Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 32




Bùi Cô Cẩm đang đi đến từ cuối con đường nhỏ trong hoa viên. Đỗ Như Yên thấy hắn xuất hiện, cả người bắt đầu căng thẳng, giọng nói cũng to hơn: "Đứng lại! Không được tới gần!"

Bùi Cô Cẩm đứng lại. Ánh mắt của hắn đảo qua vết máu trên cổ của Tống Vân Tang, sau đó nhìn thẳng vào Đỗ Như Yên, khuôn mặt không hề có cảm xúc gì. Giọng nói của nam nhân cũng rất bình tĩnh: "Đỗ Như Yên, ngươi muốn cái gì."

Đỗ Như Yên lạnh lùng nói: "Ta muốn mạng của ngươi!"

Bùi Cô Cẩm ngây lập tức cười nhẹ một tiếng. Hắn tháo bên hông bội kiếm xuống, ném ra xa, trầm giọng nói: "Được, tới đây lấy."

Giọng nói của Đỗ Như Yên trở nên the thé: "Ngươi cho là ta bị ngốc sao? Nếu như ta nếu qua đó, ngươi sẽ lập tức giết ta!"

Tinh thần của nàng ta đang căng như dây đàn, lúc nói chuyện không tự giác tăng lực trên tay. Tống Vân Tang chỉ cảm thấy sợ dây nhỏ kia siết càng chặt hơn, sắc mặt tái nhợt, không dám cử động dù chỉ một chút. Đáy mắt của Bùi Cô Cẩm trầm xuống, hòa hoãn nói: "Đỗ Tiểu thư căng thẳng như vậy, không giống như muốn tới lấy mạng của ta."

Đỗ Như Yên bị hắn nhắc nhở, vội vàng thở sâu vài hơi để bình phục cảm xúc, trên tay cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng ta, bỗng nhiên nói: "Đỗ Như Yên, con gái của thương hộ ở Mân Nam, bốn năm trước trong nhà gặp phải giặc Oa, cha mẹ bị giết, ngươi lưu lạc đến kinh thành. Sau nhiều lần lăn lộn, bị Vương gia mua về, huấn luyện thành ca cơ."

Ngữ điệu của Bùi Cô Cẩm rất bình thản, Tống Vân Tang lại cảm giác tay của Đỗ Như Yên lại bắt đầu run rẩy. Nàng ta cười đến rất khó nghe: "Bùi Đại nhân không hổ là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, chỉ mất thời gian một ngày, đã tra ra lai lịch chi tiết của ta."

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không thay đổi: "Không dám nhận. Đỗ Tiểu thư ở nơi tập ca múa lại luyện ra một thân công phu ám sát càng không đơn giản. Chỉ là ta có một chuyện không rõ. Ta cùng với Đỗ Tiểu thư không oán không thù, vì sao Đỗ Tiểu thư phải giết ta?"

Giọng nói của Đỗ Như Yên bỗng nhiên lạnh lẽo: "Không oán không thù? Nếu không phải bởi vì ngươi, người nhà của ta làm sao có thể chết oan như vậy, vì sao dân chúng Mân Nam phải lầm than? Ta chịu nhục suốt bốn năm này, là vì một ngày có thể giết ngươi, trả lại cho Mân Nam một mảnh thái bình!"

Tống Vân Tang vẫn cố gắng chống đỡ để mình đứng vững, nghe nàng ta nói như thế, cả người run lên một cái rất nhẹ. Nàng còn trông cậy vào Bùi Cô Cẩm có thể đàm phán giải quyết vấn đề với Đỗ Như Yên, nhưng Đỗ Như Yên muốn giết Bùi Cô Cẩm... Vì Mân Nam thái bình? "Chí hướng" này của nàng ta quá lớn lao rồi, hiển nhiên là thành kiến đã ăn sâu vào tiềm thức, lại không màng đến sống chết, không có khả năng sẽ dễ dàng dao động. Nếu nàng ta không chịu từ bỏ ý định giết Bùi Cô Cẩm, vậy mình còn có thể bảo toàn mạng sống sao?

Bùi Cô Cẩm híp mắt, hắn cũng không dự đoán được đáp án là như vậy: "Xem ra Đỗ Tiểu thư đã bị kẻ gian che mắt. Loạn lạc ở Mân Nam không có quan hệ gì với ta."

Đỗ Như Yên căn bản không tin: "Không cần nhiều lời! Lệnh cho bọn họ lui ra phía sau!"

