Buổi chiều, năm giờ.
Trong nhà lão Dương.
Đổng Học Bân đang ôm đứa nhỏ chơi ở trong phòng, reng reng reng, reng reng reng, di động vang lên, là một dãy số lạ.
“Alo, tôi Đổng Học Bân” Đổng Học Bân bắt máy.
“Học Bân, tôi Hầu Thiến” Đầu kia là tiếng một phụ nữ.
Đổng Học Bân cười nói: “Hầu đại tỷ, đây là số di động của ngài?”
“Là tôi, ha ha, tìm nửa ngày mới nhờ người tìm được số điện thoại của cậu” Hầu Thiến nói.
Đổng Học Bân nói: “Hài, đã quên lưu lại cho ngài, đúng rồi, chuyện giữa trưa còn chưa có cảm ơn chị đó”.
Hầu Thiến ha ha cười, “Tôi cũng không giúp đỡ cái gì, câu cảm ơn này tôi không dám nhận”.
Đổng Học Bân nói: “Ngài không để cho cảnh sát bắt người chính là giúp tôi rồi, bằng không tôi nói cũng không được, thật muốn xung đột lên tôi cũng không biết xử lý như thế nào”.
“Tôi cũng là không muốn để cho bọn họ nếm mùi thất bại, mấy cảnh sát cục chúng tôi làm sao là đối thủ cảu cậu? Cho dù đến một đội, muốn bắt cậu cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ?”
“Đừng nói vậy chứ, tôi cũng không lợi hại như vậy”.
“Cậu đó, cũng đừng khiêm tốn, sức chiến đấu của cậu tôi là đã chính mắt thấy qua”.
“Đúng rồi, ngài tìm tôi có việc sao?”
“Cũng không có việc gì, lát nữa có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm?”
“Cái này...” Đổng Học Bân hướng bên cạnh nhìn xem, “Vốn nói cùng trong nhà ăn...”
Hầu Thiến nói: “Ngày mai cậu cũng nên trở về đi làm? Thật vất vả đến một lần, tôi cũng không thể buông tha cơ hội này, điểm mặt mũi này cũng không cho tôi sao?”
Đổng Học Bân cười khổ, “Vậy... được rồi, ngài nói địa chỉ đi?”
Hầu Thiến nói một địa chỉ, “Sáu giờ, không gặp không về?”
“Ok, tôi nhất định đến đúng giờ, đến lúc đó nói sau”.
“Tốt, gặp mặt rồi nói”.
Ngắt điện thoại, Đổng Học Bân nhìn nhìn mẹ đang cùng xem TV với Dương Triệu Đức ở phòng khách, ngượng ngùng nở nụ cười nói, “Chú Dương, mẹ, buổi tối con phải đi ra ngoài một chuyến”.
Loan Hiểu Bình nhìn hắn, “Với ai?”
Đổng Học Bân nói: “Hầu Thiến, Phó Cục trưởng cục công an thành phố Lữ An”.
Dương Triệu Đức ngoài ý muốn cười cười, “Tiểu Bân, con quen biết cũng thật rộng, ở thành phố chúng ta còn có người quen? Tiểu Hầu tôi biết, một cán bộ thật có năng lực”.
Đổng Học Bân giải thích nói: “Con cũng là trong khi làm nhiệm vụ mới quen biết với cô ta, nói đến cũng thật đúng lúc, lúc ấy hai người đều là nằm vùng, ở tra vụ nhà bảo tàng tỉnh bị trộm, sau đó là Hầu đại tỷ bạo lộ, là con cứu chị ta, giao tình cũng là từ thời điểm đó mà có” Theo góc độ nào đó mà nói, cái quan hệ gì mà không có quan hệ ích lợi buộc chặt thì càng bền chắc, nhưng giao tình liên quan tới tính mạng vẫn so với ích lợi lui tới càng thực hơn một ít.
Dương Triệu Đức khẽ gật đầu, “Mở rộng nhân mạch luôn có lợi”.
