Sau giờ ngọ.
Trong khách sạn địa phương.
Sau khi vào phòng, Tạ Tuệ Lan mượn khóe mắt liếc Đổng Học Bân một cái, cũng không để ý đến hắn, kiều chân bắt chéo hướng trên sô pha ngồi xuống.
Đổng Học Bân cười nói: “Làm sao vậy Tuệ Lan?”
Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, “Ai cho anh đem chìa khóa đưa cho Tiểu Tĩnh Tiểu Tôn?”
Đổng Học Bân hài một tiếng, “Tiểu Tĩnh lớn rồi? Cũng hai mươi sáu bảy rồi, so với anh còn lớn hơn hai tuổi, cô ấy làm việc có chừng mực, em quản nhiều như vậy làm gì?”
“Đó là muội muội em, em mặc kệ ai quản?”
“Anh xem em chính là quá mạnh mẽ thế, luôn muốn khống chế người khác”.
“Ô, anh lặp lại lần nữa, Tạ tỷ không có nghe rõ ràng”.
“Hừ, em còn không thừa nhận, em vẫn đều như vậy, anh sớm nhìn thấu”.
“Như thế nào giọng điệu của anh đầy oán khí vậy? Ai khống chế ai? Anh nói một chút”.
Đổng Học Bân chỉ biết nàng sẽ không thừa nhận, vì thế cũng không đề chuyện này, đi qua rót cho cô chén nước nói: “Được rồi, được rồi, lão bà của tôi ai cũng không khống chế, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt hiền lành, ở nhà là vợ tốt, bên ngoài là lãnh đạo tốt, như vậy được không?”
“Ha ha, cái này còn kém không nhiều lắm”.
“Đổ mồ hôi, da mặt em sao lại dày như vậy?”
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì không có gì, đi, hai ta đi tắm uyên ương đi, giải lao chút”.
“Được, vậy ôm Tạ tỷ đi đi”.
“Anh nói em như thế nào xấu lắm nha, anh này hai ngày nay ôm em bao nhiêu lần rồi?”
“Trong bụng có cục cưng, Tạ tỷ lười đi đường, anh có ôm không?”.
“Ôm, ôm còn không được sao? Hừ, em hay dùng đứa nhỏ uy hiếp anh đấy!”
Đổng Học Bân ngoài miệng oán giận, trong lòng vẫn là cứ hạnh phúc, đi lên đem Tạ Tuệ Lan vòng eo cùng đùi ôm vào, đã đem ngang người ôm vào trong ngực, đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến cởi quần áo cùng tắm vòi sen ào ào, trung gian còn mang theo đấu võ mồm cùng âm điệu khác, nói đến cũng kỳ quái, Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan trong lúc ở chung đó rất ít khi hòa thuận, chỉ cần vừa thấy mặt là bắt đầu đấu khẩu, có điều hai người bọn họ cảm tình cũng là từ cãi nhau mà ra, một ngày không cùng cô cãi nhau, Đổng Học Bân còn cảm thấy cả người khó chịu.
Cùng vợ cùng nhau tắm nước ấm, Đổng Học Bân ôm nàng sau thắt lưng, ánh mắt lộ ra mười phần hưởng thụ sắc thái.
Vẫn là nghỉ ngơi tốt.
Lúc này đây du lịch vui vẻ chơi.
***
Bên kia.
Tạ Tĩnh Tôn Khải cùng Tạ Nhiên Tạ Hạo bốn người dĩ nhiên ra khỏi khách sạn, đi đến một cái phố buôn bán gần đó, có chút cao hứng phấn chấn.
“Ai ui, bán quần áo!” Tạ Hạo chỉ vào phía trước kêu lên.
Tạ Tĩnh bĩu môi nói: “Cái này có cái gì ngạc nhiên? Chỗ nào không bán quần áo chứ?”
Tạ Hạo cười to nói: “Đây chính là hàng thương hiệu quốc tế, đi mau đi mau, chúng ta mua mấy bộ đi!”
