Hai người ra khỏi Trấn Phủ ti, ngồi xe ngựa đi về phía nhà của Dư ngự y. Lúc đi ngang qua phố, Tống Vân Tang kêu ngừng xe. Nàng mang theo Bùi Cô Cẩm đến tiệm quần áo, chọn đấu lạp cho hai người. Loại đấu lạp này được làm từ vải mỏng, bình thường được các quý nữ thận trọng dùng để che mặt khi ra ngoài. Tống Vân Tang chọn một cái đội lên đầu, xốc màn vải lên ngẩng gương mặt kiều diễm nhỏ nhắn lên hỏi Bùi Cô Cẩm: "Đẹp không?"
Đẹp... Đẹp đến mức hắn muốn cắn nàng một ngụm. Tất nhiên là Bùi Cô Cẩm gật đầu, Tống Vân Tang liền lại tìm một chiếc có mũ ta một chút, đưa cho Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân cũng thử xem."
Bùi Cô Cẩm ngẩn người. Đây là thứ dành cho nữ nhân, hắn thử cái này làm gì chứ? Bùi Cô Cẩm nói: "Ta không mang thứ này."
Tống Vân Tang mềm giọng giải thích với hắn: "Ngài có biết Dư ngự y không? Ông cũng là Thanh Lưu sĩ tử giống như Lưu Ngự Sử rất không thích nhìn điệu bộ của Cẩm Y vệ. Ông nhìn thấy ngài rồi có khi sẽ không xem bệnh giúp ngài. Chúng ta đội đấu lạp này vào, ông sẽ không biết ngài là ai."
Khóe mắt Bùi Cô Cẩm giật giật. Hắn thật sự không thể chấp nhận biện pháp này của Tống Vân Tang: "Hà tất phải như vậy. Ông không xem thì không xem, ta cũng không định nhờ ông xem bệnh giúp."
Tống Vân Tang ấm ức nhìn hắn. Nàng cảm thấy chính mình thật đúng là khổ quá đi mà! Lúc nàng nói phụ thân viết thư giới thiệu, còn cố ý nói ông đừng nhắc tới mình và Bùi Cô Cẩm, chỉ sợ chuyện Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện kia bị người biết được. Đội đấu lạp cũng vì che giấu một chút, không thể nói cho Bùi Cô Cẩm biết nỗi khổ tâm của nàng, kết quả Bùi Cô Cẩm còn không phối hợp.
Bùi Cô Cẩm bị nàng nhìn đến mức tâm phiền ý loạn: "Không phải..." Hắn thử thương lượng với Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng nói chúng ta đi xem bệnh, còn lén lút mang mũ như vậy, có phải rất ngốc hay không?"
Tống Vân Tang cầm chiếc mũ kia lên, đi đến trước mặt hắn trực tiếp đội lên cho hắn. Bùi Cô Cẩm không trốn, nhưng lúc Tống Vân Tang buông tay xuống, hắn đã muốn bỏ đấu lạp xuống. Tống Vân Tang lại kéo tay hắn lại, lui về phía sau vài bước, đánh giá: "Không ngốc mà. Đại nhân, ngài mang chiếc mũ này, vô cùng đẹp, đặc biệt oai hùng."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm không nói một tiếng nào nữa. Mang! Nhất định phải mang chiếc mũ này! Tang Tang nhà hắn đã khen hắn đẹp rồi, đừng nói mang mũ của quý nữ, để cho hắn mặc nữ trang hắn cũng mặc! Hơn nữa chiếc mũ trên đầu Tang Tang cùng hắn là mũ tình nhân đó!
Bùi Cô Cẩm cam tâm tình nguyện trả tiền, mang theo hai chiếc đấu lạp, cùng Tống Vân Tang trở về xe ngựa. Tới trước phủ của Dư ngự y, Tống Vân Tang lại nói: "Bùi Đại nhân, trước tiên ngài ở trong xe ngựa chờ ta, ta đi nói chuyện cùng Dư ngự y một lát."
Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát: "... Nói chuyện gì?"
Tất nhiên Tống Vân Tang sẽ không nói cho hắn, nàng phải đi trước nói cho Dư ngự y, Bùi Cô Cẩm tới xem bệnh không thể ấy ấy. Tống Vân Tang giả vờ nghiêm túc nói: "Mặc dù Dư ngự y có y thuật cao siêu, nhưng tính tình rất khó chịu, nếu thấy chúng ta mang đấu lạp sẽ cảm thấy chúng ta che che dấu dấu không muốn xem bệnh cho thì làm sao bây giờ? Ta đi trước cho ông xem thư giới thiệu của phụ thân để thăm dò thái độ của ông như thế nào."
