Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 19




Lúc Tống Vân Tang mới vừa nghe Chu Hưng Yên nói chuyện, trong lòng còn tràn đầy vui mừng vì vụ án rốt cuộc cũng có tiến triển. Nhưng càng nghe lại càng thấy bực mình ghê tởm. Nghe thấy lúc Yến Yến bị giết chết Chu Hưng Yên lại trộm trở về nhà, Tống Vân Tang không thể khống chế được đỏ hết cả mặt, cũng không ngờ bỗng nhiên bị Bùi Cô Cẩm điểm danh. Tống Vân Tang cả kinh, không rõ Bùi Cô Cẩm đang có ý gì: "Đại nhân, ta, ta làm sao vậy?"

Câu trách mắng "ngươi lại tức giận" đã lên đến cổ họng lại bị Bùi Cô Cẩm nuốt xuống. Hắn bỗng nhiên phản ứng lại, Tống Vân Tang có tức giận hay không tức giận, có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn chú ý như vậy, có chỗ nào là muốn không dây dưa với nàng nữa chứ?

Bùi Cô Cẩm căm tức thu hồi ánh mắt: "... Không được lúc nào cũng lắc lư qua lại!"

Tống Vân Tang ấm ức! Nàng nhớ rõ mình không có lắc lư qua lại mà. Nhưng cũng có khi vừa rồi nàng nghe xong đã nổi giận nên có lẽ đã không tự giác nhúc nhích người. Chẳng lẽ cái này cũng phải xin ý kiến của Bùi Cô Cẩm?

Tống Vân Tang cảm thấy nhất định là Bùi Cô Cẩm cố ý khiến nàng không được tự nhiên, rầu rĩ "ồ" một tiếng, đứng im không hề nhúc nhích. Bùi Cô Cẩm thấy vậy, trong lòng lại phát bực: "Được rồi, tìm khách điếm cho ông", hắn nói với Ngụy Hưng: "Ngươi đi sắp xếp cho hắn ta một chút."

Ngụy Hưng nhận lệnh, trói Chu Hưng Yên lại mang đi. Mấy người bọn họ đến khách điếm lớn nhất trong huyện. Ngụy Hưng nhốt Chu Hưng Yên trong khách phòng, Bùi Cô Cẩm ở đại sảnh chuẩn bị gọi món, ăn cơm trưa. Tống Vân Tang vốn đang quy củ đứng một bên, lại thấy Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn bên ngoài khách điếm một cái, bỗng nhiên vươn tay với nàng: "Đứng xa như vậy làm gì? Đến gần đây."

Tống Vân Tang giật mình ngây ngốc một lát, nhìn ra ngoài khách điếm. Ở lối rẽ chỗ ngã tư đường, Tằng Nguyên Lương đang đi đến đây. Tống Vân Tang hiểu được, đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, rất đúng lúc lên tiếng: "Tang Tang muốn ăn cái gì?"

Ngay lúc ấy Tằng Nguyên Lương bước vào điếm, cười cưới bước đến: "Bùi ca, Tống tiểu thư."

Bùi Cô Cẩm làm như đến giờ mới nhìn thấy hắn ta, gật gật đầu nói: "Bên huyện nha như thế nào rồi?"

Tằng Nguyên Lương hồi báo: "Rất nhiều người, Tri huyện điều động tất cả nhân thủ lại đây, đến giờ ngọ chỉ mới hỏi xong khẩu cung của ba mươi tám người, cũng chưa hỏi ra tin tức hữu dụng nào."

Bùi Cô Cẩm thuận miệng nói: "Ăn cơm trưa trước, tối nay chúng ta ở lại nơi này, tra khảo xong mới quay về kinh."

