Quyền Tài

Chương 973: Vợ thăng quan!




Vài ngày sau.

Chạng vạng, trong nhà.

Tan tầm về nhà Đổng Học Bân liền vào phòng bếp bận bịu bếp núc, đem tất cả các đồ ăn vừa mua ở siêu thị về, làm vài món ăn, bưng từng đĩa, từng đĩa ra bàn, sau đó nhìn đồng hồ, lấy chén bát, chuẩn bị đâu ra đấy để chờ vợ mình về.

Leng keng, leng keng.

Chuông cửa nhất thời vang, Đổng Học Bân phải đi mở cửa, “Không phải nói bảy giờ về nhà sao?”

Ngoài cửa là khuôn mặt của Tạ Tuệ Lan, “Có cuộc họp đột xuất nên về muộn một chút, trong phòng có gì thơm như vậy? Làm món ăn ngon cho em sao?”

“Đều là đồ ăn mà em thích ăn đó”.

“Vẫn là chồng em tốt nhất, ha ha”.

"Vậy thì mau vào thay giày rồi đi ăn thôi”.

“Được, để em uống ngụm nước lấy lại hơi đã”.

“Uống nước canh trước đi, anh múc rồi, nhân lúc đang còn nóng thì uống thôi”.

Không bao lâu sau, hai người đã ngồi ở trên bàn ăn, Đổng Học Bân liên tiếp gắp rau cho cô, “Nếm thử xem tay nghề anh thế nào, mấy ngày hôm nay đơn vị có nhiều việc bận rội, luôn phải tăng ca đến hơn tám giờ mới về, vẫn chưa có thời gian nấu cho em một bữa cơm, hôm nay nhàn rỗi, làm một chút, thử xem tay nghề của anh có tiến bộ hơn chút nào không, anh vừa rồi cố ý gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, món canh này là do mẹ dạy anh từng bước từng bước một, hương vị hẳn là không tồi”.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm uống canh, ừm nói: “Rất ngon, chồng em mà nấu ăn thì cái gì cũng ngon”.

Đổng Học Bân mặt mày hớn hở nói: “Em thích ăn là được, anh bận như vậy cũng không phải là uổng công” Bỗng nhiên ngừng lại một chút rồi nói, “Ôi chao, không đúng, sao hôm nay miệng em lại ngọt như vậy ngọt nha, không phải phong cách của em?”

“Ha ha, khen anh vài câu còn không thích nghe sao?”

“Không phải không thích nghe, là không quen, có phải em có chuyện gì vui không?”

“Anh thật thông minh, trước tiên là nói về chuyện của anh đi, vụ án tỉnh giao cho điều tra đến đâu rồi?”

Đổng Học Bân ăn một miếng, thản nhiên nói: “Hôm nay xem như đều xong rồi, viện kiểm sát bắt đầu thu thập chứng cứ ở chỗ Tống Phi rồi, tên Sở Phó Khu trưởng khu Tây Bình kia cũng xong rồi, vẫn chưa truy cứu trách nhiệm hình sự, hẳn là vài ngày nữa sẽ phải đến pháp viện, dù sao cũng không do bọn anh quản lý, còn Phó Thị trưởng họ Phùng kia, nghe nói buổi sáng bị tỉnh ủy phê bình khiển trách, còn cảnh cáo xử phạt, trong vòng một năm đừng nghĩ lên chức, đúng rồi, việc này hẳn là em còn biết sớm hơn anh? Những cái khác thì chỉ là chuyện vặt, lần này bắt được không ít con sâu làm rầu nồi canh ở khu Tây Bình, vào tù, mất chức, coi như phòng giám sát của bọn anh đã làm xong việc, có thể nghỉ vài ngày rồi”.

Tạ Tuệ Lan không vội vàng, uống canh, nhìn hắn cười nói: “Em nghe nói là do anh lập công?”.

Đổng Học Bân nói: “Hài, việc cứu người xem như lập công đi, có điều đấy cũng là việc anh nên làm, tính làm gì, về phần tra án, anh cũng chỉ nhanh hơn người khác một chút, mấy chuyện này, anh ở cục công an lâu như vậy làm được là chuyện bình thường. Có thể kiến thức chính trị anh không bằng em nhưng thủ đoạn thì là đệ nhất rồi, đối phó với loại cán bộ vi phạm kỷ luật thế này không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Hôm nay tâm tình của Đổng Học Bân đúng thật là không tồi, nhiệm vụ quan trọng nhất cũng đã được hắn hoàn thành, đây là chiến tích, là tư lịch, cũng là cái mà hắn cần nhất hiện tại, từ chuyện tòa nhà dạy học bị sụp, sau lại cứu người rồi điều tra vụ án, Đổng Học Bân cuối cùng cũng không uổng phí khí lực, nếu không có hắn liều mạng như vậy, nhiệm vụ lần này cũng không tới phiên hắn làm, tính đi tính lại, đây cũng là Đổng Học Bân nên làm.

