Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 15




Ngày hôm sau, Tống Vân Tang thức dậy từ sớm, cũng không tốn công ăn diện nữa, mà là mặc nam trang đơn giản vào. Nàng cảm thấy bây giờ điều quan trọng nhất là nàng đừng làm cho Bùi Cô Cẩm thấy nàng phiền, mặc một thân nam trang hiển nhiên sẽ tiện làm việc hơn rất nhiều. Vừa đến giờ mẹo, Tống Vân Tang đã ở ngoài cửa phủ chờ, qua thời gian hai nén hương, một chiếc xe ngựa từ đầu phố đi đến, đứng ở trước cửa Hầu phủ.

Người cầm cương là Ngụy Hưng, hắn ta nhìn Tống Vân Tang gật đầu, nhảy xuống xe ngựa. Màn xe bị xốc lên, Tằng Nguyên Lương ló đầu ra, nhìn Tống Vân Tang cười: "Tống tiểu thư, chào buổi sáng."

Tống Vân Tang đáp một câu: "Chào buổi sáng". Tằng Nguyên Lương hạ màn xe, Bùi Cô Cẩm bước ra khỏi thùng xe. Tống Vân Tang nhìn thấy hắn, không nhịn được căng thẳng cả người, khom người nói: "Chào Bùi Đại nhân."

Ra ngoài dự kiến của nàng, Bùi Cô Cẩm đánh giá nàng,sau đó hắn nở nụ cười. Hắn xuống xe ngựa đứng bên cạnh Tống Vân Tang, nâng tay thân mật chỉnh chỉnh khen của nàng: "Tang Tang, sao lại mặc thành bộ dạng của một gã sai vặt thế này?"

Tống Vân Tang bị thái độ thay đổi này của hắn làm cho kinh ngạc đến run lên! Sao mới qua một đêm mà Bùi Cô Cẩm đã trở thành như vậy... Xuân phong ấm áp? Tuy rằng hai người đã quen biết một năm, từ trước đến nay người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật bàn tay, nhưng đêm qua hắn mới nói với nàng sẽ không cho nàng có lần thứ hai...

Hiển nhiên Tằng Nguyên Lương cũng có chút bất ngờ, ở bên cạnh cười nói: "Đừng nói, Tống Tiểu thư ăn mặc thành như vậy, thật đúng là giống một gã sai vặt mi thanh mục tú đó."

Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn hắn ta một cái: "Có biết nói chuyện hay không?" Hắn nắm cằm dưới của Tống Vân Tang nâng lên, hạ mắt nhìn chằm chằm nàng, ngữ điệu vô cùng thân thiết, nhưng ánh mắt không có chút độ ấm nào: "Mi thanh mục tú? Tang Tang, giả làm gã sai vặt cũng phải là gã sai vặt tuyệt sắc khuynh thành."

Tằng Nguyên Lương đứng ở phía sau Bùi Cô Cẩm, nhìn không thấy vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm, kinh ngạc không nói nên lời. Tống Vân Tang và Bùi Cô Cẩm nhìn nhau, nàng thật sự nghĩ không ra hắn muốn làm gì, không dám không phối hợp, cũng không dám quá phối hợp, chỉ đành nhẹ giọng nói một câu: "Bùi Đại nhân, ngài nắm đau ta."

Bùi Cô Cẩm buông tay, nở nụ cười: "Yếu ớt." Hắn nhìn về phía ngã tư đường, giọng điệu sủng nịch: "Buổi sáng muốn ăn cái gì? Ngươi chọn đi."

Tống Vân Tang không dám chọn: "Đại nhân quyết định là tốt rồi, ta đã ăn ở trong phủ rồi."

"Ăn rồi?" Lúc này Bùi Cô Cẩm mới quay đầu nói với Tằng Nguyên Lương: "Vậy thì lên xe xuất phát đi. Ngươi đi mua chút điểm tâm mang theo."

Tằng Nguyên Lương nhận lệnh rời đi, Bùi Cô Cẩm cùng Tống Vân Tang lên xe ngựa. Thùng xe có chiếc ghế dựa, Bùi Cô Cẩm ngồi xuống ở một bên. Tống Vân Tang do dự một lát, nghĩ lát nữa Tằng Nguyên Lương cũng sẽ lên xe, nàng quyết định ngồi bên người Bùi Cô Cẩm. Sau khi Bùi Cô Cẩm lên xe ngựa biểu tình đã trở nên lạnh lùng. Hắn xốc màn xe nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chưa từng dừng ở trêи người Tống Vân Tang, mở miệng nói: "Ngồi xa như vậy làm gì?"