Tằng Nguyên Lương đáp một tiếng, Tống Vân Tang do dự liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái. Nàng không ngờ Bùi Cô Cẩm tìm khách điếm là vì thật sự dự tính toán ở một đêm. Rõ ràng chỉ cần có Chu Hưng Yên này làm chứng, còn có thuốc bột Trữ Tình tán hôm qua làm vật chứng, cũng đủ chứng minh Huệ phi cùng Thái tử bị hãm hại. Có hỏi họ hàng xa cùng gia đinh của Lưu phủ này cũng không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, cho dù có muốn hỏi, tại sao hắn lại cố tình bỏ qua cho họ hàng gần cùng gia nô còn ở lại Lưu phủ? Rõ ràng bọn họ mới thân thiết với Huệ phi hơn.

Tống Vân Tang bỗng nhiên cảm thấy Bùi Cô Cẩm sắp xếp như thế căn bản là đang kéo dài thời gian quay về kinh. Nhưng nhớ đến hai ngày này, tuy rằng Bùi Cô Cẩm những làm việc không thể đoán trước được, nhưng luôn luôn có hiệu quả, Tống Vân Tang vẫn quyết định tin tưởng tự hắn có mưu tính.

Tằng Nguyên Lương ngồi bên cạnh tích cực giới thiệu món ăn nổi tiếng của khách điếm: "Trước kia ta từng tới đây phá án, cũng nếm qua món ăn của khách điếm này rồi. Thịt kho sư tử đầu của nơi này rất chính tông, hương vị tinh khiết thơm mềm, Bùi ca nhất định sẽ thích. Gà hấp cũng làm rất khá, lớp da ngoài thơm ngát thịt bên trong rất tươi, Bùi ca cũng có thể nếm thử..."

Bùi Cô Cẩm không để tâm, nói: "Vậy thì gọi món đi."

Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Tống Vân Tang vẫn luôn trầm mặc lúc này đột nhiên lên tiếng: "Tằng Đại nhân thực hiểu khẩu vị của Bùi Đại nhân."

Tằng Nguyên Lương cười nói: "Tất nhiên rồi, ngày xưa đi theo Đại nhân phá án, đều ăn cơm cùng nhau."

Tống Vân Tang vội vàng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái: "Vậy Tằng Đại nhân cũng biết khẩu vị của mẫu thân Bùi Đại nhân sao?"

Nàng hỏi xong câu này, liền sợ hãi cụp mắt cúi đầu, thật giống như bởi vì hỏi vấn đề này mà thẹn thùng. Cánh tay đang khoác nhẹ trêи vai nàng của Bùi Cô Cẩm khẽ nhúc nhích, cuối cùng vững chắc đè xuống. Tằng Nguyên Lương sửng sốt rồi bật cười ha ha: "Ta rất ít tiếp xúc với mẫu thân của Bùi Đại nhân, không biết khẩu vị của bà ấy như thế nào. Nếu Tống Tiểu thư có lòng tìm hiểu, chi bằng trực tiếp hỏi Bùi ca."

Tiếp xúc rất ít... Tống Vân Tang nâng mắt nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, ngay lập tức chạm phải đôi mắt lạnh lùng của Bùi Cô Cẩm. Khóe miệng của nam nhân cong lên một nụ cười không rõ ý tứ, một tay sờ lên má của Tống Vân Tang: "Nghịch ngợm." Sau đó nói với Tằng Nguyên Lương: "Ngươi đã nếm qua thức ăn ở đây rồi vậy cứ xem rồi gọi món đi."

Hắn kéo Tống Vân Tang qua một bên. Đến một góc không người, cả người Tống Vân Tang có chút cứng ngắc: "Bùi Đại nhân..."

Bùi Cô Cẩm vây nàng ở giữa mình và vách tường, đè thấp giọng nói chậm rãi nói: "Được đấy Tống tiểu thư, dám ở trước mặt ta nói ra những lời này."

Hắn tùy ý ngắm nhìn Tống Vân Tang, có vài sợi tóc rơi trêи hai má của nàng, tư thế thân mật, xung quanh cũng tối tăm. Tống Vân Tang bị hơi thở của hắn hoàn toàn bao phủ, không dám ngẩng đầu.

