Quyền Tài

Chương 996: Đánh cái rắm!




Mềm không được?

Vậy chỉ có thể dùng bạo lực!

Không khí trong quân khu chợt căng thẳng, rất nhiều quân nhân đều không hiểu đoạn đối thoại vừa rồi của Đổng Học Bân cùng Từ Yến là nói về cái gì?

Một tay?

Hai mươi người?

Muốn từ đây đi ra ngoài?

Rất nhiều người đều chớp chớp mắt, trong lòng nói người này không phải điên rồi chứ?

Siêu Siêu ngạc nhiên, vội hỏi: “Mẹ, làm cái gì vậy?”

Từ Yến sờ sờ đầu con, “Nơi này để cho chú Đổng xử lý, đi, chúng ta lui về phía sau một ít, đừng để đến lúc đó các con lại bị thương!”

Siêu Siêu kinh ngạc nói: “Phải đánh nhau để ra ngoài sao?”

Một bạn học của Siêu Siêu nói: “Nhưng mà, nhưng mà nhiều quân nhân như vậy?”

“Đúng” Một bạn học nữ thất sắc nói: “Chuyện này, như thế này làm sao có thể ra ngoài?”

Từ Yến mỉm cười nói: “Có chú Đổng của các cháu ở đây, không có việc gì đâu”.

Trừ Từ Yến, có lẽ không ai có thể lý giải lời này là có ý tứ gì.

Đổng Học Bân từ từ đứng ở trước bọn Từ Yến, nhìn mấy quân nhân rồi châm một điếu thuộc, tinh thần cũng đứng lên, còn lấy ngón tay cầm điều thuốc chỉ xa xa, “Giữ thể diện cho các người các người không cần, vậy cũng đừng trách tôi, hiện tại cho các người hai con đường, thứu nhất là tất cả tránh ra cho tôi, chúng tôi đi ra ngoài cũng sẽ không có chuyện gì nữa, thứ hai là tất cả các người, các người nếu cảm thấy có thể ngăn được chúng tôi, vậy tới đây, tôi hôm nay cũng dùng bất cứ giá nào để đấu với các người, nói đạo lý với các người, các người không nghe còn khư khư cố chấp, vậy cũng đừng trách tôi không nói đạo lý! Ngay cả vài đứa nhỏ cũng dám đánh dám bắt, cũng hạ thủ được! Các ngươi còn có nhân tính không!?”

Lưu Chính ủy trách mắng: "Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?”

Đổng Học Bân nhìn hắn, “Lời này nên là tôi hỏi ông mới đúng, ở đây có chỗ cho ông nói sao? Hay vẫn ở đây chìa cái đuôi sói cho tôi xem, ông có tránh đường hay không?”

Lưu Chính ủy nói: “Cậu nói xem”.

“Thế có nghĩa là không tránh? Được!” Đổng Học Bân buông tay, "Vậy còn phí lời làm gì? Các người không phải muốn cản chúng tôi sao? Không phải không cho dẫn người đi sao? Còn chờ cái gì! Chờ tôi mua quan tài cho các người sao? Thật có lỗi, nhiều người như vậy quan tài tôi cũng mua không nổi, có điều mua cho Lưu Chính ủy một quan tài thì tôi cũng có thể trả tiền, ha ha, thôi không cần nói nhiều nữa. Lưu Chính ủy. Tôi thấy xấu hổ thay cho ông. Ông và thuộc hạ của Lưu tư lệnh đều chỉ có tố chất này thôi sao? Cũng chỉ biết đứng một chỗ dọa người thôi sao?” Đổng Học Bân nói tới nói lui, mắng đi mắng lại, hắn hiện tại cũng là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật, vẫn có hơi một chút cố kỵ ảnh hưởng, cho nên đương nhiên không chịu động thủ trước.

Đổng Học Bân là người kinh thành, từ nhỏ đến lớn có hai mươi năm đều là lớn lên trong các ngõ nhỏ, tự nhiên cũng kế thừa khả ngăng mắng chửi người của dân kinh thành, chính là một chữ - tổn hại!

So với bần hàn?

So với tổn hại?

So với mồm mép?

Đổng Học Bân chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào!

Lưu Chính ủy và những quân nhân ở đây vốn đã bị việc Đổng Học Bân xâm nhập quân doanh biến thành có chút giận, hiện tại nghe Đổng Học Bân vừa nói lời này. Nhất thời đều giận giữ! Lưu Chính ủy cũng bị Đổng Học Bân chọc giận, trầm mặt không nói được một lời, đánh mắt sang nhìn mấy quân nhân bên cạnh!

Mấy quân nhân nhất thời đi tới phía Đổng Học Bân.

Từ Yến thấy bọn họ thật sự muốn động thủ. Lập tức nói: “Học Bân! Nhớ rõ thủ hạ lưu tình!”

“Tôi biết rồi” Đổng Học Bân giơ giơ cánh tay đang cầm thuốc lên, “Điều thuốc này tôi sẽ không động đến, chỉ để một tay đối phó với họ!”

Trong thâm tâm mấy quân nhân này nghĩ tên tiểu tử này cũng quá không coi ai ra gì? Nói chuyện cũng không sợ bị cắt mất đầu lưỡi? Chúng ta bình thường ngoài huấn luyện chính là huấn luyện, đừng nói hai mươi người, chỉ cần một người cũng có thể cho ngươi tàn phế, ngươi còn lớn tiếng muốn một mình đối phó chúng ta nhiều người như vậy? Khẩu khí quá lớn?