Tạ Nhiên bất đắc dĩ nói: “Hàng thương hiệu? Một bộ quần áo một cái túi nhỏ cũng mấy vạn, mua cái gì mà mua!”
Tạ Hạo lại vỗ đầu nói, “Không phải anh rể cho chúng ta chi phiếu sao, năm mươi vạn Đài tệ, mua cái gì không được? Đi mau đi mau!”
Tiến vào bên trong, còn có nhân viên công tác chào đón giới thiệu.
Đối phương thao thao một loạt tiếng phổ thông Đài loan, nhưng thật ra bọn họ cũng miễn cưỡng có thể hiểu.
Tôn Khải vốn đang muốn mua cho Tạ Tĩnh ít đồ, nhưng vừa thấy trên quầy tùy tiện một bộ quần áo cũng trên dưới mấy vạn, hắn nuốt nước bọt, vẫn là ngậm miệng, hiện tại tiền lương giáo sư tuy rằng tăng không ít, nhưng hắn là một thầy giáo cao trung, một tháng cũng chỉ khoảng bốn ngàn, những hàng hiệu này với hắn mà nói tự nhiên là theo không kịp, không phải không muốn mua cái này cái nọ cho Tiểu Tĩnh, mà là ở ngoài năng lực của hắn.
Tạ Hạo thật ra không để ý cái gì, hắn đi dạo một vòng liền nhìn trúng một cái đồng hồ Thụy Sĩ, đổi sang nhân dân tệ đại khái khoảng năm vạn, Tạ Hạo lúc này vung tay lên, “Tôi muốn cái này!”
Quầy sau nhân viên công tác lập tức nhiệt tình đưa cho Tạ Hạo đeo thử.
Mân mê trong chốc lát, Tạ Hạo mười phần vừa lòng, đem chi phiếu qua.
Chờ kết sang sổ sau, Tạ Hạo thỏa mãn địa lắc lư bắt tay vào làm cổ tay, quay đầu nói: “Anh, nhị tỷ, nhìn thử nhìn thử? Em đeo có đẹp không?”
Tạ Tĩnh trừng mắt nhìn hắn nói: “Em cũng thật không khách khí!”
Tạ Nhiên bật cười nói: “Nếu trở về để ba mẹ thấy, bảo đảm sẽ mắng người”.
“Một cái đồng hồ mà thôi, em sẽ nói anh rể của em mua cho em” Tạ Hạo hừ hừ nói:“Dựa vào cái gì mà mắng em?”
Tôn Khải lúc này cũng mới đem chi phiếu Đổng Học Bân cho hắn ra, đưa cho Tạ Tĩnh nói: “Tĩnh Tĩnh, vừa rồi anh rất ngại, hay là tấm chi phiếu này vẫn là để chỗ em đi, chốc lát trả lại cho anh rể em” Tấm chi phiếu này, Tôn Khải căn bản sẽ không tính dùng, mười vạn, đó là hai năm tiền lương của anh ta, vốn lần này đến Đài loan chính là tiêu tiền của người nhà Tiểu Tĩnh, mời khách, hai người bọn họ dù sao cũng còn không có kết hôn, lại ngay cả hai bên tộc trưởng cũng chưa gặp qua, cho nên Tôn Khải da mặt có dày cũng không thể không biết xấu hổ tiêu tiền của anh rể Tiểu Tĩnh.
Tạ Tĩnh không nhận, “Anh rể của em cho chúng ta, anh đưa cho em làm cái gì? Tự anh đưa cho anh ấy đi, em cũng mặc kệ”.
“Nhưng anh làm sao có thể tiêu tiền của anh rể em?” Tôn Khải đẩy vài cái nói: “Em cứ cầm trước đi”.