Bùi Cô Cẩm thật muốn nói, để cho Tang Tang nhà ta hạ mình đi "thăm dò", Dư ngự y là cái thá gì vậy? Nhưng hắn nhịn xuống. Bùi Cô Cẩm ghi nhớ mình phải trầm ổn: "Nếu đi thăm dò thái độ, chúng ta cùng đi là được, không lẽ nào để cho nàng một mình vào đó sau đó bị sập cửa vào mặt."
Tống Vân Tang vô cùng cảm động. Bùi Cô Cẩm quả thật là chuyện gì cũng che chở nàng vậy nàng càng phải lo lắng cho hắn nhiều hơn. Nàng vắt hết óc nói: "Ngài đừng đi, ta... ta phải chứng minh, một mình ta cũng có thể!"
Nàng còn sợ Bùi Cô Cẩm từ chối, vội vàng đứng lên, lung tung vỗ vỗ đỉnh đầu của nam nhân: "Tóm lại ngài ngoan một chút, ở đây chờ ta trở về!"
Nàng nhấc màn xe, nhẹ bước xuống xe ngựa, tiếng bước chân của nàng dần đi xa. Chỉ huy sứ Đại nhân bị vỗ đầu nói một câu "ngoan", ra vẻ lạnh nhạt chống khuỷu tay lên cửa sổ của thùng xe, nhìn theo bóng lưng của nữ tử, cũng không nhịn cười nữa.
Tống Vân Tang vào Dư phủ, đưa thư giới thiệu của phụ thân ra, chỉ một lát đã được mang đến đại sảnh. Dư ngự y đã là ông lão khoảng bảy mươi tám mươi, xương cốt lại vô cùng cường tráng. Ông nhìn thấy Tống Vân Tang đội đấu lạp xuất hiện cũng có chút bất ngờ, còn tưởng nàng là quý nữ nhà ai, cũng không để ý. Ông dặn dò nha hoàn đi lấy khăn tay, còn định lúc chẩn đoán phải chú ý một chút, nhưng không ngờ cô nương kia nói: "Dư Đại nhân, không phải ta xem bệnh."
Dư ngự y kỳ quái hỏi: "Vậy ai xem bệnh?"
Tống Vân Tang thở dài: "Dư Đại nhân, có thể vào nhà một lát không?"
Lúc vào nhà, Tống Vân Tang chỉ nói mình là một quý nữ đã thành thân, nhưng phu quân không cách nào làm chuyện ấy, muốn tìm ông xem bệnh. Chỉ là phu quân nàng có lòng tự trọng quá mạnh mẽ, nàng sợ nói thẳng ra chàng sẽ tức giận, nên lấy chuyện bị trúng tên lừa chàng lại đây. Lại xin Dư ngự y sau khi chẩn đoán nếu như phát hiện tình huống không tốt, cũng đừng nói với phu quân nàng, miễn cho chàng thương tâm, nói cho nàng là được.
Tất nhiên là Dư ngự y cảm thấy Tống Vân Tang rất phiền phức. Nhưng mà giao tình của ông cùng với Tống Hầu gia không tồi, nể mặt Tống Hầu gia, ông vẫn đồng ý. Lúc này Tống Vân Tang mới vui mừng đi gọi Bùi Cô Cẩm đến đây. Bùi Cô Cẩm đội đấu lạp vào nhà, nói với Tống Vân Tang: "Được rồi, nàng đi ra ngoài đi."
Tống Vân Tang vốn định ở cùng hắn, nhưng lại nghĩ tới lỡ đâu Dư ngự y còn muốn xem chỗ bị thương kia của Bùi Cô Cẩm thì làm sao bây giờ? Thoắt cái mặt của Tống Vân Tang đã hồng thấu, may mà đội đấu lạp nên không có ai nhìn thấy nàng vội vàng đáp một tiếng, lui ra ngoài.
Bùi Cô Cẩm thấy cửa đã đóng lại, lập tức gở đấu lạp xuống. Bộ dạng ổn trọng lúc này đã tan theo mây khói, nam nhân cong khóe môi ngoài cười nhưng trong không cười với Dư ngự y: "Dư Đại nhân, đã lâu không gặp."
Dư ngự y còn đang bất ngờ sao người này lại cởi đấu lạp xuống, giây tiếp theo đã kinh ngạc: "Cư nhiên là ngươi!"
—— Vị phu quân không thể làm chuyện ấy kia, lại là Cẩm Y vệ có ác danh vang xa, Bùi Cô Cẩm!