Tống Vân Tang ngẩn người. Trong thùng xe chỉ có hai người bọn họ, Bùi Cô Cẩm đang nói chuyện với nàng. Nàng thực sự ngồi ở một hơi xa, nhưng thùng xe cũng chỉ lớn như vậy, mặc dù nàng ngồi tựa vào thành xe, cũng chỉ cách Bùi Cô Cẩm một khoảng năm sáu tấc, xa chỗ nào vậy? Nhưng nếu Bùi Cô Cẩm đã lên tiếng, Tống Vân Tang vẫn đứng dậy ngồi cách hắn gần hơn một chút.

Bùi Cô Cẩm vẫn một bộ mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Vân Tang thấy hắn không gì nói nữa, nghĩ khoảng cách này được rồi, thoáng thả lỏng một chút, nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm buông màn xe xuống, bỗng nhiên nâng tay kéo nàng vào trong ngực!

Tống Vân Tang tựa vào vai hắn cơ thể lập tức cứng đờ. Hơi thở mạnh mẽ của nam nhân bao phủ lấy nàng, phản ứng đầu tiên của Tống Vân Tang chỉ là muốn trốn ra xa. Nhưng mà rất nhanh sau đó nàng nhớ lại tình cảnh của mình, muốn động cũng không dám động. Nàng cảm giác cơ thể mình đang dựa vào một cơ thể vô cùng cường tráng, giống như tùy thời có thể bộc phát ra năng lượng thật lớn. Trời đã vào đông nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn. Độ ấm của cơ thể nam nhân cách một lớp áo truyền đến, thật sự rất nóng bỏng... mặt Tống Vân Tang đỏ bừng.

Nàng thật sự không rõ vì sao Bùi Cô Cẩm lại đột nhiên ôm lấy nàng, đang tìm từ hỏi, Bùi Cô Cẩm lại lạnh lùng nhả ra một chữ: "Khóc."

Tống Vân Tang: "?"

Bùi Cô Cẩm không kiên nhẫn nói: "Ta bảo ngươi khóc."

Tống Vân Tang hiểu được. Nàng cố gắng một lát, nhưng dưới tình cảnh này, cảm xúc của nàng không thể thay đổi được, nhất thời khóc không ra. Nàng muốn ngồi thẳng lên giải thích một chút, nhưng bàn tay đặt trêи vai nàng của Bùi Cô Cẩm lại dùng lực ép xuống không cho nàng đứng dậy. Tống Vân Tang đành phải duy trì tư thế tựa vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ta, ta không chảy nước mắt được..."

Bùi Cô Cẩm cười nhạo: "Tối hôm qua không phải nói khóc liền khóc sao, sao hôm nay đã khóc không được."

Trong lòng Tống Vân Tang lộp bộp một tiếng, hắn biết tối hôm qua nàng giả khóc!

Tống Vân Tang tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn khóc không được: "Ta, ta khi đó..."

Bùi Cô Cẩm "Chậc" một tiếng, cúi đầu, ngón cái đè xuống mắt của Tống Vân Tang!

Nhìn hành động của hắn Tống Vân Tang nghĩ hắn muốn chọc vào mắt mình, sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại! Nhưng chỉ cảm thấy đầu ngón tay kia dừng lại bên vành mắt nàng, chà sát vài cái thật mạnh. Bùi Cô Cẩm là người tập võ, trêи ngón tay thường có vết chai, làn da của Tống Vân Tang lại mềm mại, chỉ cần chà vài cái như vậy vành mắt của nàng lập tức phiếm hồng. Hắn lặp lại hành động, tiếp tục chà xát một vòng quanh hai mắt của Tống Vân Tang, hai mắt của Tống Vân Tang vốn không hề sưng đã lập tức đỏ lên, quả thực trông rất giống vừa mới khóc xong.

Bùi Cô Cẩm buông tay xuống, ngay sau đó màn xe bị xốc lên. Bàn tay đặt ở trêи vai Tống Vân Tang của Bùi Cô Cẩm vỗ vỗ, khẽ cười nói: "Được rồi được rồi, tối hôm qua còn chưa khóc đủ hay sao? Ngươi ngoan ngoãn, sau này ta sẽ không ức hϊế͙p͙ ngươi nữa."