Tạ Hạo không cho là đúng, đem tấm chi phiếu trong tay Tôn Khải đẩy vào trong lòng anh, “Tôn ca, anh cũng đừng khách khí, anh rể em không tiêu tiền linh tinh đâu, anh không biết anh rể em làm người thế nào đâu, đó là một người trượng nghĩa, hơn nữa đặc biệt sĩ diện, chỉ cần anh rể em đi cùng chúng ta, vậy sẽ không bao giờ để chúng ta phải ra tiền, nếu chúng ta tiêu tiền của chính mình, biết gọi là gì không? Đó là khinh thường anh rể em! Nếu anh không lấy, ngược lại còn anh ấy sẽ không cao hứng đâu, nếu anh ấy mà nóng nảy em cũng mặc kệ”.
Tôn Khải chua sót nói: “Không thích hợp, tiền của anh rể em cũng là kiếm từng đồng, anh thế này…”
“Vô nghĩa!” Tạ Hạo cười hắc hắc nói: “Anh rể em chỗ nào kiếm từng đồng tiền chứ? Anh ấy đều là kiếm mấy trăm vạn liền”.
“Vậy tiền cũng không phải gió thổi đến” Tôn Khải như thế nào cũng không thể không biết xấu hổ nói: “Anh sẽ không dùng”.
Tạ Hạo nở nụ cười, “Anh vẫn là đừng nói, tiền của anh Đổng thật đúng là gió thổi đến, không tin anh hỏi chị hai em đi, chị, có phải hay không?”
Tạ Tĩnh a một tiếng, “Khụ khụ, không thể nói không phải”.
Tạ Hạo cười nói: “Anh xem anh xem, chị em cũng thừa nhận".
Tôn Khải ngạc nhiên nói: “Gió thổi đến?”
Tạ Hạo nói: “Bằng không anh nghĩ rằng anh rể em là một cán bộ quốc gia, vẫn là cán bộ cấp phó sở, chỗ nào có thể kinh thương đi kiếm tiền? Anh ấy có muốn, quốc gia cũng không cho đâu, như vậy anh rể em cũng bằng ở Ủy ban kỷ luật làm lãnh đạo, Ủy ban kỷ luật cái thứ nhất phải trước kiểm tra là vấn đề kinh tế của anh ấy”.
Tôn Khải ngạc nhiên nói: “Vậy sao lại thế này? Gió cũng có thể thổi tiền đến sao?”
Tạ Tĩnh kéo tay anh nói: “Anh thật đúng là thành thật, chính là ví dụ thế này, tiền của anh rể cơ bản đều là mua xổ số trúng được, hơn nữa không chỉ một lần, đều là giải nhất”.
Tôn Khải trừng trừng mắt, “Xổ số? Giải nhất?”
Tạ Hạo vui vẻ cười hắc, “Anh rể em từ lúc vào thể chế về sau liền nổi bật có một không hai, sự tích của anh ấy, cho dù nói với anh một ngày một đêm cũng nói không xong, dù sao đặc biệt mạnh mẽ là được rồi, chỉ có anh không thể tưởng được, tuyệt đối không có chuyện gì anh rể em làm không được, bằng không anh rể em như thế nào có thể ở tuổi này liền lên làm lãnh đạo cấp phó sở? Anh ấy là cán bộ trẻ tuổi nhất, hơn nữa không chỉ có thế, nói đến tiền, vậy càng không cần bàn, em tuy rằng không biết hiện tại tài sản của anh rể em là bao nhiêu, có điều mấy chục mấy trăm vạn anh ấy nháy mắt là có, chiếc xe A8 của em và chị hai em không phải là anh rể em đưa sao? Anh rể còn nói đến lúc đó đưa cho em chiếc xe trên triệu, hắc hắc”.
Nghe hắn nói đến đây, Tạ Nhiên cùng Tạ Tĩnh cũng có chút thổn thức, quả thật, Đổng Học Bân ở các phương diện lĩnh vực bày ra năng lực đều làm cho bọn họ rất bội phục, hơn nữa là cái loại tâm phục khẩu phục, bằng không Đổng Học Bân so với Tạ Nhiên cùng Tạ Tĩnh còn nhỏ vài tuổi, Tạ Nhiên hai người bọn họ cũng không khả năng như vậy cam tâm tình nguyện kêu một tiếng anh rể, nhưng lại vẫn đều dùng từ ngữ kính trọng, bản lãnh của Đổng Học Bân bản ở trong mắt bọn họ quả thật đáng sợ.
