Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 18




Tống Vân Tang nghĩ tiếp theo Bùi Cô Cẩm sẽ bắt đầu tra khảo. Nhưng không ngờ hắn lệnh cho Tri huyện giải nhóm người kia ra phía sau viện, chỉ chừa lại Tằng Nguyên Lương ở nơi đó phụ trách, còn mình mang theo nàng cùng Ngụy Hưng ra khỏi huyện nha. Ba người đi qua đường lớn đến một đường tắt nhỏ, dừng lại trước một gian tiểu viện.

Trong lòng Tống Vân Tang dấy lên hy vọng. Mục đích của Bùi Cô Cẩm rõ ràng như thế, nói không chừng đã tìm được manh mối ở đâu đó mới cố ý tới đây chứng thực. Ngụy Hưng gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại, trèo tường đi vào, sau khi đi ra, hắn ta nói với Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, không có người."

Thoạt nhìn Bùi Cô Cẩm cũng không có vẻ bất ngờ, chỉ gật gật đầu. Ba người lại đi qua một ngã tư đường, dừng lại trước một phường cờ bạc.

Tiểu Hồ tử đang đứng trước cửa Phường cờ bạc câu được câu không nói chuyện với người khác. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm cùng Ngụy Hưng, hắn ta hơi hơi nhướng mày, lúc nhìn sang Tống Vân Tang, nháy mắt hai mắt của hắn ta trở nên sáng rực. Tiểu Hồ tử bước lên tiếp đón: "Dô, nhị vị Đại nhân, đây là lần đầu tiên đến nơi này của tiểu nhân chơi phải không?"

Ánh mắt của người này rất thực lợi, Bùi Cô Cẩm cùng Ngụy Hưng vì thuận tiện làm việc nên chỉ mặc thường phục, hắn ta lại liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận của hai người không tầm thường. Hắn ta cười tủm tỉm đánh giá Tống Vân Tang, hỏi Bùi Cô Cẩm: "Đây là hàng mà Đại nhân muốn thế chấp sao?"

Tống Vân Tang không hiểu lời này, nghe xong hơi ngơ ngác, Bùi Cô Cẩm cũng lập tức trầm mặt. Ngụy Hưng tiến lên như thói quen, dùng sức đẩy Tiểu Hồ tử ra, lấy lệnh bài trêи thắt lưng ra: "Cẩm Y vệ phá án."

Hai chân của Tiểu Hồ tử mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, trong miệng liên tục nói lời xin lỗi. Lại cúi đầu khom lưng mang ba người lên lầu hai của phường cờ bạc. Trêи lầu hai có khoảng mười người, đang đứng vây quanh trước vài cái bàn nhỏ. Bùi Cô Cẩm quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng trêи người một nam tử.

Nam tử kia có lẽ khoảng hai mươi tuổi, diện mạo coi như tuấn tú, trong mắt đều là tơ máu, hiển nhiên là cả đêm chưa ngủ. Bùi Cô Cẩm lãnh đạm hỏi Tiểu Hồ tử: "Các ngươi thường xuyên thu hàng gán nợ?"

Tiểu Hồ tử vội vàng phủ nhận: "Không có, tuyệt đối không có! Vừa nãy là do tiểu nhân miệng tiện, đùa giỡn một chút thôi tiểu nhân làm ăn đứng đắn!"

Bùi Cô Cẩm nghiêng đầu, hắn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Tiểu Hồ tử lập tức cúi thấp chút nữa: "Đại nhân, chúng... chúng tôi làm ăn buôn bán, không thể lỗ vốn được. Có vài người thua cuộc không có tiền trả, vậy có thể làm sao bây giờ? Chúng tôi, chúng tôi cũng là bị buộc, bất đắc dĩ..."

Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng, hỏi: "Nam nhân mặc quần áo màu xanh kia, có dùng vật gì gán nợ ở đây hay không?"

Tiểu Hồ tử nhìn lại: "A, ngài nói Chu Hưng Yên? Chuyện này thực sự không có! Đại nhân có điều chưa biết, Chu Hưng Yên này trời sinh đã tướng mạo dễ nhìn, dụ dỗ một nha hoàn của Lưu phủ. Nha hoàn kia là người hầu hạ bên cạnh Huệ phi nương nương, từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với Huệ phi nương nương, bởi vì phải thành thân cho nên mới không đi theo vào cung."