“Vậy con buổi tối không cùng ăn với nhà?” Đổng Học Bân nói.
Loan Hiểu Bình có chút không vui nói: “Bình thường cũng không thấy con bận rộn như vậy, như thế nào năm mới mà vẫn bận rộn như vậy? Cùng trong nhà đạp ăn một bữa cơm cũng không được?”
Đổng Học Bân biết mẹ là nhớ mình, mình đã lâu cũng không có gặp mẹ, lần này thật vất vả mới đến, mẹ khẳng định muốn mình ở cùng mẹ nhiều hơn.
“Cái này...” Đổng Học Bân gãi gãi đầu.
Dương Triệu Đức khuyên nhủ: “Để cho nó đi đi, nó hiện tại cấp bậc cùng chức vụ này, xã giao còn thiếu? Mỗi ngày xã giao cũng không quá phận, vị trí đến bậc đó, chạy cũng chạy không được”.
Loan Hiểu Bình lại nói: “Hắn trước kia nào có xã giao gì”.
Dương Triệu Đức sửng sốt, “Tiểu Bân không xã giao?”
Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng, “Thật đúng là không có bao nhiêu”.
“Như thế nào có khả năng?” Dương Triệu Đức kinh ngạc nói: “Chú mỗi ngày cơm chiều cơ bản cũng không có ăn ở nhà, khách thương, đồng sự, cán bộ, cùng người ta ăn cơm còn không phải thường xuyên sao? Cái này cũng là một bộ phận trong công tác, cháu không có?”
Đổng Học Bân nhắc tới cái này liền buồn bực, không biết nên nói như thế nào.
Vẫn là Loan Hiểu Bình thay hắn nói, “Trước kia khi ở kinh thành đi làm quốc an, hắn đem Cục trưởng lãnh đạo đơn vị đắc tội, sau lại ở huyện Duyên Đài nhận chức, hắn bắt qua thân thích Bí thư Huyện ủy, cũng chọc giận người ta, sau lại đi khu Nam Sơn, lại đem bí thư khu ủy người ta chống đối qua, hiện tại đến thành phố Phần Châu, cái này thì tốt rồi, một trận trước bởi vì chuyện Vân Huyên đã đem bí thư thị ủy đắc tội, còn xã giao? Ông nói một chút Tiểu Bân như vậy ai dám tìm hắn cùng nhau ăn cơm? Trừ bỏ vài đồng sự quan hệ đặc biệt tốt, không ai dám tìm hắn”.
Loan Hiểu Bình nói quả thật là tình hình thực tế, cái này cũng là nguyên nhân căn bản Đổng Học Bân vì sao mỗi ngày về nhà đều thực thanh nhàn, hắn đắc tội với người thật sự nhiều, hơn nữa đều là thượng cấp cùng lãnh đạo, cho nên mọi người trước khi cùng Đổng Học Bân tiếp xúc đều suy nghĩ trước, mà kết quả suy nghĩ thường thường chính là - căn bản là sẽ không cùng hắn tiếp cận quá mức, để tránh bị người có tâm nhìn đến làm cho lãnh đạo mặt trên hiểu lầm, cho nên Đổng Học Bân bắt đầu từ sau khi tiến vào thể chế, trừ bỏ một số ít người, thằng nhãi này nhân duyên vẫn không tốt lắm, bốn phía gây thù hằn.
Chỉ là chuyện này nhi không quá lộ mặt, Đổng Học Bân vẫn không quá tưởng thừa nhận bỏ đi.
Dương Triệu Đức vừa nghe mới hiểu được, thì ra là như vậy, hắn nhất thời bị chọc cười, “Tiểu Bân đây là không đi con đường tầm thường, ở loại dưới tình huống bốn bề thọ địch này còn có thể từng bước thăng chức, theo góc độ này cũng có thể nhìn ra năng lực đứa nhỏ của chúng ta, sau này tiền đồ khẳng định không thể hạn lượng”.
