Ngày hôm sau.
Sáu giờ, một buổi sáng đẹp trời.
“Bố, mẹ, chú thím, chú hai, con về đây”.
“Được, trên đường nhớ lái xe cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho Tuệ Lan”.
“Con hiểu, mấy người trở vào đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng tiễn nữa”.
“Ừ, cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ con, sáng mai phải đi làm rồi, đến lúc đó ta sẽ cho người đưa Tuệ Lan về”.
“Đúng rồi, có chút đồ dinh dưỡng đều để sau cốp xe, chỗ đó dành cho mẹ con và dượng con”.
“Vâng, con sẽ cầm về cho mẹ con, cảm ơn bố mẹ, con đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì gọi điện thoại cho ta, gọi thì ta sẽ đến”.
“Vâng ạ”.
“Đi đi, có thời gian rảnh ta sẽ đến thăm”.
“Nhất định thế, tạm biệt bố mẹ”.
“Anh rể! Lần sau đến nhất định phải dạy em công phu đấy!”
“Được được, có thời gian rảnh thì đến Phần Châu chơi với anh và chị em”.
Gió lạnh từ từ thổi, Đổng Học Bân vẫy tay tạm biệt Tạ Tuệ Lan và những người nhà họ Tạ, ánh mắt nhìn về Tạ Tuệ Lan một lát rồi lại nhìn về phía Tạ Tĩnh, sau đó Đổng Học Bân lên chiếc xe thể thao màu đen Porche của mình mà đi, ánh mắt Tạ Hạo nhằm về hướng khu biệt thự của Tạ lão gia ở Tây Sơn. Chiếc xe này vốn là của ký túc xá đơn vị hắn, nhưng Tạ Tuệ Lan sớm biết mình muốn dùng nó nên vài năm trước đã bảo mấy người phụ trách lái về, bay giờ lại vừa hay dùng đến, có hai cái xe đi đâu cũng tiện.
Vừa lái xe đi được một lát, tiếng tin nhắn vang lên.
Là Tạ Tĩnh gửi đến, đó là địa chỉ của Tôn Khải.
Đổng Học Bân trả lời: “Ở phía tây?”
Tạ Tĩnh: “Chắc là vậy, em cũng không đi qua”.
Đổng Học Bân: “Yên tâm đi, anh đi đón cậu ta, em nói với cậu ấy rồi chứ?”
Tạ Tĩnh: “Em nói với Tôn Khải rồi, anh rể, thật cảm ơn anh”.
Đổng Học Bân: “Được rồi, người một nhà có gì mà phải nói mấy từ đó, cứ vậy nhé”.
Bỏ điện thoại xuống, Đổng Học Bân theo địa chỉ đó tìm đến Tôn Khải, vị trí có vẻ hơi lệch, đó là một ngõ lớn, rẽ bảy tám lần mới tới.
Cửa bệnh viện.
Đổng Học Bân xuống xe, mang theo chút thuốc bổ mà Hàn Tinh gửi cho mẹ mình vào trong bệnh viện: “Tiểu Tôn, Tiểu Tôn!”
“Anh Đổng?” Một cửa phòng bên trái mở ra, đó là Tôn Khải.
Đổng Học Bân cười nói: “Tôi đến sớm rồi sao? Thu dọn đồ đạc xong rồi chứ?”
Vẻ mặt Tôn Khải có chút co rúm: “Anh chờ chút, tôi đi lấy hành lý, anh đợi tôi chút”.
Đổng Học Bân nghe thấy bên trong có tiếng người nên nói: “Cũng là năm mới rồi, nên cho tôi thăm hỏi bó mẹ anh chút chứ, không cho tôi vào trong sao?”
“Cái này…”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, vậy, vậy xin mời vào”.
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, nghiêng người bước vào phòng.
Điều vừa nhìn thấy làm anh ta sợ hãi, trong phòng thực cằn cỗi, có cảm giác thật đơn sơ, đây là một phòng lớn, rộng khoảng hai mươi mét vuông, một phòng khách và một phòng ngủ, nhưng nhìn sơ qua Đổng Học Bân liền thấy trong phòng ngủ có hai cái giường, ngay góc phòng khách cũng có một chiếc giường, thêm cái tủ với bàn, rất khó có người đặt chân đến, rất chi là chật chội.
Bên trong có rất nhiều người, hai người già có lẽ là bố mẹ Tôn Khải, còn có một đôi vợ chồng trung tuổi và một cô con gái.
Tôn Khải cắn răng nói: “Nhà tôi hơi chật, anh đừng để ý”.
Tôn mẫu vội nói: “Tiểu tử ngồi xuống đi, tôi lấy nước cho cậu uống”.
Đổng Học Bân cười, mang lễ vật ra: “Cô đừng vội, cháu không ở lại được, cô chú chúc mừng năm mới, cũng chẳng có gì, cháu mang chút đồ bổ tặng hai người, chúc cô chú khỏe mạnh trường thọ”.