Hắn ta đè thấp giọng nói: "Nha hoàn kia cũng rất biết tích góp, từ lúc Chu Hưng Yên cưới nàng, vài năm nay đều tiêu xài rất xã láng. Năm trước, hắn ta nói trong nhà không có tiền về sau sẽ không đánh bạc nữa, kết quả lại ngày nào cũng đến? Không ngày nào ngừng nghỉ, một lần hắn ta thua một vị khách nhân một ngàn lượng bạc, kết quả ngày hôm sau đã trả hết nợ!"

Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt, hỏi: "Chuyện này xảy ra từ lúc nào?"

Tiểu Hồ tử suy nghĩ một lát: "Là chuyện khoảng ba bốn tháng trước."

Bùi Cô Cẩm lại hỏi: "Vị khách mà hắn ta đã thua tiền có bộ dạng ra sao?"

Tiểu Hồ tử sửng sốt: "Là một nam nhân tuổi trung niên, nói là đưa hàng đến kinh đi ngang qua nơi này, thuận tiện đến đây chơi. Đại khái cao như vậy, không mập cũng không gầy, hai mắt rất nhỏ..."

Hắn ta khoa tay múa chân miêu tả bộ dạng người kia, Bùi Cô Cẩm im lặng nghe. Tiểu Hồ tử miêu tả xong, Bùi Cô Cẩm mới nói: "Đi đóng cửa, nói với ông chủ có việc."

Tiểu Hồ tử liên tục gật đầu, vội vàng đi đuổi khách nhân đi, Bùi Cô Cẩm đi xuống lầu. Hắn đứng ở đầu phố, thấp giọng dặn dò Ngụy Hưng: "Lát nữa Chu Hưng Yên đi ra, ngươi đi theo hắn ta. Để cho hắn ta chú ý tới ngươi, nhưng chờ sau khi hắn ta vào nhà hãy xuất hiện."

Ngụy Hưng ngầm hiểu, lắc mình vào ngõ nhỏ. Bùi Cô Cẩm xoay người, đi vào một trà lâu bên cạnh. Tống Vân Tang vội vàng đuổi theo. Không ngờ Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng, mày nhăn lại: "Ngươi đi theo ta?"

Tống Vân Tang sửng sốt: "Vậy, chẳng lẽ ta đi theo Ngụy Đại nhân?"

Nàng cảm thấy nàng không có bản lĩnh như vậy, có thể theo dõi người khác mà không bị phát hiện. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi, lại bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết. Một lát sau, hắn lạnh lùng bỏ lại câu: "Ở đây chờ." Sau đó đi vào ngõ nhỏ.

Tống Vân Tang không rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng một lúc lâu sau, có người đi ra từ trong ngõ nhỏ, là Ngụy Hưng. Hắn ta đi tới bên cạnh Tống Vân Tang: "Tống tiểu thư, lên lầu ngồi đi."

Tống Vân Tang nhất thời bực mình. Cho nên Bùi Cô Cẩm tình nguyện tự mình hành sự, cũng không muốn ở đây đợi cùng nàng?

Người này thật sự là... hơi quá đáng rồi! Lúc trước còn coi trọng nàng, hận không thể đuổi theo nàng khắp kinh thành; sau khi thay đổi tâm ý, liền đối với nàng như đôi giày rách, cố ý ném nàng đi như vậy, là ghê tởm nàng sao?

Tống Vân Tang cắn môi, nhắc nhở chính mình còn có chuyện nhờ cậy đến hắn. Nàng cùng Ngụy Hưng ngồi trong trà lâu một khắc, sau đó mới đi đến trước nhà Chu Hưng Yên. Lúc này cửa nhà khép hờ, Tống Vân Tang gặp được Bùi Cô Cẩm cùng Chu Hưng Yên ở phòng ngủ. Chu Hưng Yên đang quỳ trêи mặt đất, Bùi Cô Cẩm đứng ở phía sau hắn ta, một chân đạp lên chân của hắn ta. Trong tay nam nhân cầm một sợi dây thừng, trói cổ Chu Hưng Yên. Hai mắt của Chu Hưng Yên trợn lên, thần tình hoảng sợ, cực lực giãy dụa, lại chỉ có thể xoay trái xoay phải.

