Buổi tối.
Tại nhà hàng.
Sau khi cơm no rượu say, nên giao tình thì đã giao tình, quen biết không ít cán bộ thành phố Lữ An, sự tình lão Dương nhờ cũng đã cùng Hầu Thiến ám chỉ qua, Đổng Học Bân liền gọi nhân viên tới tính tiền, bất quá vừa hỏi mới biết, thì ra Chu Phó Thị trưởng trước khi đi đã tính rồi, người ta là Phó Thị trưởng, cấp bậc so với Đổng Học Bân cao hơn, hiển nhiên vẫn là bởi vì quan hệ của Đổng Học Bân cùng Dương Triệu Đức người ta mới như thế, bất đắc dĩ, Đổng Học Bân không cảm kích cũng phải cảm kích, mấy người sau khi rời nhà hàng, Đổng Học Bân liền đi theo bắt tay bọn họ cáo từ.
“Học Bân, tôi tìm người đưa cậu đi?” Hầu Thiến nói.
“Không có việc gì Hầu đại tỷ, không uống bao nhiêu mà” Đổng Học Bân nói.
Hầu Thiến cười cười, “Vậy được, nếu có cảnh sát giao thông gọi lại, cậu cứ báo tên của tôi”.
“Rồi rồi” Đổng Học Bân cười nói: “Tôi về đây, ngày sau gặp lại”.
Đám người Lưu Cục trưởng Lý viện trưởng cũng nói: “Vậy cậu đi chậm chút, chú ý an toàn”.
Đổng Học Bân lên xe, nổ máy lái đi, bất quá đi được một chút lại ngừng lại, nghĩ nghĩ, Đổng Học Bân lấy ra di động bấm số của Cảnh Nguyệt Hoa.
Tít tít tít, thông.
“Alo, bí thư Nguyệt Hoa?”
“Ừm”.
“Cô đang ở chỗ nào đâu? Đã về chưa?”
“Mang Tiểu Mã đi bệnh viện kiểm tra, đã muộn nên ở lại bên này”.
Đổng Học Bân mắt nhấp nháy, “Cô ở khách sạn nào vậy?”
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Làm gì?”
“Tôi tìm có chút việc, gặp mặt rồi nói”.
“Chuyện gì?”
“Hài, gặp rồi nói sau”.
“Ồ, vậy tôi chờ”.
Nhớ kỹ địa chỉ, Đổng Học Bân lập tức tìm đường, nhanh chóng lái xe chạy tới.
…
Khách sạn.
Lên lầu Đổng Học Bân gõ cửa một căn phòng thương gia.
Cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc mà lại tuyệt sắc của Cảnh Nguyệt Hoa.
Ở trường hợp công cộng, Đổng Học Bân nói chuyện vẫn là thực chú ý, “Bí thư Nguyệt Hoa, không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?”
“Không có” Cảnh Nguyệt Hoa nghiêng người tránh ra, “Vào đi”.
Cảnh Nguyệt Hoa giờ phút này mặc một cái khăn tắm trắng, bọc ngực cùng đùi, toàn bộ thân mình che khuất đại khái một nửa, nhìn mái tóc ướt cùng mùi sữa tắm xông vào mũi, tám phần là vừa tắm qua, chẳng qua trên thân khoác một cái áo khoác, mới có vẻ không tính đặc biệt tùy ý.
Đổng Học Bân sau khi tiến vào liền đem cửa đóng lại, “Mã thư ký cùng Trầm Khu trưởng ở bên cạnh?”
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một tiếng, hướng trên giường chậm rãi ngồi xuống, “Có chuyện gì, nói đi”.
Đổng Học Bân thấp giọng đi qua, “Ha ha, tôi có thể có chuyện gì? Đây không phải là nhớ cô sao, mau cho tôi xem trên bụng có lưu sẹo hay không”.
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt, “Làm gì?”
Đổng Học Bân làm ra vẻ nói: “Cô đã quên tôi học qua y thuật? Nhìn xem thân thể cô có tốt hay không”.
“Không cần, sớm khỏe lắm!”
“Ai da, nhìn xem thôi, vạn nhất mà”.
“Tôi nói tôi sớm khỏe rồi! Cũng không có sẹo!”
Thấy nàng làm ra bộ dáng đó, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp, Nguyệt Hoa tính cách lạnh như băng như vậy, Đổng Học Bân chỉ có thể theo nàng, bằng không chỉ có hoàn toàn ngược lại.
Lẳng lặng ngồi một lát, phòng trong có chút trầm mặc.
Đổng Học Bân ho khan cổ họng, “Có điểm lạnh, mượn phòng tắm của cô tắm rửa một chút có được không?”
Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: “Chân sinh trưởng ở trên người anh, sao lại hỏi tôi?”
“Đi, tôi đi đây” Đổng Học Bân cũng không để ý thái độ này của nàng, chủ yếu vẫn đã quen.