Vừa rồi nàng thật sự giả vờ hỏi Tằng Nguyên Lương như vậy, cũng biết mình làm như vậy có thể chọc giận Bùi Cô Cẩm. Nhưng nàng chợt nhớ lại nếu Tằng Nguyên Lương thật sự là cơ sở ngầm của mẫu thân Bùi Cô Cẩm, vì sao lúc Bùi Cô Cẩm phá án đều phải mang theo hắn ta làm gì? Nhưng vậy không hợp lý. Nhưng nếu Tằng Nguyên Lương là cơ sở ngầm của người nào đó trong triều, vì sao Bùi Cô Cẩm lại phải ra vẻ thân mật cùng nàng ở trước mặt hắn ta?

Tống Vân Tang thật sự không nghĩ ra, nên muốn trộm thử Tằng Nguyên Lương. Nhưng Bùi Cô Cẩm thường xuyên giao nàng cho Ngụy Hưng, lại không bao giờ giao nàng cho Tằng Nguyên Lương, nàng căn bản tìm không thấy cơ hội ở một chỗ với Tằng Nguyên Lương, giãy dụa mãi, nàng vẫn quyết định mạo hiểm làm trò trước mặt Bùi Cô Cẩm.

Tống Vân Tang biết đánh chết cũng không thể thừa nhận việc này, giả vờ nói: "Đại nhân nghĩ nhiều, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Bùi Cô Cẩm cười nhẹ một tiếng, hơi thở chạm vào sườn mặt của Tống Vân Tang, làm cho cơ thể nàng run rẩy. Bùi Cô Cẩm cúi người càng gần hơn, dường như môi của hắn sắp chạm vào tai nàng: "Ngươi đoán đúng rồi, thân phận người này không chỉ đơn giản là cơ sở ngầm của mẫu thân ta. Nếu ngươi còn dám không biết nặng nhẹ nói lung tung, phá hủy mưu tính của ta" giọng nói của hắn càng âm trầm hơn, gằn từng chữ: "Ta sẽ đem ngươi đến phường cờ bạc."

Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch. Không thể không nói, Bùi Cô Cẩm có rất nhiều cách uy hϊế͙p͙, mỗi lần uy hϊế͙p͙ đều khiến người khác sợ hãi. Nhưng vừa mới nghe câu chuyện ghê tởm của Chu Hưng Yên, lại bị Bùi Cô Cẩm uy hϊế͙p͙ như vậy, trong lòng Tống Vân Tang thực sự không tiếp thu được. Tất nhiên nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn ẩn ẩn phẫn nộ, nhất thời không nói nên lời, chỉ chậm rãi trừng mắt nhìn lên. Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng, không để ý đến nàng, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Tằng Nguyên Lương gọi xong đồ ăn rồi, Ngụy Hưng cũng đi xuống từ lầu hai, ngồi xuống bên cạnh bàn vuông. Tống Vân Tang đứng lẻ loi một lát, vẫn ngồi bên cạnh Bùi Cô Cẩm. Lúc này Bùi Cô Cẩm nói với Tằng Nguyên Lương, Chu Hưng Yên bên này đã tìm được chứng cứ rồi, huyện nha bên kia giao cho bọn họ, buổi chiều hắn cùng Tống Tiểu thư phải đi dạo xung quanh.

Tằng Nguyên Lương là người thông minh, bỡn cợt đáp một chữ ‘được’. Đôi đũa của Tống Vân Tang dừng một chút, vẫn không lên tiếng. Nàng ăn không nói ngủ không nói, nhưng có Tằng Nguyên Lương ở đây, không khí sẽ không tẻ ngắt. Ba nam nhân câu được câu không trò chuyện, còn uống rượu, Tống Vân Tang chỉ ăn cho xong.

Khóe mắt của Bùi Cô Cẩm liếc nhìn nàng, sau đó thu hồi tầm mắt. Tống Vân Tang cũng buông bát đũa, hỏi Ngụy Hưng: "Ngụy Đại nhân, đợi vụ án của Thái tử chấm dứt, Chu Hưng Yên sẽ bị xử trí như thế nào?"

Ngụy Hưng bị nàng hỏi, có chút bất ngờ: "Đại khái sẽ bị phạt hai, ba mươi gậy."

