Quyền Tài

Chương 899: Quân hạm đến!




Trên biển.

Ca nô của hải tặc đang lao đến đây, càng ngày càng gần.

Ngưu Đại Chiêu dẫn theo thuyền viên đang làm giãy dụa cuối cùng, điên cuồng thay đổi phương hướng đi chạy tới phía bắc.

Trên boong tàu Đổng Học Bân quan sát tình thế chung quanh một chút, chậm rãi bước đi trở về buồng nhỏ trên tàu, trở lại phòng của mình đẩy cửa ra, cầm lấy một ly nước uống vào bụng, bổ sung hơi nước, tiện tay chụp lấy con dao nhỏ trên bàn, cái loại gấp lại được, chậm rãi giắt ở dây lưng phía sau mình, suy nghĩ một chút vẫn thấy không đủ, lại đi đến phòng thuyền viên bên cạnh lấy thêm hai con dao cùng loại, lần lượt giấu sau lưng. Loại dao này đối với người khác mà nói thì tác dụng không lớn, dù sao hải tặc đều cũng có súng, còn có súng tự động như ak47, nhưng dao nhỏ đối với Đổng Học Bân mà nói đã là đủ rồi, hắn không cần chuẩn bị nhiều, cũng không cần phải.

Đi tới boong tàu, bên ngoài còn đang trình diễn hình ảnh người chạy ta đuổi.

Đoàng đoàng đoàng! Ngay sau đó vài tiếng súng bay lên giữa không trung, lực chấn nhiếp cực lớn!

Mười người hải tặc trên ca nô cười lớn, hô to những câu mà Đổng Học Bân bọn họ nghe không hiểu.

Các thuyền viên nghe được tiếng súng, rất nhiều người bị hoảng sợ, có vài người liều mạng tìm công sự che chắn, có vài người vội chạy vào buồng nhỏ trên tàu tránh đạn, lập tức giải tán.

"Nhanh chóng tập trung lại!" Ngưu Đại Chiêu quát dẹp đường

"Thuyền trưởng! Không được!"

"Đúng vậy, chúng ta chạy không lại bọn chúng!"

"Muốn chết ở chỗ này sao? Nhanh chuyển hướng! Nhanh!"

Trên thuyền loạn thành một cục, mọi người trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

Đột nhiên, một thuyền viên thần sắc đại chấn, chỉ vào vị trí đuôi thuyền nói: "Chỗ đó có thuyền! Có thuyền!"

Đổng Học Bân nhìn qua, quả nhiên, bên kia có hai điểm đen, hình như không chỉ một con thuyền, Ngưu Đại Chiêu và mấy người thuyền viên lập tức dùng kính viễn vọng nhìn qua.

"Thuyền phía sau quá xa, thấy không rõ lắm."

"Chiếc trước nhất là thuyền hàng! Là của nước H!"

"Là thuyền hàng! Tôi cũng nhìn thấy! Lớn hơn so với chúng ta!"

"Trên thuyền khẳng định có vật phẩm quý giá! Hơn nữa cũng lớn hơn chúng ta gấp bốn năm lần!"

Lời này khiến cho rất nhiều người đều nổi tinh thần lên, ngóng trông những hải tặc này có thể dời mục tiêu, không truy kích bọn họ, dù sao thuyền hàng xa xa sau khi nghe thấy tiếng súng đã đổi tuyến đường, nếu như hải tặc tấn công thuyền này, khẳng định sẽ đuổi không kịp thuyền hàng kia, hàng hóa trên thuyền kia quý giá hơn chiếc này, chỉ cần không phải kẻ ngu, đều biết nói ai năng ai nhẹ, cái này cũng khiến cho mọi người nhìn ra một đường hy vọng.

Có hai tên hải tặc cầm kính viễn vọng, hiển nhiên cũng thấy được thuyền hàng lớn của nước H.

Tiếng súng dừng lại, bọn hải đạo đều ghé tai nói vài câu, thảo luận cái gì đó, cuối cùng còn cho tín hiệu về thuyền hải tặc chủ cách đó không xa. Bên kia hải tặc trên thuyền tựa như cũng có suy nghĩ một chút, trả về một mệnh lệnh. Bọn hải đạo trên ca nô vừa nhìn, liền không nói thêm nữa, căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn thuyền hàng của nước H, tiếp tục cầm súng lao về hướng thuyền của Trung Quốc.

Ngưu Đại Chiêu tức giận, hét lớn: "Trên thuyền chúng tôi chỉ vận chuyển một ít hàng hóa bình thường! Các người đuổi theo chúng tôi làm gì?"

Một người thuyền viên nhìn ra "Bọn họ là muốn bắt con tin!"

Thuyền viên bên cạnh mặt cũng trắng lại "Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"

Quả thật là khinh người quá đáng, cái đám hải tặc này chỉ biết ra tay đối với thuyền của Trung Quốc? Chỉ nhằm vào quốc gia bọn họ? Thuyền của quốc gia khác có thể tùy tiện đi qua?