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Được, gần đây biểu hiện của anh rất tốt, đến đây em thưởng cho một cái” Nàng gắp một đũa thức ăn đưa lên, “Há miệng...”

Đổng Học Bân cười mở lớn miệng, “...”

Tạ Tuệ Lan cười, bón thức ăn cho hắn nói, “Thế nào?”

“Rất ngon” Đổng Học Bân nuốt đồ ăn nói: “Nói chuyện của em đi, có chuỵen gì àm cao hứng vậy?”

Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn nói: “Anh thật sự chưa nghe hay là giả vờ không biết vậy?”

Đổng Học Bân trong nháy mắt nói: “Nghe nói cái gì? Anh trở về liền vội vàng nấu cơm?”

“Lúc tan tầm thị ủy mở một cuộc hội nghị lâm thời, gọi em đến”.

“Thị ủy mở hội nghị? Giữa tháng không phải mới mở một lần sao? Như thế nào lại mở? Lại còn muộn như vậy?”

“Chủ yếu là đọc lệnh nhận chức” Tạ Tuệ Lan buông chiếc đũa, mỉm cười nói: “Tạ tỷ của anh hiện tại chính thức trở thành Phó Thị trưởng thường ủy thành phố Phần Châu rồi, đại bộ phận công việc Phó Thị trưởng thường ủy phân công trước kia đều do em quản lý, chủ yếu chính là giúp thị trưởng phân công quản lý nhân sự và biên chế”.

Thị ủy thường ủy?

Phùng Kiệt không được tham gia! Các Phó Thị trưởng khác cũng không tranh được với Tuệ Lan??

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Ô, thăng chức? Đây chính là chuyện đại hỷ”.

Tạ Tuệ Lan ha ha cười, “Cấp bậc cũng không thay đổi, tính thăng chức gì”.

“Thôi đi, một bên là thường ủy Phó Thị trưởng cùng một bên là Phó Thị trưởng bình thường, vậy có thể giống nhau sao? Khác biệt lớn đấy nói một cách chính xác thì một Phó Thị trưởng bình thường cũng không có thể kêu là lãnh đạo thành phố, bởi vì có rất nhiều việc đều không có quyền quyết sách, nhưng nếu là thường ủy Phó Thị trưởng sẽ không giống nhau, toàn thành phố tổng cộng có mười mấy thị ủy thường ủy như vậy, mỗi lần đại sự đều cần đầu phiếu, trong tay em có một phiếu, sức nặng liền rõ ràng bất đồng, như thế này không gọi thăng chức thì gọi là gì? Huống hồ em mới ba mươi mốt tuổi, vừa mới lên chức phó phòng được mấy tháng, có thể lên làm thường ủy vậy không phải chuyện bình thường đâu, không được, không được chúng ta chúc mừng một chút, uống chút rượu... A, em mang thai không thể uống”.

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Nói cho cùng, chuyện này cũng là kết quả do anh ép buộc mà ra, nếu Phùng Kiệt không phải gánh cái án xử phạt kia ở trên lưng, lần này cũng không tới phiên em”.

“Vốn nên là em, cái loại người như Phùng Kiệt chẳng coi ai ra gì, ngay cả chất lượng công trình trùng kiến sau thiên tai mà cũng không coi trọng, vậy hắn còn có thể coi trọng cái gì?” Đổng Học Bân hừ một tiếng nói: “Em đã nhắc nhở hắn rồi nhưng hắn còn khư khư cố chấp, đáng đời!”

Tạ Tuệ Lan ăn thức ăn nói: “Lão Phùng thật ra rất cần mẫn với công việc, lần này xảy ra chuyện đều là do cấp dưới của ông ta là Sở Phó Khu trưởng hại”.

Đổng Học Bân cười nhạt, “Ông ta? Cần mẫn? Vô nghĩa đi thôi!”

Tạ Tuệ Lan lấy chiếc đũa chỉ chỉ hắn, “Đều là lãnh đạo cấp phó sở rồi, tiểu tử này, anh hòa khí một chút có được không? Hả? Đừng nghĩ ai cũng xấu như vậy, thật ra mỗi người đều có điểm tốt mà”.

Đổng Học Bân vừa nghe vậy cũng không nói gì, hắn bội phục nhất chính là sự lạnh lùng của vợ mình, cái dáng bộ không nóng vội không quan tâm ra nhiều việc của Tuệ Lan, cho dù là người từng có xung đột với cô, cô cũng không hề nói xấu sau lưng lấy nửa câu, trái lại còn nói tốt cho người ta vài câu, điều này có thể là Đổng Học Bân vĩnh viễn cũng học không được, bằng không nói hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng quá lớn đến người con gái, giống Tạ Tuệ Lan, trời sinh chính là để làm quan, điểm này Đổng Học Bân vẫn luôn cho là đúng, không thừa nhận không được.

Sau khi ăn xong.

Cũng tám giờ hơn.

Rửa bát xong, Đổng Học Bân từ phòng bếp đi ra, liền thấy Tạ Tuệ Lan đang ngồi bắt chéo chân xem tin tức trên sô pha.