Tằng Nguyên Lương thò một chân vào thùng xe, một chân còn lại vẫn để bên ngoài, tiến cũng không được, lui cũng không xong. Một lát sau, hắn ta cười gượng hai tiếng:"Chuyện là,… Bùi ca." Hắn ta đưa một bọc bánh nướng cho Bùi Cô Cẩm: "Ngươi cứ việc từ từ ăn, ta ra bên ngoài ngồi, vừa lúc tâm sự cùng Ngụy Hưng."

Nói xong hắn ta rời khỏi thùng xe, ngồi bên ngoài với Ngụy Hưng. Cuối cùng màn xe cũng hạ xuống, Bùi Cô Cẩm buông Tống Vân Tang ra, cười lạnh một tiếng: "Không phải nói muốn gả cho ta sao? Ta chưa làm gì đã cứng ngắc thành như vậy?"

Tống Vân Tang ngồi thẳng dậy lại vẫn là không biết vì sao Bùi Cô Cẩm đột nhiên thân thiết với mình, trong lòng nàng vẫn hoảng sợ như trước. Nhưng Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nhắc tới việc gả cho hắn... Tống Vân Tang nhịn không được đoán, chẳng lẽ hắn cố ý cận như vậy thân vì muốn trêu đùa xem phản ứng của nàng, lấy chuyện này cười nhạo nàng không thành tâm? Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, Tống Vân Tang cảm thấy hình như không phải như vậy. Nếu như Bùi Cô Cẩm muốn trêu đùa nàng, cần gì phải ép nàng khóc? Làm như vậy... giống như để cho Tằng Nguyên Lương xem.

Như vậy, Tằng Nguyên Lương rốt cuộc là người của ai mà Bùi Cô Cẩm phải ở trước mặt gã ta làm ra vẻ hai người đã hòa hợp như vậy? Thời gian quá mức trùng hợp, đôi giày quan của vũ sư đêm qua lại hiện lên trong đầu Tống Vân Tang, Tống Vân Tang xuất hiện một suy đoán không thể tưởng tượng nỗi, có khi nào Tằng Nguyên Lương là người của Nhị hoàng tử hay không? Bùi Cô Cẩm diễn trò cho hắn ta xem vì gián tiếp nói cho Nhị hoàng tử không được đụng đến nàng?

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị Tống Vân Tang phủ định ngay lập tức. Nguyên nhân không thể nào như vậy được, Bùi Cô Cẩm là người tùy ý, từ trước đến nay luôn đối với nàng như gần như xa. Nếu hắn có chút ý nghĩ muốn bảo vệ nàng, sẽ không lén lút quanh co lòng vòng như vậy.

Cũng mặc kệ Tằng Nguyên Lương là người của ai, Bùi Cô Cẩm có phải diễn trò cho người khác xem hay không, nếu như muốn chấp vấn hắn Tống Vân Tang phải thể hiện một chút. Bùi Cô Cẩm đang cầm giấy dầu bao bánh nướng, tựa như không hề quan tâm đến câu trả lời của nàng. Tống Vân Tang cố lấy dũng khí cẩn thận nâng tay, vòng qua cánh tay hắn, ôm lấy, sau đó hơi hơi nghiêng người tựa đầu vào bả vai hắn.

Ngón tay như có như không sờ soạng khuỷu tay của nam nhân, động tác của nàng vì sợ hãi mà run run, cuối cùng dừng trêи cánh tay của hắn. Mặt của Tống Vân Tang dán lên vai của nam nhân, khẽ thả lỏng người, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ta nguyện ý gả cho ngài. Chỉ là ta có chút không quen."

Động tác của Bùi Cô Cẩm dừng lại, tay của hắn cứng đơ giữa không trung. Tim của Tống Vân Tang đập loạn cả lên, chờ đợi phản ứng của hắn. Nhưng nàng đợi, lại đợi được một tiếng "sột soạt" vang lên. Bùi Cô Cẩm mạnh tay xé rách giấy dầu, cắn răng nói: "Buông ra!"

Tống Vân Tang cố cứng đầu không buông tay. Nàng vẫn duy trì tư thế dựa vào người hắn, hơi hơi ngẩng đầu: "Đại nhân không vui sao? Vì sao vậy? Ta không quen bị nam nhân ôm, chẳng lẽ không tốt sao?" Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi mang theo một tia run rẩy: "Cái gì ta cũng không hiểu, chẳng lẽ không tốt sao... Đại nhân có thể dạy ta mà. Đại nhân muốn cho ta học cái gì, ta liền học cái đó. Đại nhân muốn ta biến thành bộ dạng gì, ta sẽ biến thành bộ dạng đó..."