Nàng ta ra vẻ như muốn siết sợi dây nhỏ, Bùi Cô Cẩm nhanh chóng nâng tay, những người còn lại vội vàng thối lui về phía sau. Đỗ Như Yên lại quát: "Ném toàn bộ vũ khí trên người của ngươi xuống!"

Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng ta, lấy một cây dao găm từ trong ngực ra, rồi đá ra vài thanh phi đao từ đế giày ra, để ở một bên. Tiếng la của Đỗ Như Yên vừa the thé vừa run rẩy, giống như đang căng thẳng đến sắp phát điên: "Nâng hai tay lên! Xoay người lại!"

Giọng điệu của Bùi Cô Cẩm vẫn rất ôn hòa, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Ngươi đang cầm nỏ trong tay, ta quay người lại, không phải mặc cho ngươi giết?"

Đỗ Như Yên lại rống lên: "Nghe theo ta! Nếu không ta giết nàng!"

Sợi dây nhỏ kia lại siết chặt, Tống Vân Tang nức nở một tiếng, hốc mắt đỏ lên. Bùi Cô Cẩm vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của nàng, lúc này lại mới đối diện với ánh mắt của nàng. Trong đầu Tống Vân Tang rối như tơ vò, nàng muốn cầu xin hắn cứu nàng, rồi lại cảm thấy mình quá vô lý. Nếu như thứ Đỗ Như Yên muốn là thứ khác thì dễ rồi, Bùi Cô Cẩm còn có thể cứu nàng một mạng. Nhưng Đỗ Như Yên muốn chính là mạng của Bùi Cô Cẩm. Khiến cho Bùi Cô Cẩm lấy một mạng của mình đổi lấy một mạng của nàng, việc này căn bản không có khả năng.

Tống Vân Tang biết mình sắp chết rồi. Nàng nghĩ đến phụ thân còn đang bị nhốt trong Chiêu ngục, lại nghĩ đến Tống Vân Hành vừa mới ra Chiêu ngục, trong lòng chua xót, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Nàng nhìn Bùi Cô Cẩm, lẩm bẩm nói: "Đại nhân, cầu xin ngài..."

Nửa câu còn lại "Cầu ngài sau này tận tâm nghĩ cách cứu phụ thân ta" nàng còn chưa nói ra, Bùi Cô Cẩm đã dời tầm mắt. Hắn nâng hai tay lên, thực sự chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía Đỗ Như Yên.

Tống Vân Tang ngây người, không thể tin được Bùi Cô Cẩm đang lựa chọn cái gì. Đỗ Như Yên lại mừng như điên! Nàng ta lập tức nhưng thả Tống Vân Tang ra, sau đó bắn một mũi tên từ cây nỏ trong tay áo!

Dường như sau lưng Bùi Cô Cẩm mọc ra một con mắt! Nam nhân nghe tiếng gió mà động, vội vàng tránh sang bên cạnh! Nhưng hắn cùng với Đỗ Như Yên chỉ cách khoảng cách một trượng, cộng thêm tốc độ của mũi tên cực kỳ nhanh, cả người của Bùi Cô Cẩm nhoáng lên một cái, vẫn bị tên bắn trúng cánh tay!

Tống Vân Tang hoảng hốt, tim nàng ngừng đập trong nháy mắt! Lại nghe Đỗ Như Yên phía sau kêu lên một tiếng thảm thiết! Tống Vân Tang đột nhiên phản ứng lại, lảo đảo chạy về phía trước, cố gắng gở sợi dây nhỏ trên cổ mình. Nàng quay đầu nhìn vể phía Đỗ Như Yên, thấy nàng ta bị một mũi tên nhọn đâm xuyên qua ngực, trừng lớn mắt, ngã xuống mặt đất! Mà trên núi giả phía sau nàng ta, có một nam nhân nhảy xuống... Rõ ràng là Ngụy Hưng!

Bùi Cô Cẩm bị trúng một mũi tên, lảo đảo vài bước mới đứng vững, quay đầu nhìn về phía Tống Vân Tang. Thấy nàng bình yên Không sao, Bùi Cô Cẩm giống như mất hết sức lực, ngồi chồm hổm trên mặt đất! Tống Vân Tang thấy hắn dùng sức mở to mắt, tựa như muốn cố gắng tập trung tinh thần, sau đó hắn sờ con dao găm trên mặt đất, liền rạch lên vết thương trên cánh tay của mình!