Lúc này Tống Vân Tang mới chú ý tới hai tay của Chu Hưng Yên mất tự nhiên buông thỏng bên người, thì ra khớp cánh tay của hắn ta đều bị tháo rồi. Bùi Cô Cẩm hơi hơi khom người, tư thái không chút để ý, đối lập với biểu tình sợ hãi đến dữ tợn của Chu Hưng Yên, làm cho kẻ khác nhìn mà phát lạnh. Hắn nhìn thấy Ngụy Hưng dẫn theo Tống Vân Tang vào, cũng chưa có phản ứng gì, chỉ cúi người xuống một chút nữa, ghé vào bên cạnh Chu Hưng Yên, nói: "Quên nói cho Chu công tử biết, hôm qua Thái giám bên cạnh Huệ phi nương nương bị người khác phát hiện chết ở trong nhà. Chu công tử biết ông ta chết như thế nào không?"

Chu Hưng Yên bị đè đến mức mặt tái xanh, hai mắt trừng lên như muốn lọt ra ngoài, căn bản không nói nên lời. Bùi Cô Cẩm cười cười: "Thật trùng hợp, cùng sợi dây thừng này có quan hệ." Hắn âm trầm nói: "Ông ta thắt cổ tự sát."

Một khắc kia, Tống Vân Tang thấy được sự tuyệt vọng trong mắt Chu Hưng Yên. Bùi Cô Cẩm lại buông tay xuống, vứt sợi dây thừng qua một bên, thản nhiên hoạt động cổ tay. Ngụy Hưng tiến lên, lôi Chu Hưng Yên ngồi lên ghế: "Nói! Chuyện Huệ phi, ngươi biết được bao nhiêu?"

Chu Hưng Yên ho khan tê tâm liệt phế, nửa ngày mới thở ra một hơi. Cả người hắn ta đều phát run, nhưng vẫn nói: "Ta, ta không biết cái gì cả!"

Bùi Cô Cẩm "chậc" một tiếng, đi tới trước ghế dựa. Hắn càng tới gần, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cả người Chu Hưng Yên càng run rẩy. Bùi Cô Cẩm chậm rãi nói: "Nếu như ngươi thật sự không biết gì, vì sao lúc nghe thấy ta là Cẩm Y vệ lại sợ hãi như vậy?

"Ngươi phát hiện có người theo dõi, liền vô cùng kinh hoàng. Lúc nghe thấy ta là Cẩm Y vệ, ngươi sợ hãi đến không khống chế được la to. Nếu như không phải trong lòng ngươi có giấu chuyện gì, vậy giải thích cho ta một chút vì sao ngươi lại như vậy?"

Hỏi đến câu cuối cùng, giọng điệu của Bùi Cô Cẩm trở nên hung ác nham hiểm. Chu Hưng Yên run rẩy nói: "Thủ đoạn của Cẩm Y vệ độc ác, tất nhiên ta sợ hãi..."

Bùi Cô Cẩm cười ha ha: "Ngụy Hưng, nếu người ta đã nhắc nhở chúng ta như vậy, cho hắn ta biết thế nào gọi là thủ đoạn độc ác đi."

Ngụy Hưng phối hợp tiến lên, lôi Chu Hưng Yên đi. Chu Hưng Yên hét lên như heo sắp bị thịt: "Ta nói! Ta nói!"

Ngụy Hưng buông tay. Chu Hưng Yên ngồi bệt trêи mặt đất thở hổn hển, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Nương tử ta, Yến Yến, nàng là nha hoàn bên cạnh Huệ phi nương nương trước khi vào cung. Huệ phi nương nương thường xuyên chăm sóc nàng, cho nàng ngân lượng châu báu. Ta là một kẻ ham mê cờ bạc, năm trước đã mang hết tiền trong nhà đánh thua sạch sẽ. Ba tháng trước, ta mang theo mấy lượng bạc cuối cùng đến phường cờ bạc, muốn liều mạng xem vận khí thế nào... Liền đụng phải người kia."