Nghe vậy, Tôn Khải có điểm phát mộng.
Tạ Hạo thấy thế, vỗ vai Tôn Khải tiếp tục nói: “Anh Tôn, huống hồ anh cảm thấy Ngô Nhị Ngô lão gia kia vì cái gì mà đem xe cho anh rể em mượn? Là bởi vì anh rể em cùng ông ta tán gẫu trên phi cơ rất khá?”
Tôn Khải do dự nói: “Do ông ta thấy chị cậu và anh rể cậu quen lãnh đạo sân bay?”
Tạ Hạo hừ hừ nói: “Cho dù ông ta và anh rể em có duyên, cho dù anh rể em có làm quen, nhưng hai người bọn họ cũng mới quen được vài giờ, một chiếc xe hơn trăm vạn như vậy lại để đây? Như thế nào có khả năng, Ngô lão gia kia buôn bán thủy sản với Đài Loan nhiều như vậy năm, không lẽ ngốc sao”.
Tôn Khải nhức đầu, “Vậy vì sao?”
Tạ Hạo cười nói: “Còn không phải ông ta thấy chiếc nhẫn trên tay chị em và anh rể sao".
“Nhẫn?” Tôn Khải thật ra có điểm ấn tượng, hình như là hai chiếc nhẫn màu hồng nhạt, kiến thức của hắn nông cạn, không rõ ràng lắm đó là cái gì, chỉ biết là hình như có điểm giống kim cương.
Tạ Hạo giải thích nói: “Đó là nhẫn kết hôn của hai người họ, thực là kim cương thật, còn là kim cương màu phấn hồng quý báu, là anh không biết, anh rể em bán đấu giá mua được, một đôi nhẫn kim cương đó giá trị vài trăm triệu, anh nghĩ xem, người có thể đeo chiếc nhẫn vài trăm triệu, sẽ đem một chiếc xe Mecedec trên một triệu để vào mắt sao? Cho nên Ngô lão gia đó mới dám vui vẻ cho mượn xe như vậy, không sợ anh rể em không trả ông ta!”
Nhẫn?
Kim cương phấn hồng?
Vài trăm triệu??
Tôn Khải có điểm hôn mê, vài trăm triệu mua một đôi nhẫn?
Anh ta xem ra quả thực là không thể tưởng tượng, cho dù có tiền cũng không có tiêu như vậy?
“Cho nên…” Tạ Hạo tổng kết nói: “Mọi người muốn mua cái gì liền mua cái đó, ngàn vạn đừng khách khí nha! Ha ha, mặc kệ các người, em đi trước mua quần áo đây!”
Tạ Hạo nhanh như chớp chạy đi, chọn quần áo.
Tôn Khải giật mình nhìn về phía Tạ Tĩnh, “Anh rể em thật sự có tiến như vậy sao?”
Tạ Tĩnh đau khổ cười, “Tiểu Hạo có câu nói đúng, chuyện của anh rể em có kể một ngày một đêm thật đúng là cũng không xong, có cơ hội từ từ sẽ nói với anh”.
Tôn Khải im lặng không nói gì.
Tạ Tĩnh nói với Tạ Nhiên: “Anh, hai ta có mua gì không?”
Tạ Nhiên cũng nghĩ thông, “Anh rể đã đưa chi phiếu cho chúng ta, chúng ta nếu không tiêu, trở về cũng phải bị mắng, mua đi, anh cũng đi xem quần áo đây”.
Tạ Tĩnh hì hì cười nói: “Vậy cùng nhau đi, em đang muốn mua cái túi đây”.
Tiếp theo, mấy người bắt đầu tổ chức thành đoàn thể đi mua sắm.