Quần áo của hắn bị dính đầy máu tươi, mũi tên kia cũng bị róc ra, vết thương trên tay của Bùi Cô Cẩm bị rạch thanh một mảnh huyết nhục mơ hồ! Tống Vân Tang không ngờ sẽ đột nhiên nhìn đến một cảnh máu me như vậy, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng thẳng được. Ngay sau đó cả người Bùi Cô Cẩm lung lay, nằm dài trên mặt đất, không còn động tĩnh!

Có người lướt qua nàng vọt tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, thì ra là Ngụy Hưng. Tống Vân Tang dại ra một lát, cũng vội vàng chạy lên. Nàng nghe thấy Ngụy Hưng nói: "Tên có độc, mau tìm đại phu!"

Ngay lập tức có người vội vàng đi tìm đại phu. Đầu óc của Tống Vân Tang như bị hồ dính, cảnh tượng xung quanh trở nên vô cùng hỗn loạn. Vô số người chạy tới chạy lui trước mặt nàng, giọng nói của bọn họ lại giống như xa tận chân trời. Nàng biết nhóm đại phu chạy đến, mang Bùi Cô Cẩm vào trong phòng để trị liệu. Lại có đại phu đến giúp nàng xử lý miệng vết thương trên cổ. Thu Miên đứng ở bên cạnh nàng khóc, Đông Di nương mang nước ấm cùng áo choàng cho nàng...

Cuối cùng Tống Vân Tang cũng dần dần hồi phục tinh thần. Nàng đang ngồi ở trong viện của Bùi Cô Cẩm, cách thời gian Đỗ Như Yên ám sát đã qua một canh giờ. Lão đại phu đi ra, Tống Vân Tang nghe thấy ông ta nói với Đông Di nương: "... May mà Bùi Đại nhân đã tự mình ra tay cắt mũi tên kia đi, độc tố mới không có khuếch tán, hiện giờ tính mạng đã không còn gì trở ngại. Nhưng mà độc dược này có độc tính mãnh liệt, e là phải dưỡng thượng một đoạn thời gian..."

Tảng đá nặng trịch trong lòng Tống Vân Tang rốt cuộc cũng rơi xuống. Nàng thở nhe ra, mới phát giác cả người mình đều đã căng cứng. Thật sự là nàng khó mà tưởng tượng, nếu Bùi Cô Cẩm cứ như vậy chết đi, nàng phải đi tìm ai hỏi những vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng này. Nàng thấy Đông Di nương tiễn lão đại phu trở về, đứng lên: "Đông tỷ tỷ, ta có thể vào xem Đại nhân không?"

Đông Di nương nghe thấy xưng hô này của nàng, vô cùng không được tự nhiên: "Tống tiểu thư, ngươi vẫn gọi ta là A Đông đi. Đại nhân đã ngủ rồi, lần này Tống Tiểu thư cũng đã bị dọa rồi, vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."

Tống Vân Tang có chút mất mát "à" một tiếng, nhu thuận nói: "Ta ở lại chỗ này chờ hắn tỉnh vậy."

Nàng ngồi trở lại ghế đá trong viện. Đông Di nương thấy vậy, có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không lên tiếng. Tống Vân Tang lại ngồi nửa canh giờ, Ngụy Hưng ra ngoài truy xét vụ việc của Đỗ Như Yên đã trở lại. Hắn ta nhìn thấy Tống Vân Tang, nói một câu: "Tống tiểu thư, sao lại ngồi ở đây?"

Tống Vân Tang nắm chặt vạt áo choàng, cảm thấy hơi lạnh: "Bùi Đại nhân đang ngủ, ta ở đây chờ hắn tỉnh lại."

Ngụy Hưng cũng lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng cũng không nói gì, liền vào phòng. Một khắc sau, Đông Di nương đi ra, nói với Tống Vân Tang: "Đại nhân đã uống thuốc, có thể hôm nay cũng không tỉnh lại, Tống Tiểu thư vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi."

Tống Vân Tang chà xát hai tay có chút lạnh: "Ta nơi này đợi một buổi tối, nếu như đến lúc đó hắn còn chưa tỉnh, ta sẽ trở về."

Đúng lúc này, cửa phòng cót két một tiếng, Ngụy Hưng mở cửa ra. Hắn ta nói với Đông Di nương: "Để cho nàng vào đi."

Đông Di nương rất khó xử: "Nhưng mà..."

Ngụy Hưng quay đầu nói vọng vào trong phòng: "Nếu Đại nhân trách tội, một mình ta gánh vác."