"Ngay từ đầu, ta thắng hắn ta rất nhiều tiền, nghĩ chính mình đã đến lúc đổi vận, càng đổ càng lớn. Nhưng không ngờ rằng sau đó... sau đó lại thua một ngàn hai. Người nọ ép ta trả tiền, ta làm sao móc ra tiền? Hắn ta đột nhiên hung ác, nói sẽ chặt chân của ta. Ta liều mạng cầu xin, người nọ mới nói, ‘ta nghe nói nương tử nhà ngươi rất không tồi, để cho nàng lại đây hầu hạ ta một đêm, một ngàn hai này ta liền xóa bỏ. Không chỉ xóa bỏ, còn có thể cho... ngươi thêm một ngàn hai’..."

"Ta thật không nghĩ tới Yến Yến lại có giá trị như vậy, tất nhiên là đáp ứng hắn ta rồi. Ta lừa Yến Yến đi đến căn miếu đổ nát ở ngoài thành, rồi lại bắt đầu lo lắng. Yến Yến nếu bị người khác chiếm đoạt nên giận dữ, chạy đi tìm Huệ phi nương nương cáo trạng thì làm sao bây giờ? Huệ phi nương nương có thể giúp nàng ra tay giết ta hay không? Vì thế ta quyết định đến ngôi miếu kia trốn ở đó, chờ người nọ xong việc ta sẽ dỗ Yến Yến nói với nàng chỉ cần nàng buôn bán lời tiền, ta sẽ không ngại nàng không sạch sẽ."

"Nhưng lúc ta đến ngôi miếu đổ nát kia, lại phát hiện người nọ căn bản không bảo Yến Yến hầu hạ! Có năm nam nhân vây quanh Yến Yến, ta nghe thấy có người tự xưng ‘gia của chúng ta’. Bọn họ ép hỏi Yến Yến, có phải Huệ phi cùng Thái tử đã quen biết từ trước hay không. Mới đầu Yến Yến không chịu nói, sau đó lại chịu không nổi tra tấn, nói cho bọn họ biết Huệ phi nương nương thật sự có quen biết Thái tử. Đó là chuyện ba năm về trước, trước khi nương nương vào cung. Thái tử đến đây làm công vụ, ngẫu nhiên gặp mặt nương nương, hai người chung sống mấy ngày, nảy sinh tình cảm. Nhưng sau đó Thái tử đã bị phái đi nơi khác, nửa năm sau cũng chưa quay về kinh, nương nương lại bị đưa vào cung tuyển tú, trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng."

"Sau khi bọn họ xác nhận xong, lập tức mang Yến Yến đến bờ sông... Đẩy nàng xuống, tận mắt nhìn thấy nàng chết đuối. Ta thật sự rất sợ hãi, cũng không dám báo quan, trộm trở về nhà. Ngày hôm sau có người tìm ta đi nhận diện thi thể... Mọi người nói Yến Yến tự sát, bởi vì ta đưa nàng cho người khác, nàng chịu không nổi mối nhục này nên mới đi nhảy sông. Tất cả mọi người đều mắng ta, ta lại nhìn thấy có một nam nhân ẩn trong đám người... Đêm qua những người đó gọi hắn Chu Thiên Hộ. Ta biết bọn họ còn chưa có rời đi, nếu ta có phản ứng không đúng cũng phải chết, vì thế ta làm bộ tin. Ta khóc nói ta đáng chết, nói ta hối hận, bọn họ thấy ta không có gì khả nghi, lúc này mới ly khai..."

Bùi Cô Cẩm nghe xong, không thay đổi sắc mặt nói: "Cho nên, ngươi nghe thấy ta là Cẩm Y vệ, tưởng bọn họ tìm đến đây muốn giết ngươi diệt khẩu..." Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn về phía mặt của Tống Vân Tang đỏ bừng đang đứng một bên, phiền chán nói: "Tống Vân Tang, ngươi xong chưa vậy?"