Lúc này Tạ Tuệ Lan thay đổi thân quần áo, đã cởi áo khoác, trên người còn lại chiếc áo sơmi trắng, phía dưới cái gì cũng chưa mặc, để lộ ra cặp đùi thon đẹp,chỗ vạt áo sơmi vạt một viền đen của quần lót như ẩn như hiện.

Đổng Học Bân nhìn xem quen mắt, “Mùa đông rồi em không lạnh sao?”

Tạ Tuệ Lan cũng không quay đầu, “Có điều hòa rồi, không sao”.

“Ai da, sao em lại ăn mặc như thế, vậy chẳng phải là muốn câu hồn anh sao?” Đổng Học Bân ngồi xuống cạnh cô, sờ sờ bụng cô nói, “To thật”.

“Mấy tháng rồi, có thể không to sao?”

“Thật không tồi, đến, anh cùng cục cưng trò chuyện”.

Đổng Học Bân đem thân mình nằm úp sấp, đem đầu tựa vào bụng Tạ Tuệ Lan, sau khi hôn một cái, liền thầm thì với cục cưng, còn hát cho cục cưng nghe, có điều cuối cùng Đổng Học Bân lại thuận tay nắm mông Tạ Tuệ Lan, đầu cũng vùi vào đùi cô.

“Làm gì vậy?” Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói.

“Hai ta bao nhiêu ngày không làm cái đó rồi".

“Quên rồi, ha ha, cũng rất lâu rồi”.

“Từ sau khi hưởng tuần trăng mật trở về vốn không có làm, em xem nhiều ngày như vậy cũng chưa làm gì, bác sĩ nói thời kì này phải vừa phải, anh cảm thấy chúng ta làm được, có thể bắt đầu một cách vừa phải, em nói xem?”

Tạ Tuệ Lan chân bắt chéo, cười nói: “Em phải ngẫm lại”.

“Còn nghĩ cái gì, liền quyết định như vậy đi, đi thôi!” Đổng Học Bân không khỏi phân trần ôm nàng, đem Tuệ Lan nằm ngang ôm ở trước ngực, hướng phòng ngủ đi đến.

“Em còn không có xem xong tin tức”.

“Sáng mai có phát lại, sáng mai nói sau”.

“Tiểu tử anh, nhớ tới là làm”.

“Chỉ có em mới biết mà?”

Vào phòng ngủ, Đổng Học Bân lấy chân đóng cửa, liền ôm Tạ Tuệ Lan cùng nhau vào ổ chăn, thuần thục cởi quần áo chính mình.

Tạ Tuệ Lan vuốt vuốt tóc trên thái dương, cười cười, tùy tay cầm lấy một cái kẹp tóc kẹp lên, sau đó hai đùi đẹp hơi hơi mở ra, phải dựa vào ở đầu giường cười nhìn Đổng Học Bân, “Hôm nay Tạ tỷ nhận chức thường ủy, tâm tình vẫn là không tồi, liền thưởng cho anh đi, ha ha, nghĩ như thế nào cũng vẫn là muốn nói với anh trước tiên, em có chuẩn bị tâm lý, anh mà quá khích thì sẽ thôi đó, điều này em sẽ không nói lại nữa đâu? Được không?”

Đổng Học Bân trong nháy mắt nói: “Vậy em quỳ đi, được không?”

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Quỳ như thế nào?”

“Dù sao em cứ nằm úp sấp xuống, chính là như quỳ bái ấy”.

“Anh cảm thấy thích hợp sao?”

“Anh cảm thấy rất thích hợp”.

Tạ Tuệ Lan tựa đầu suy nghĩ trong chốc lát, lập tức nói: “Quên đi, ai bảo dạo này chồng em biểu hiện rất tốt chứ, ha ha, cho cho anh mãn nguyện một lần đi” Dứt lời, Tạ Tuệ Lan ngay tại lúc Đổng Học Bân trông mong nhìn chăm chú liền quay người quỳ xuống giường, tay chống vào đầu giường, mông cao cao lên.

“Thật giỏi?”

“Anh nói gì?”.

“Em lát nữa đừng tìm anh đòi nợ”.

“Sao anh lại nói nhiều như vậy? Không làm em sẽ đi ngủ?”

Đổng Học Bân nuốt nuốt nước miếng thực kích động, làm gì có đạo lý đấy chứ, lập tức liền ghé vào sau lưng Tạ Tuệ lan, đem các nút thắt trên áo sơmi của cô cởi bỏ rất nhanh.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười đưa tay về phía sau, sờ đầu Đổng Học Bân, bắt tay cắm vào trong tóc anh xoa xoa, ấn cho đầu Đổng Học Bân gần vào tai cô.

Đổng Học Bân nghe theo.

Không lâu, ván giường rung lên một trận

Từ từ, tiếng kẽo kẹt càng lúc càng lớn, càng lúc càng vội, bên trong còn kèm theo tiếng rên khẽ của Tuệ Lan!