Loan Hiểu Bình bĩu môi nói: “Ông lại nói thuận theo hắn, hừ”.
Nhưng Đổng Học Bân không phải là con ruột của Dương Triệu Đức, lão Dương không có khả năng mỗi ngày đi phê bình hắn, như vậy chỉ có hoàn toàn phản tác dụng, đúng mực bên trong đó, lão Dương đã đắn đo tốt rồi.
Đổng Học Bân không thích nghe liền nói: “Mẹ, mẹ đừng có mà hạ thấp con có được không?”
“Con làm ra được, còn không muốn mẹ nói sao? Ngươi thấy qua người nào làm quan đắc tội với người nhiều như con chưa? Chính con tính thử từ sau khi làm nhân viên công vụ đã đắc tội qua bao nhiêu người? Cũng không chỉ mấy trăm! Người ta làm quan đều là hoà hợp êm thấm, con thì tốt rồi, cái gì không đi con đường tầm thường, rõ ràng là đánh giết là tới” Loan Hiểu Bình trừng hắn một chút, “Mẹ là quản không được con, đi đi đi đi, buổi tối mấy giờ trở về?”
Đổng Học Bân nói: “Không biết nữa, đến lúc đó nói sau”.
Chuyện dưới lầu giữa trưa khẳng định là đem mẹ chọc giận, Đổng Học Bân cũng không dám cùng mẹ nói gì.
Tại loại thời điểm này, Dương Triệu Đức luôn hướng về Đổng Học Bân, lập tức cười ha ha giúp hắn nói sang chuyện khác, dặn Đổng Học Bân: “Tiểu Hầu là đại tài trưởng thành trễ, cũng là hai năm này mới bị đề bạt lên, người như thế thường thường cũng không thể xem thường, con cùng nàng tiếp xúc nhiều một chút”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Con đã biết chú Dương, bằng không qua mấy ngày nữa con bảo chị ta đến thăm chú? Ăn một bữa cơm?”
Dương Triệu Đức cười, “Được, chú cũng muốn nói chuyện qua với cô ta, chú đã xem qua hồ sơ Tiểu Hầu, thật không tệ, bối cảnh cũng thực trong sạch”.
Đổng Học Bân vừa nghe cũng thấy được điểm gì, bối cảnh trong sạch? Thì là ở trên không có người, đồng chí lão Dương đây là muốn đem Hầu Thiến lôi kéo về phía hắn, lão Dương cùng mẹ đều là mới tới thành phố Lữ An không bao lâu, nhiều trợ lực luôn tốt, có một tầng quan hệ giữa mình cùng Hầu Thiến này, nghĩ đến hẳn là càng dễ dàng một ít, đồng chí lão Dương đây là cố ý để cho mình giúp hắn giật dây, Đổng Học Bân tự nhiên vui cống hiến sức lực.
...
Sáu giờ.
Một nhà hàng trung tâm thành phố Lữ An.
Lúc Đổng Học Bân đến, Hầu Thiến đã ở cửa chờ hắn, Hầu đại tỷ lúc này đã thay cảnh phục, một thân áo thun cùng quần tây cũng mười phần trẻ trung.
Đổng Học Bân lập tức xuống xe gặp mặt, hiện tại Hầu Thiến so với Đổng Học Bân muốn cao hơn một cấp, tuổi lại so với hắn lớn hơn không ít, theo lý thuyết Hầu Thiến nếu đến sớm thì cũng ở trong khách sạn chờ hắn là được, không đến mức đi ra ngoài đón hắn, nhắm chừng là quan hệ giữa mình cùng lão Dương chị ta đã biết, cũng đúng, sự tình giữa trưa huyên náo lớn như vậy, người trong khu nhà nhiều như vậy đều thấy được, cho dù Hầu Thiến đi rồi cũng sẽ có người nói cho nàng.
“Hầu đại tỷ”.
“Đến rồi?”
“Chị đợi đã lâu?”
“Không có, tôi cũng vừa đến”.
“Chúng ta đi vào? Hôm nay tôi mời khách”.
