hắn, gần như lựa chọn theo bản năng. Nàng nhéo nhéo cánh tay của hắn một chút. Bùi Cô Cẩm bị nàng nhéo đến mức cơ thể đều bốc cháy. Thật sự là cách trừng phạt này rất thân mật rất thú vị, kiếp trước hắn chỉ nhìn nàng dùng để đối phó Hoàng Tư Nghiên, hắn vẫn chưa từng cảm thụ qua. Bùi Cô Cẩm nhịn không được vén tay áo lên, cũng không biết là dỗ Tống Vân Tang, hay là có ý đồ khác: "Là lỗi của ta, nàng tùy tiện nhéo."

Tống Vân Tang lại không nỡ, giúp hắn kéo tay áo xuống. Nàng bỗng nhiên trịnh trọng nói: "A Cẩm, chàng có biết lúc ta nghĩ chàng sẽ chết ta hối hận bao nhiêu không."

Trong lòng Bùi Cô Cẩm nóng lên: "Hối hận cái gì?"

—— Hối hận vì không hôn hắn nhiều hơn? Hối hận vì không cho hắn sờ nhiều hơn vài cái? Hay là hối hận... không để cho hắn muốn nàng?

Có tên tiểu nhân đã muốn bay lên trời trong cơ thể của Bùi Cô Cẩm, nhưng thực tế, hắn vẫn bày ra một bộ trầm ổn đứng ở trên mặt đất. Bùi Cô Cẩm cảm thấy chính mình thật may mắn, hắn nhất định sẽ nhận được tin tức tốt. Nhưng không ngờ, Tống Vân Tang kéo tay hắn, chân thành nói: "A Cẩm... kỳ thật, ta biết bí mật của chàng."

Tên tiểu nhân đang bay ở trên trời kia trở về cơ thể của hắn, Bùi Cô Cẩm nhất thời nghĩ không ra, sao Tống Vân Tang biết được bí mật gì của hắn. Bí mật lớn nhất của hắn chính là hắn sống lại, nhưngnày loại chuyện này nếu như hắn không nói, Tống Vân Tang không thể nào biết được. Bùi Cô Cẩm có chút căng thẳng, có lẽ chính là căng thẳng loại "ta biết ta không phạm sai lầm, nhưng ta vẫn có chút hoảng hốt" này: "Nàng biết bí mật gì của ta?"

Tống Vân Tang cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: "Ta biết chàng không thể làm chuyện ấy."

Bùi Cô Cẩm bị tin tức này đập choáng váng đầu óc! Hắn nghĩ mình nghe lầm, Tống Vân Tang cũng không chú ý đến biểu hiện của hắn, vội vàng nói: "Ta biết chàng không thể làm chuyện ấy là bởi vì ba tháng trước chàng bị thương một lần. Ta cũng biết căn cơ của chàng bị tổn hại mà loại ngoại thương này đến Dư ngự y đều không có cách nào cứu chữa. Ta biết sau này chúng ta không có khả năng làm chuyện lường chiếu hoan lạc, cũng không thể có những đứa con của chúng ta. Nhưng ta muốn nói cho chàng biết, ta cũng không để ý! Những lời này ta không có lừa chàng, trong khoảng thời gian này ta thật sự nghĩ kỹ rồi. Ta rất thích chàng của hiện tại, thích đến mức hoàn toàn có thể không quan tâm đến việc này!"

Cuối cùng Bùi Cô Cẩm từ trong một lời thổ lộ thật dài này của nàng chậm rãi lấy lại tri giác. Tống Vân Tang căng thẳng nhìn hắn, thấy sắc mặt của nam nhân thay đổi, cực kỳ đặc sắc, một lát sau mới thong thả nói ra một câu: "Nàng cảm thấy ta không thể làm chuyện này, còn nói việc này cho Dư ngự y?"

Tống Vân Tang gật đầu, cũng cam đoan nói: "Chàng yên tâm, chúng ta mang theo đấu lạp, không bị bại lộ thân phận, ông ấy sẽ không biết người xem bệnh là chàng đâu."

Ông ta đã biết người xem bệnh là hắn! Bùi Cô Cẩm nhớ lại đoạn đối thoại lúc ấy hắn cùng với Dư ngự y, nhớ tới câu kia "Ai mà không có bí mật", toàn bộ cơ mặt đều co rúm lại: "Ngoại trừ ông ta, nàng còn nói cho ai nữa?"

Tống Vân Tang liều mạng lắc đầu: "Không có nữa không có nữa! Loại chuyện này, làm sao ta nói lung tung khắp nơi? Cho dù là phụ thân ta ta cũng chưa hề hở miệng, chỉ hỏi ông nếu sau khi ta thành thân vẫn không có đứa nhỏ, ông có để ý không."

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm có chút kỳ lạ: "Đúng rồi... lúc trước nàng đã hỏi như vậy." Hắn hít sâu một hơi: "Tang Tang, vì sao nàng lại cảm thấy ta không thể làm chuyện ấy?"