Tống Vân Tang nhìn Đông Di nương, lại nhìn Ngụy Hưng, không rõ này hai người đang nói cái gì. Không phải Bùi Cô Cẩm đang ngủ sao, nàng đi vào hay không, kỳ thật cũng không có gì khác nhau. Nhưng Đông Di nương nghe lời này của Ngụy Hưng xong, cũng không ngăn cản nữa, Ngụy Hưng lại kiên trì để cho nàng vào phòng, Tống Vân Tang cũng chỉ nghe lời.

Nàng vào phòng, lập tức ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Trên mặt đất có vết máu uốn lượn chay về phía phòng ngủ, Tống Vân Tang nhớ tới Bùi Cô Cẩm tự mình rạch miếng thịt kia xuống, trong lòng lại căng thẳng. Nam nhân nằm ở trên giường, quả nhiên đang nhắm chặt hai mắt. Bên giường có một chiếc ghế nhỏ, Tống Vân Tang thả nhẹ bước chân, ngồi xuống.

Nàng nhìn Bùi Cô Cẩm. Trên cánh tay của nam nhân quấn từng lớp băng vải, quần áo trên người lỏng lẻo, được đắp một chiếc chăn mỏng. Sắc mặt của hắn tái nhợt, đôi mắt luôn lộ ra vẻ bất thiện ngày trước lúc này đang nhắm chặt, khiến cho hắn trông thiếu vài phần lạnh lùng sắc bén. Không thể không nói, lúc hắn không hung dữ, thật sự rất dễ nhìn...

Nhưng đoạn thời gian này, hắn chưa từng bày ra vẻ mặt ôn hoà với nàng. Trong phòng ấm áp, Tống Vân Tang khẽ thở dài, tháo áo choàng ra, đặt ở một bên. Nàng cũng không biết phải đợi bao lâu Bùi Cô Cẩm mới có thể tỉnh lại, suy nghĩ một lát, nàng trải áo choàng trên mặt đất, khoanh chân ngồi lên, cánh tay ghé vào mép giường.

Tống Vân Tang cũng muốn ngủ một lát. Giữa trưa hôm nay nàng ngủ trưa, lại bị kinh sợ một hồi, cơ thể đã rất mỏi mệt. Dù sao Bùi Cô Cẩm cũng ngủ rất trầm, nàng cũng tựa vào giường nghỉ ngơi một lát, chờ hắn tỉnh, nàng còn có thể chăm sóc hắn.

Tống Vân Tang tựa đầu vào cánh tay khoát trên mép giường, khép mắt, hô hấp dần đều đều. Lúc nàng sắp chìm vào giấc ngủ, lại nghe thấy một giọng nói vang lên: "Tống Vân Tang, đứng lên."

Tống Vân Tang còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, không có phản ứng. Giọng nói kia có chút bất đắc dĩ: "Tống Vân Tang, trở về ngủ."

Tống Vân Tang dần dần tỉnh táo lại, kinh ngạc đứng thẳng lên. Nàng nhìn lên trên giường nhìn, thấy Bùi Cô Cẩm vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Tống Vân Tang nhẹ giọng kêu: "Bùi Đại nhân? Là ngài nói chuyện với ta?"

Bùi Cô Cẩm không hề mở mắt, nửa ngày sau mới đáp một câu: "Ngươi trở về đi, kêu A Đông tiến vào."

Hắn thực sự tỉnh... Hay là hắn căn bản không có ngủ. Tống Vân Tang lên tiếng: "Đại nhân cần cái gì? Ta mang đến cho ngài."

Bùi Cô Cẩm lại không hé răng. Tống Vân Tang đợi chờ, lại hỏi: "Đại nhân muốn uống nước sao?"

Bùi Cô Cẩm trầm mặc. Tống Vân Tang lại đợi chờ: "Đại nhân muốn xoay người?"

Bùi Cô Cẩm tiếp tục trầm mặc. Tống Vân Tang nâng tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào băng vải trên cánh tay hắn, giọng nói dịu dàng: "Có phải Đại nhân thấy miệng vết thương đau không?"

Đầu ngón tay kia chạm lên cánh tay của Bùi Cô Cẩm, không hề dùng sức, lại làm cho Bùi Cô Cẩm mở mắt ra. Nữ tử cúi người tới gần, khuôn mặt ửng đỏ đối nhìn thẳng vào mắt hắn. Hai con ngươi của nàng như chứa nước, cánh môi như đóa hoa nhẹ nhàng mở ra, run run nhẹ giọng hỏi hắn: "Đại nhân, có phải ngài... vẫn còn thích ta không?"