“Chờ chút người đã, ôi chao, đến rồi”.
Đổng Học Bân ngẩn ra, còn có người? Không khỏi hướng đến một chiếc xe dừng lại ở ven đường nhìn thoáng qua, ừm? Đây không phải Chu Phó Thị trưởng giữa trưa vừa thấy qua sao? Cùng xuống xe còn có hai người, hai người này Đổng Học Bân cũng chưa thấy qua, xem ra cũng là cán bộ thành phố Lữ An.
Chu Phó Thị trưởng xuống xe liền đối với Đổng Học Bân cười nói: “Tiểu Đổng đến rồi?”
“Chu Thị trưởng” Đổng Học Bân cũng đi lên tiếp đón.
Hầu Thiến liền giới thiệu với Đổng Học Bân hai người kia, “Đây là Lưu Cục trưởng cục tài chính, đây là Lý viện trưởng pháp viện” Quay đầu nói: “Đây là Đổng Học Bân Đổng Chủ nhiệm”.
Đổng Học Bân vừa nghe đã biết, hai người này hẳn là đều là phó chức.
Lưu Cục trưởng lập tức đưa tay cùng hắn bắt tay, “Đổng Chủ nhiệm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.
Đổng Học Bân cười khổ, “Ngài cũng đừng nói như vậy, tôi có cái danh gì, cho dù có cũng là xú danh”.
Nghe hắn nói như vậy, Hầu Thiến phì một tiếng nở nụ cười, bị Đổng Học Bân chọc cười, trong lòng nói tiểu tử ngươi thật ra cũng là tự mình hiểu mình.
Nhưng quan hệ giữa Hầu Thiến cùng Đổng Học Bân, tùy tiện thế nào cũng không sao, nhưng Lưu Cục trưởng cùng Lý viện trưởng hiển nhiên không được, liền khách sáo nói, “Như thế nào có thể, Đổng Chủ nhiệm đây là quá khiêm tốn, chỉ là sự tích cậu liều mình cứu người ở trong động đất, pháp viện chúng tôi lúc ấy đã tổ chức học tập mấy ngày”.
Lời này thật đúng là không phải nịnh.
Lúc ấy Đổng Học Bân bị chôn ở dưới đống đổ nát, ai đều nghĩ đến hắn đã chết, quả thật có rất nhiều đơn vị đều tổ chức hội nghị công tác hướng đồng chí liệt sĩ Đổng Học Bân học tập, chẳng qua Đổng Học Bân sau lại đột nhiên “sống” lại, lúc này hoạt động học tập liệt sĩ mới không có tiếp tục.
Mọi người khách khí một lát, mới vào khách sạn.
Chu Phó Thị trưởng là cấp bậc cao nhất, tự nhiên ngồi ở trên.
Bất quá bữa ăn bắt đầu, Đổng Học Bân lại phát hiện bàn mình mới là trung tâm, Chu Phó Thị trưởng sau khi nếm qua một ít tiếp điện thoại liền đi, còn lại Lưu Cục trưởng cùng Lý viện trưởng đều đối với Đổng Học Bân thực nhiệt tình, Hầu Thiến cũng là liên tiếp cùng Đổng Học Bân cụng ly. Qua một lát, cửa phòng mở ra, lại tới mấy cán bộ ở phòng bên cạnh ăn cơm, đều sang bên này kính rượu, cực kỳ náo nhiệt.
Một màn này thật đúng là làm cho Đổng Học Bân không quá thích ứng, ài, đã bao nhiêu lâu chưa ăn qua loại cơm xã giao này?
Ở địa phương Đổng Học Bân nhậm chức qua, rất nhiều cán bộ thấy hắn đi ăn cơm, đều là còn chưa có tiếp cận liền vội vàng tránh ra xa xa, hắn đã lâu không có cảm giác bị vây ở bên trong như thế này.
Đương nhiên, Đổng Học Bân cũng biết, đại bộ phận bên trong là mặt mũi của lão Dương.