Nhưng mà Từ Yến nói lại làm cho Lưu Chính ủy nghe ra có một chút không đúng,“Chờ một chút!”

Vài quân nhân hồ nghi quay đầu lại, “Chính ủy?”

Tiểu Đổng? Học Bân? Thêm cùng một chỗ chẳng lẽ kêu...

Lưu Chính ủy sắc mặt khẽ biến nói: “Cậu là Đổng Học Bân Đổng Chủ nhiệm?”

Đổng Học Bân nhún vai một cái, “Không nghĩ tới ở đây lại có người biết tôi? Là tôi đây!”

Vốn đã đoán được, nhưng nghe Đổng Học Bân chính mồm thừa nhận, Lưu Chính ủy vẫn là nhịn không được rút một ngụm khí lạnh, vội nói: “Tất cả quay lại!”

Mấy quân nhân ngạc nhiên, đều theo bản năng lui từng bước.

Còn có quân nhân không hiểu ý là gì, quay lại? Quay lại làm gì?

Nhưng ngay sau đó, một quân nhân bên cạnh liền trừng mắt nhìn hắn, nháy mắt ra dấu.

Người nọ nháy mắt mấy cái, đành phải đi theo một khối lui về, cảm thấy có chút kỳ quặc.

Nhưng những ngừi có phản ứng như thế chỉ là số ít, nghe tên Đổng Học Bân, rất nhiều người phản ứng đầu tiên chính là hít một hơi.

Đổng Học Bân? Đổng Học Bân?

Đổng Học Bân của thành phố Phần Châu??

Bọn họ ở trong quân đội tuy rằng có chút thoát ly khỏi cơ quan thể chế, nhưng dù sao cũng là đóng quân ở thành phố Phần Châu, cho dù chưa thấy qua người bản địa, nhưng không thể chưa từng nghe qua ác danh của Đổng Học Bân! Trong lúc nhất thời những quân nhân này ngây ngẩn cả người, đều nhìn về phía Đổng Học Bân, thì ra người này không phải thuộc hạ của Từ Trưởng phòng, mà là đại danh đệ nhất ôn thần??

Lưu Chính ủy cũng có chút cảm giác rơi vào tình huống khó xử, không biết làm thế nào.

Siêu Siêu cùng vài bạn học cũng không hiểu làm sao lại như vậy, Đổng Học Bân? Tên này thực hù người sao? Bọn họ như thế nào không biết? Tại sao nhắc tới cái tên này tất cả mọi người đều choáng váng? Chuyện này là sao.

Đổng Học Bân kỳ quái nhìn bọn họ, “Làm sao vậy? Tới đây? Còn chờ cái gì chứ?”

Có mấy quân nhân vừa rồi phát hỏa hiện tại cũng bình tĩnh lại, nghe Đổng Học Bân khiêu khích xong, bọn họ thiếu chút nữa chửi má nó, toàn bộ thành phố Phần Châu ai chẳng biết sức chiến đấu của ngươi? Hai tay của ngươi có thể đỡ được bức tường một tấn! Một mình có thể đánh mấy chục dân chúng! Ngay cả loại dã thú như hổ đông bắc ngươi đều có thể không cần vũ khí, tay không đánh nó chạy! Ngươi căn bản là không thuộc sức chiến đấu của con người!

Chúng ta còn đánh với ngươi?

Có mà đánh cái rắm! Bao nhiêu người cũng không đủ cho ngươi đánh!

Thật ra những quân nhân này đều rất có cốt khí cùng và ngạo khí, trong lòng ai cũng không phục, nhưng có thời điểm có vài người không phục cũng không được, ví dụ như Đổng Học Bân là người mà bọn họ thường xuyên thảo luận, mọi người thường nghị luận xem có bao nhiêu nhân tài có thể là đối thủ của Đổng Học Bân, còn nói nếu một chiếc xe tăng quan dụng đứng im, Đổng Học Bân có thể dùng một tay đẩy hay không, đối với sức chiến đấu của Đổng Học Bân, trong lòng mọi người sớm đã nhận thức được, hiện tại ngẫm lại Đổng Học Bân vừa rồi nói một tay có thể đối phó hai mươi bọn họ, mọi người cũng đã hiểu, người ta căn bản là không phải hay nói giỡn, nếu đây thật sự là Đổng Học Bân, người ta tuyệt đối có thực lực này! Cái này ai cũng sẽ không hoài nghi!

Tình hình có vẻ trầm xuống

Lưu Chính ủy thật không nghĩ tới Đổng Học Bân cũng vào được đây. Ôn thần là ai? Lấy súng hù dọa người ta, đồn đãi vài lần Đổng Học Bân là người đi ra từ mưa bom bão đạn. Bắt người? Bọn họ khẳng định không phải đối thủ của Đổng Học Bân, cho nên Lưu Chính ủy rõ ràng đã kêu mấy quân nhân kia quay lại, chứng tỏ không muốn họ xấu hổ.

Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không được, nói đạo lý người ta không nghe!

Lần đầu gặp chuyện này, ai cũng đau đầu!