Dư ngự y quen Bùi Cô Cẩm, lúc Bùi Cô Cẩm vào Cẩm Y vệ, ông vẫn còn làm quan trong cung. Mặc dù giữa hai người bọn họ không có qua lại gì, nhưng vài năm gần đây gặp mặt bạn già, cũng thường xuyên nghe nói đến hành động khác người của vị "Nịnh thần" này. Sắc mặt Dư ngự y thay đổi, ánh mắt quét nhìn Bùi Cô Cẩm vài lần, thật sự khó tưởng tượng được Bùi Cô Cẩm lại là người không thể làm chuyện giường chiếu. Bùi Cô Cẩm chỉ cho rằng ông thay đổi sắc mặt vì ông chán ghét mình, vén vạt áo trước, thản nhiên ngồi xuống: "Dư Đại nhân có xem bệnh cho ta không cũng không sao. Nhưng ta muốn mượn nơi này của Dư Đại nhân ngồi một chút. Một hồi cô nương kia trở về, ngài chỉ cần cho nàng ta không sao là được."
Dư ngự y có chút không vui. Tuổi tác của ông đã lớn, lại là thần y hàng đầu, đã nhiều năm không có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với ông như vậy! Càng miễn bàn đến việc, bí mật của người này còn nằm trong tay ông! Dư ngự y ngầm có ý uy hiếp nói: "Bùi Đại nhân, chẳng lẽ ngài không sợ ta nói bí mật của ngài ra?"
Bùi Cô Cẩm chỉ cho là Dư ngự y muốn nói bí mật chuyện hắn không xem bệnh cho Tống Vân Tang, cười nhạo một tiếng, làm như không có việc gì vỗ nhẹ nhẹ cổ tay áo không có hạt bụi nào của mình: "Dư Đại nhân cứ việc nói, trong thiên hạ này, ai mà không có bí mật? Tỷ như con trai của Dư Đại nhân, dựa hơi ngài làm Viện sử của Thái y viện, vẫn luôn mua bán thuốc thang trong cung, mấy năm nay cũng lời không ít."
Sắc mặt của Dư ngự y lập tức thay đổi. Ông cả đời thanh liêm, lại có một đứa con hồ đồ, lúc mua bán thuốc thang trong cung lại âm thầm tham ô. Tuy rằng ông phát hiện rất sớm cũng đúng lúc ngăn lại, tận lực bù vào số tiền thất thoát nhưng sai lầm cuối cùng vẫn là sai lầm. Đây là chuyện vài năm trước, vậy mà Bùi Cô Cẩm cũng biết!
Dư ngự y tức giận không nhẹ, râu bạc đều run lên, hồi lâu mới nói ra một câu: "Bùi Đại nhân cứ yên tâm đi. Lão phu làm nghề y năm mươi năm rồi, tuy rằng y thuật không cao nhưng có y đức. Lão phu nhất định sẽ không nói bí mật của ngài cho người khác, hơn nữa ngài do Tống Hầu gia giới thiệu, lão phu cũng sẽ cố gắng xem bệnh cho ngài."
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới đưa tay đặt trên đệm, nhếch miệng cười: "Vậy làm phiền Dư Đại nhân."
Một khắc sau, Bùi Cô Cẩm đội đấu lạp lên đầu, mở cửa ra. Tống Vân Tang đứng ở cửa chờ hắn, vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng lo lắng vội vàng, cảm thấy rất vui vẻ: "Không sao, đã nói nàng đừng lo lắng."
Trong lòng Tống Vân Tang lộp bộp một chút. Dư ngự y không nói gì với Bùi Cô Cẩm, vậy xem ra ông cũng không có biện pháp! Nàng miễn cưỡng cười cười: "Được, ta cũng đi xem bệnh, ngài ở đây chờ ta."
Vẻ mặt Bùi Cô Cẩm lập tức ngưng trọng: "Nàng cảm thấy không thoải mái?"
Tống Vân Tang lung tung qua loa trả lời hắn: "Chuyện của nữ nhân... Ngài không nên hỏi đâu!"
Bùi Cô Cẩm lập tức nhớ tới, kiếp trước lúc đến tháng Tống Vân Tang luôn than bụng đau, phỏng chừng là muốn xem chuyện này. Bùi Cô Cẩm đáp: "Vậy nàng nhanh đi đi."
Tống Vân Tang vào nhà đóng cửa lại, lo lắng ngồi xuống bên cạnh Dư ngự y "Dư Đại nhân, phu quân ta chàng... có vấn đề gì vậy?"