Tống Vân Tang lúng ta lúng túng nói: "Bởi vì, ba tháng trước sau khi chàng bị thương, thái độ của chàng đối với ta thay đổi thật lớn. Sau đó mặc kệ ta quyến rũ chàng như thế nào chàng cũng không chạm vào ta. Ở trong phủ chàng, có người nói ta kiểm tra nơi đó của chàng. Buổi tối ngày hôm đó ta sờ soạng, không, không có đụng đến..."

Bùi Cô Cẩm nhả ra ba chữ từ trong kẽ răng: "Không đụng đến?"

Tống Vân Tang vô cùng vô tội gật đầu. Tâm trạng của Bùi Cô Cẩm thật sự là... nhớ tới việc hắn băn khoăn lo lắng cố nén không đụng vào nàng, hắn nghẹn sắp hộc máu, vậy mà nàng lại cho rằng hắn không thể làm chuyện ấy?

Trong lòng Bùi Cô Cẩm nén giận, nhưng đối mặt với Tống Vân Tang, hắn không thể đánh không thể mắng. Hắn buông tay của Tống Vân Tang ra, lung tung đi vài bước dưới tàng cây rốt cuộc tìm được một chỗ xả giận. Bùi Cô Cẩm cười lạnh một tiếng: "Người đưa ra chủ ý kia cho nàng, chính là Nguyệt Nguyệt?"

Đã rất lâu Tống Vân Tang không thấy hắn cười lạnh như vậy, sợ hãi cúi đầu. Bùi Cô Cẩm phát hiện không ổn, vội vàng giấu nụ cười lạnh lẽo kia đi: "Không phải... Ta cũng không trách nàng, cũng chưa nói muốn tìm nàng ta gây chuyện, nàng căng thẳng cái gì?"

Hắn muốn dỗ nàng, nhưng giọng điệu này tựa như có chút không khống chế được. Tống Vân Tang không dám ngẩng đầu lên như trước, bày ra một bộ sợ hãi. Cơn tức giận nghẹn trong lòng Bùi Cô Cẩm biến thành nôn nóng, hắn muốn trút giận, đấm một cái lên thân cây!

Một tiếng ầm trầm đục vang lên, lá cây ào ào rơi xuống, cả người Tống Vân Tang run lên. Bùi Cô Cẩm cứng đờ, không dám nhúc nhích. Hắn cố gắng bình phục cảm xúc, chuẩn bị bước đến trấn an nàng. Đã thấy Tống Vân Tang đột nhiên ngẩng đầu, giống như lúc trước thổ lộ với hắn, không quan tâm hết thảy xông lên ôm chặt lấy hắn!

Tống Vân Tang chôn đầu vào trong lòng hắn khóc lớn lên: "A Cẩm, chàng đừng như vậy! Chàng đừng tự chịu khổ sở một mình nữa, đừng giấu đau xót vào trong lòng!" Nàng nắm lấy tay hắn, nước mắt lưng tròng giúp hắn thổi mu bàn tay: "Có đau không? A Cẩm, chàng đừng tự làm mình bị thương, nếu chàng thật sự không tiếp thu được, chàng cứ véo ta như hôm trước đi! Chỉ cần chàng có thể cởi bỏ khúc mắc... muốn làm gì ta cũng được!"

Bùi Cô Cẩm nghe được câu trước, nôn nóng hậm hực trở thành hư không, tên tiểu nhân trong lòng lại muốn cất cánh bay lên. Nhưng không ngờ Tống Vân Tang lại nói thêm câu sau. Một lát sau Bùi Cô Cẩm mới có thể nói ra một câu: "... Ta véo nàng khi nào?"

Tống Vân Tang nức nở, không trả lời hắn. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nhớ ra: "Nàng đang nói lần trong xe ngựa?"

Tống Vân Tang liều mạng lắc đầu: "Không đúng không đúng, ta nói sai rồi..."

Vậy là đúng rồi! Hắn thừa nhận lúc ấy hắn có chút mất khống chế, lúc sờ nàng có hơi nặng tay, nhưng làm sao hắn có thể nỡ ra tay véo nàng?

Bùi Cô Cẩm hít vào thật sâu lại hít vào một hơi thật sâu... sau khi hít sâu vài hơi, cuối cùng hắn cũng có thể bày ra một nụ cười: "Thật sự là muốn làm gì cũng được?"

Mắt Tống Vân Tang bị nước mắt phủ kín, trông càng điềm đạm đáng yêu. Nàng có chút e lệ như trước, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh. Bùi Cô Cẩm lập tức dùng sức ôm lấy nàng xiết vào trong lòng mình, trầm giọng nói: "Dư ngự y là lang băm, kỳ thật tật xấu này của ta, có thể chữa khỏi."

Hắn ở một nơi Tống Vân Tang không nhìn thấy, cắn răng nói: "Tang Tang giúp ta trị có được không?"