Tôn phụ nói: “Không thể cầm, không thể cầm”.
“Đúng” Tôn mẫu từ chối nói: “Cái này không tiện lắm”.
Đổng Học Bân đặt mấy đồ đó xuống: “Co cầm lấy đi, nếu không cháu sẽ buồn đấy”.
Lúc này Tôn Khải mới giới thiệu: “Đây là bố mẹ tôi, đây là chị gái và anh rể tôi”.
Đổng Học bân chào hỏi họ, chẳng trách mà Tiểu Tĩnh nói cô ấy không tới, xem bộ dạng của Tôn Khải có khi là không dám cho Tạ Tĩnh tới, một căn phòng mà có nhiều người như vậy, gia cảnh nhà Tôn Khải nhất định rất khó khăn. Vừa rồi không cho mình đi vào là sợ mình khinh thường cậu ấy. Đổng Học Bân trong lòng khẽ thở dài, ai nói người kinh thành đều giàu có? Coi như lớn lên ở kinh thành thì phần lớn cũng đều là nghèo khổ, hơn nữa khoảng cách giàu nghèo còn cao hơn những nơi khác, giống như ở trong khu này đều là người không giàu có.
Ái, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
“Cậu chính là anh rể của Tiểu Tĩnh? Mau mời ngồi, mời ngồi” Tôn phụ chào hỏi.
Đổng Học Bân nhanh chóng đáp: “Chú à, chú đừng khách sáo”.
Tôn mẫu thở dài nói: “Nhà chúng ta có vẻ… xin cháu đừng chê cười”.
“Có gì đâu, ở đây rất tốt, ha ha, cháu thích không khí gia đình ở đây, cô chú đừng khách sáo, cháu tự ngồi được” Đổng Học Bân cũng không ngồi ở cái ghế sô pha duy nhất kia, mà tự kéo cái ghế nhỏ ngồi gần cửa.
Chị gái Tôn Khải vội la lên: “Cái ghế đó bẩn, cậu ngồi ghế sô pha đi”.
Tôn Khải cũng đến đỡ Đổng Học Bân dậy, anh cũng biết bộ quần áo của Đổng Học Bân cũng đến vài vạn tệ.
Đổng Học Bân xua tay: “Không bẩn, ngồi ở đây khá ổn”.
Việc Tôn Khải bị nhà trường khai từ đã nói với cả nhà hôm qua, nhưng anh ta không nói ra bố của Tiểu Tình đứng sau gây ảnh hưởng, chỉ nói anh ấy phạm lỗi sai nên bị khai trừ, về phần tình hình gia đình Tiểu Tĩnh thì Tôn Khải cũng đã thành thật nói rõ, cho nên bố mẹ anh ta cũng biết Tạ Tĩnh không phải là con nhà bình thường rồi, Đổng Học Bân là anh rể của Tạ Tĩnh, lại giúp giới thiệu công việc cho Tôn Khải, vì thế họ đối với Đổng Học Bân đều thực khách khí, sau khi rót nước sôi cho anh ta uống liền mang chút hoa quả mời anh, họ rất nhiệt tình.
Đứa nhỏ nhìn vẻ trông đợi mâm trái cây trước mặt Đổng Học Bân, nó kéo tay mẹ: “Mẹ, con cũng muốn ăn quýt”.
Tôn Khải trừng mắt nhìn nó một cái: “Đừng quấy rối, đó là cho chú, lát nữa cháu ăn sau”.
Tiểu cô nương bịt miệng lại, cô không nói gì nữa nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mâm hoa quả.
Đổng Học Bân nhìn thấy lòng chợt chua xót, hắn vẫy tay: “Đến đây, cháu nhỏ, đến đây ăn quýt, chú bóc vỏ cho cháu” Rồi cầm một quả lên bóc.
Chị Tôn Khải nhìn theo, cũng chỉ gật đầu với con.
Tiểu cô nương vỗ tay hoan hô, chạy ngay đến.
Đổng Học Bân đưa cho cô bé: “Đây”.
Tiểu cô nương hiểu chuyện nên lắc đầu: “Chú ăn trước, cháu ăn sau”.
“Ha ha, được, chú ăn trước” Đổng Học Bân ăn một múi, sau đó cô bé vui mừng cắn một miếng.
Đổng Học Bân xoa đầu cô bé: “Cháu bé thật hiểu chuyện, đúng rồi, năm mới rồi, chú quên chưa lì xì cho cháu, lại đây, đưa bàn tay nhỏ ra đây”.
Tôn Khải ngăn lại nói: “Anh Đổng, không cần đâu không cần đâu”.
Tôn mẫu cũng nói: “Đúng, Hồng Hồng, không được cầm”.