Vẻ mặt Tống Vân Tang lập tức có chút hậm hực: "Hắn ta ham mê cờ bạc, còn đem nương tử đi gán nợ, cho nên mới hại nương tử hắn ta chết thảm... vậy mà chỉ phạt hai mươi gậy sao?"

Ngụy Hưng giải thích có trình tự: "Mặc dù theo quy chuẩn của phu thê không thể nào dung thứ cho hắn ta, dân gian cũng đã có tập tục. Nhưng Chu Hưng Yên không ký kết khế ước thành thân, cũng không thể lấy tập tục này để định tội."

Tống Vân Tang trầm mặc một lát, miễn cưỡng cười: "Cũng đúng. Làm chính thê còn thê thảm như thế, đừng nói đến người làm tiểu thϊế͙p͙."

Câu cảm thán này có chút kỳ quái, Ngụy Hưng cũng không tiếp lời. Vừa lúc Bùi Cô Cẩm uống hết rượu trong chén, nghe thấy câu nói này, hắn liếc nhìn Tống Vân Tang một cái. Tống Vân Tang cầm lấy bầu rượu, rót cho hắn một ly đầy, nhẹ giọng nói: "Thế đạo như thế, nữ tử gian nan. Vân Tang đã may mắn được theo Bùi Đại nhân, mong Bùi Đại nhân vạn lần đừng cô phụ Vân Tang."

Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng, đặt chén rượu lên bàn gỗ: "Sao ta cảm thấy, câu nói này của Tang Tang còn có hàm ý khác nhỉ."

Tư thái của Tống Vân Tang vẫn như thuận: "Bùi Đại nhân nghĩ nhiều rồi. Chỉ là Vân Tang cảm thấy, trêи thế gian này có rất nhiều nam tử hay thay lòng đổi dạ, nhất thời cảm khái mà thôi."

Bùi Cô Cẩm nở nụ cười: "Được" nam nhân cũng các buông đũa xuống: "Thay lòng đổi dạ như thế nào, nói ta nghe một chút."

Tống Vân Tang liền hạ mắt suy nghĩ, nàng nói: "Hái hoa ngắt cỏ nay Tần mai Sở, miệng đầy lời nói dối không một câu chân tình. Trêu chọc nữ nhân nhà người khác, lại không chịu trách nhiệm. Lúc còn yêu thích thì hận không thể khiến cho thiên hạ đều biết, một khi không thích rồi thì trở mặt nhanh hơn trở bàn tay." Nàng cố gắng làm cho ngữ điệu của mình bình thản, nhưng nàng thật sự tức giận, hơi thở hôn loạn, hốc mắt cũng nhịn không được phiếm hồng: "Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước lại đi ức hϊế͙p͙ nữ nhân không chút nương tay, gặp phải chút chuyện liền đe dọa uy hϊế͙p͙, quả thật vô sỉ vô đối."

Lời này của nàng vừa nói xong, Ngụy Hưng không có phản ứng gì, còn Tằng Nguyên Lương sặc ngay một ngụm rượu trong yết hầu, liên tục ho khan. Bùi Cô Cẩm cũng ho khan một tiếng, bày ra nụ cười lạnh: "Tang Tang chỉ biết con đường làm nữ tử gian nan, nam nhân hay thay lòng đổi dạ, nhưng không biết trêи đời này cũng có nữ nhân vô tâm không phế cô phụ nam nhân."

Cảm xúc của Tống Vân Tang vẫn chưa bình thường lại, nàng mím môi, hốc mắt hồng hồng nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm bưng chén rượu trêи bàn lên uống một hơi cạn sạch, cúi đầu nở nụ cười: "Giả như, ngươi moi tim moi phổi ra đối xử tốt với nàng, nàng lại bởi vì nhớ hoài một sai lầm của ngươi, lúc nào cũng lạnh lùng không lên tiếng, nhìn thấy ngươi sắp chết cũng không nói một lời ấm áp... Quả thật là vô tình vô đối."