Vào phòng tắm, Đổng Học Bân liền gọi điện thoại cho mẹ, nói mình hôm nay có khả năng tối không trở về, sau đó bắt đầu cởi quần áo tắm rửa. Mùa đông phương bắc là loại lạnh khô, tắm vòi sen trong chốc lát, trên người nhất thời tràn ngập ấm áp, mười phần thoải mái.
Hơn mười phút sau.
Đổng Học Bân cũng không có mặc quần áo, khoác khăn tắm liền đi ra ngoài.
Nhưng làm cho Đổng Học Bân ngây người là, bên ngoài đèn lại có thể đã tắt đi, đen tuyền một mảng, bức màn cũng bị kéo lại, tối đen cơ bản cái gì đều nhìn không thấy, chỉ có ánh trăng từ khe hở bức màn miễn cường cường chen vào, thích ứng một lát Đổng Học Bân mới nhìn thấy Cảnh Nguyệt Hoa lúc này đã chui vào trong chăn, chăn trắng phồng lên, người bên trong vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Đổng Học Bân kích động, bước nhanh đi lên, cởi dép cùng áo tắm liền lên giường, xốc chăn trên người Nguyệt Hoa lên, chui vào.
Ấm áp.
Còn thơm ngào ngạt.
Đổng Học Bân xem cái ót nàng, liền từ phía sau ôm nàng, cảm giác được khăn tắm trên người nàng còn tại bọc, Đổng Học Bân lập tức quàng tay qua, từ phía trên khăn tắm trên ngực Nguyệt Hoa ngực đem bàn tay nóng hầm hập luồn vào, miệng cũng hôn tai Nguyệt Hoa.
Cảnh Nguyệt Hoa thân mình hơi hơi động, nhưng vẫn không nói lời nào.
Đổng Học Bân biết nàng đồng ý, không nói hai lời đem khăn tắm của nàng lấy đi, ném ra bên ngoài chăn, Nguyệt Hoa bên trong chăn nhất thời trần như nhộng.
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không nhúc nhích.
Đổng Học Bân cũng không hé răng, đưa tay mò qua vuốt ve nàng.
Vài phút trôi qua, Đổng Học Bân mới xoay người lên trên người Cảnh Nguyệt Hoa, hướng lên trên môi nàng hung hăng hôn một cái, sau đó liền áp lên nàng, đem chân nàng đặt lên trên vai, kích động bắt đầu làm việc.
Mười phút...
Nẳ giờ...
Một giờ...
Cảnh Nguyệt Hoa là loại chậm nhiệt tình, điểm này Đổng Học Bân đã sớm lĩnh giáo qua, ngay từ đầu ép buộc Nguyệt Hoa giống như ép buộc một người chết, trên cơ bản không cảm giác Nguyệt Hoa có phản ứng gì, thật giống như đang ngủ vậy, bất quá theo thời gian trôi qua, Cảnh Nguyệt Hoa tiếng hít thở cũng dần dần dồn dập lên, đầu cùng trên người cũng từ từ đổ mồ hôi, hương vị nữ nhân thành thục ở trong chăn càng ngày càng đậm.
Đổng Học Bân đương nhiên không phải đối thủ của nàng, hắn cũng trụ không nổi, vì thế ở thời điểm chống đỡ không được đã nhanh dùng một lần reverse khôi phục!
Có reverse, Đổng Học Bân cái gì còn không sợ.
Rốt cuộc, Cảnh Nguyệt Hoa nhướng mày khẽ ứ một tiếng, trong phút chốc mở mắt nhìn Đổng Học Bân, đầu vừa nhấc, tay nắm lấy tóc của mình, đầu một lát lắc qua trái, một lát lắc qua phải, cuối cùng đột nhiên nhấc cổ lên, miệng mở ra, mồ hôi ướt đẫm từng ngụm từng ngụm hít thở, trong yết hầu vang lên tiếng rên, tay xiết chặt lấy mái tóc.
“Trời! Hô!” Cảnh Nguyệt Hoa kêu lên, “Trời!”
Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên nghe nàng kêu ra tiếng, trong lúc nhất thời tinh thần phấn chấn, luồn tay vào tóc Nguyệt Hoa cúi đầu hôn nàng.
Cảnh Nguyệt Hoa trước kia giống như không quen để cho Đổng Học Bân hôn, nhưng lần này miệng nàng mở ra, vừa vặn bị Đổng Học Bân hôn, ngay cả đầu lưỡi cũng bị giữ lấy!
“Ô! Hô!”
Sau đó không lâu, Đổng Học Bân thở hào hển ngã xuống, ôm Nguyệt Hoa nằm ở trên giường.
Cảnh Nguyệt Hoa một thân là mồ hôi, hô hấp dần dần bình phục, ánh mắt cũng đã buông lỏng ra.