Dư ngự y nàng liếc mắt nhìn nàng một cái. Tuy rằng Bùi Cô Cẩm đáng giận, nhưng cô nương này vẫn rất cung kính. Dư ngự y cảm thấy nàng cũng là một người đáng thương, liền nói với nàng: "Ngoại trừ bởi vì bị thương, khí huyết có chút hư nhược, sức khỏe hắn tốt lắm, cũng không có chỗ nào cần điều trị cải thiện."
Tống Vân Tang vô cùng khổ sở: "Vậy vì sao chàng..."
Dư ngự y vuốt chòm râu bạc: "Không phải nguyên nhân bên trong, vậy nhất định là ngoại thương. Có lẽ hắn giống công công trong cung, nơi đó bị tổn thương. Chuyện này dù cho ai cũng không thể thay đổi được, lão phu cũng không thể giúp được."
Tống Vân Tang ủ rũ cúi đầu. Quả nhiên... là lần bị thương ba tháng trước, Bùi Cô Cẩm bị thương chỗ kia. Ngay cả Dư ngự y cũng nói chuyện này không có cách nào thay đổi, vậy có xem bệnh thêm nữa cũng không có hy vọng.
Hiện tại nàng chỉ còn một con đường, đó là tương lai sau khi thành thân, đến nhà huynh đệ của Bùi Cô Cẩm nhận một đứa trẻ làm con thừa tự. Như vậy Bùi Cô Cẩm sẽ không bị vô hậu. Nghe Bùi Cô Cẩm nói phụ thân hắn có rất nhiều nữ nhân, vậy hẳn là cũng có rất nhiều huynh đệ. Sau này sau khi hai người thành thân nàng có thể lưu để ý một chút, xem có con cháu vừa tuổi hay không.
Tâm trạng của Tống Vân Tang không tốt, nhưng không dám để Bùi Cô Cẩm nhìn ra manh mối, sau khi điều chỉnh cảm xúc mới đi ra khỏi phòng. Hai người một lần nữa lên xe ngựa, Tống Vân Tang liền thử hỏi vấn đề này: "Bùi Đại nhân, hiện tại nhà ngài trừ phụ thân ngài ra, còn có những ai nữa?"
Bùi Cô Cẩm không để ý đáp: "Còn có mười ba huynh đệ, mười sáu tỷ muội."
Nhiều huynh đệ như vậy! Vậy chọn con thừa tự hẳn rất dễ dàng. Tống Vân Tang lại hỏi: "Vậy ngài có huynh đệ nào có quan hệ đặc biệt tốt hay không?"
Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng, nhưng cười đến một nửa, lại nhớ tới mình phải trầm ổn, cắn răng nuốt nửa tiếng cười nhạo còn lại trở về. Bùi Cô Cẩm giả vờ gãi gãi cái mũi, làm ra vẻ mũi của mình không thoải mái rồi mới hừ một tiếng: "Huynh đệ một viền còn tranh đến cướp đi, đều muốn lấy lòng phụ thân bọn họ, làm sao có thể có quan hệ tốt? Quan hệ đặc biệt kém thì lại có rất nhiều, trước đây thấy ta không có nương làm chỗ dựa liền ức hiếp ta," hắn dừng một chút, nuốt nửa câu: "Mấy năm trước đã đưa bọn họ đến biên giới" trở về bụng, sửa lời: "Hiện tại đã không còn ở kinh thành."
Tống Vân Tang gật đầu, vẻ mặt ưu tư. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới cảm thấy không thích hợp vì sao Tống Vân Tang lại đột nhiên hỏi hắn chuyên trong nhà? Hơn nữa, sau khi nàng gặp Dư ngự y sắc mặt của nàng vẫn có chút không thích hợp.
Một cái ý niệm hiện lên trong đầu óc, trong lòng Bùi Cô Cẩm lập tức vui vẻ không phải Tang Tang nhà hắn cảm thấy hai người đã là người yêu, nên muốn đi ra mắt phụ mẫu chứ? Tuy rằng nàng muốn chờ Tống Hầu gia ra tù mới thành thân, nhưng nàng có thể muốn có được sự chấp thuận của phụ mẫu hắn trước.
—— A, thật sự là bé con thích nghĩ nhiều đáng yêu.
Bùi Cô Cẩm đè khóe môi đang định cong lên, hỏi: "Tang Tang muốn gặp người nhà của ta sao? Dù sao cũng không có việc gì làm, chi bằng hôm nay chúng ta đi luôn đi. Ở gần đây ta có mua một gian nhà, bên trong có suối nước nóng, còn có thể thuận tiện ở lại đây một hai đêm, nàng thấy thế nào?"