Đổng Học Bân cũng không nghe, hắn cho tay vào túi, hắn vốn dĩ cũng chuẩn bị không ít tiền lì xì, đều là mừng tuổi cho trẻ con, nhưng lần này nhìn thấy tình cảnh nhà Tôn Khải, Đổng Học bân đã chuẩn bị ba cái bao lì xì 6666 tệ, khoảng hai vạn tệ, sau đó nhét vào bàn tay nhỏ xíu của Hồng Hồng: “Đừng nghe họ, chú cho cháu lì xì cháu phải cầm lấy”.
Tôn Khải vội la lên: “Anh Đổng!”
Hồng Hồng có vẻ choáng: “Dày quá!”
Miệng ba cái túi mở ra, thoáng nhìn cũng biết là không ít tiền.
Tôn phụ Tôn mẫu vội vàng từ chối: “Cho Hồng Hồng một trăm là được rồi, nhiều như vậy chúng tôi không dám nhận”.
Đổng Học Bân cười nói: “Không nhiều đâu, bên trong đều là một cụm một, chỉ vài trăm thôi” Hắn cầm lấy túi lì xì lôi một tờ tiền ra cho họ xem: “Nhìn xem, có phải không?” Tờ đó nhất định là con số lẻ 6666 kia.
“Đều là một cụm tiền? ” Người nhà họ Tôn miễn cưỡng nói: “Vậy… Hồng Hồng, không mau cảm ơn chú đi?”
“Cảm ơn chú!”
“Không cần cảm ơn” Đổng Học Bân xoa xoa khuôn mặt đứa nhỏ.
Nhưng Tôn Khải biết, Đổng Học Bân mang theo hơn trăm triệu, lì xì đâu thể chỉ có vài đồng? Có nghĩ nữa cũng không thể nào. Nhà Tôn Khải vốn nghèo khó, anh rể cậu ta vẫn là ăn bám, cả nhà chỉ trông cậy vào mình Tôn Khải kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ lại mất việc, Tôn Khải hiểu rõ Đổng Học Bân là muốn dựa vào số tiền mừng tuổi này để giúp đỡ họ giảm bớt khó khăn.
“Anh Đổng! Thật sự không được!” Tiểu Tôn đáp.
Đổng Học Bân cười nói: “Tôi mừng tuổi Hồng Hồng, cậu nói không được là không được cái gì? Được rồi, thu dọn đồ đạc xong chưa? Chúng ta đi thôi?”
Tôn mẫu nói: “Ngồi lại một lát đã?”
“Không được cô, cháu còn có việc, hôm khác có thời gian cháu lại đến thăm hai người”.
“Vậy, vậy cũng được, Tôn Khải đành giao cho cháu vậy, cháu phải lo lắng nhiều rồi”.
“Nhất định, cô cứ yên tâm đi”.
Co trai phải đi, nhà họ Tôn có vẻ luyến tiếc, đôi mắt bố mẹ cậu đều đỏ cả lên”.
Thấy thế, Đổng Học Bân trấn an: “Dù sao bên đó cách kinh thành cũng không xa, ngồi xe hơn một tiếng mà thôi, để cậu ấy ngày nào về nhà cũng được, để chờ thêm một bận nếu Tiểu Tôn muốn về cháu sẽ nghĩ cách, lần này… để Tiểu Tôn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm chút đi”.
Tôn phụ gật đầu thật mạnh, nắm lấy tay Đổng Học Bân nói: “Làm phiền cháu rồi, đứa con này nếu có phạm lỗi sai gì thì cháu cứ đánh cứ mắng, không phải khách khí với nó!”
Đổng Học Bân bật cười nói: “Xem chú nói kìa, Tiểu Tôn thì cháu biết, còn thành thục hơn cả cháu, không cần người khác phải lo lắng”.
Tô Khải đi vào phòng ngủ cầm hành lý ra: “Anh Đổng, chuẩn bị xong rồi”.
“Được, vậy chúng ta đi”.
Mọi người nhà họ Tôn đều ra tiễn họ.
Sau một hồi lưu luyến, tiếng xe Porche nổ vang lái ra khỏi con ngõ.
Chị Tôn Khải nhìn theo bóng họ, bống nhiên sắc mặt kinh hãi nói: “Tôi nhớ ra rồi, cái xe này hình như là xe Porche, hơn nữa lại là xe thể thao!”
Anh rể Tôn Khải ngạc nhiên nói: “Xe Porche cũng mấy triệu một chiếc đó?”
“Đúng rồi, vậy bao lì xì kia…”
Tôn phụ lập tức mở bao lì xì ra, chị và anh rể Tôn Khải cũng mở ra xem.
Sau đó cả mấy người đều ngẩn người: “Sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu? Gộp cả vào là hai vạn? Nhiều vậy sao?”
Tôn mẫu lặng hồi lâu không nói, chợt thở dài một tiếng: “Gia đình Tiểu Tình quả nhiên đều là người không bình thường, Tiểu Tôn nhà chúng ta sao xứng đôi với người ta, hài”.