Cái này con mẹ nó là cái đạo lý gì!?

Hải tặc là cái khái niệm gì? Ban đầu cũng là danh từ dùng để chỉ kẻ cướp thuyền đoạt hàng trên biển, nhưng hiện tại, đám hải tặc này hình như là phát rồ, con tin trong mắt bọn chúng còn quan trọng hơn rất nhiều so với hàng hóa, bởi vì những con tin này có thể đổi tiền chuộc, bọn họ mở miệng muốn bao nhiêu tiền thì mở miệng nói bấy nhiêu tiền, nhất là người của Trung Quốc, con tin Trung Quốc, trải qua vài lần giao dịch, bọn hải đạo đã nếm được ngon ngọt, dũng khí cũng càng lúc càng lớn, biết quốc gia này sẽ trả tiền, cho nên mới không chút nghĩ ngợi lựa chọn thuyền của Trung Quốc năm lần bảy lượt ra tay. Có thể là theo đám hải tặc xem ra, bắt cóc thương thuyền của quốc gia, không chỉ có thể không chiếm được tiền chuộc, có thể còn bị trả thù, nhưng cướp thuyền của Trung Quốc sẽ không cần lo lắng điểm này, có tiền chuộc, Trung Quốc còn không dám ra tay đối với chúng, ngược lại sợ mình trả thù, cho nên mới có tình cảnh hiện tại, cho nên mới có hành động ra tay điên cuồng của bọn chúng sao?

Cơn tức của Đổng Học Bân lúc này cũng ngưng tụ tới tình trạng nhất định, nằm ở trong miệng, tùy thời đều phải bạo phát, bọn mày cướp thuyền của bọn tao, bọn tao cố kỵ an toàn của con tin, bất kể hàng hóa mà bọn mày cướp đoạt, bất kể bọn mày giết thuyền viên, còn đem tiền chuộc cho bọn mày, nhưng cuối cùng? Bọn mày ngược lại còn ra tay với thuyền của bọn tao? Một lần hai lần ba lần không dứt? Các nước khác không đưa tiền chuộc, bọn mày không thèm nhìn tùy ý đi qua? Trên đời nào có đạo lý như vậy? Bọn mày đây là muốn chết!

Càng thỏa hiệp, càng cố kỵ, bọn chúng càng leo lên người dẫm lên mình của bạn!

Đây là sắc mặt của đám hải tặc này!

Ánh mắt lạnh lùng của Đổng Học Bân nhìn đám hải tặc đang cười điên cuồng, đem cơn tức đè ép xuống dưới, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, vì cách quá xa nên không thấy rõ trên thuyền hải tặc chủ có con tin, có tung tích của Thiên Thiên hay không, đối với việc bọn chúng có phải là đang đợi quân hạm và tiền chuộc, Đổng Học Bân chỉ là suy đoán, cho nên hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, thời cơ chưa đúng!

Đoàng!

Đoàng đoàng!

Súng tiếng nổ lớn, bất quá chỉ là uy hiếp, hải tặc có thể là muốn bắt sống, cho nên cũng không có bắn về hướng thuyền viên, hơn nữa góc độ cũng không đủ.

"Tiểu Đổng! Cậu làm gì thế?" Ngưu Đại Chiêu thấy Đổng Học Bân không có tự giác tai vạ đến nơi, ngược lại còn trấn định tự nhiên đứng ở nơi đó nhìn, không khỏi hô to một tiếng, trong lòng nói người nào vậy hả? Sao không sợ trời không sợ đất như thế? Đạn tới trước mắt cũng không liếc? Hải tặc lập tức cướp thuyền mà cậu còn mở to mắt ra nhìn? Đây là không muốn sống nữa sao

"Nhanh quay về trong khoang thuyền!"

Đa số thuyền viên đều lui về trong khoang thuyền.

Đổng Học Bân nhìn lại, cũng đi trở về, bất quá hắn không có vào buồng nhỏ trên tàu, mà là cúi đầu nhặt một kính viễn vọng lên, cầm lấy nhìn thuyền hải tặc xa xa, thuyền chủ của hải tặc tồi tàn đến tội nghiệp, trên mặt có rất nhiều chổ đều là dùng đồ đấp lại, còn có vài chổ rách rưới, vô cùng đơn sơ, hẳn là thuyền cũ hợp lại, hiện tại đã hơi gần một chút, Đổng Học Bân từ trong kính viễn vọng mơ hồ thấy được một hải tặc đứng ở mũi thuyền, đưa tay vuốt chùm râu của mình, hình như là thủ lĩnh. Bên cạnh sườn thuyền chủ còn có một ca nô, thỉnh thoảng tuần tra xung quanh thuyền chủ, hình như là hộ vệ, cũng không có tham dự vào việc cướp thuyền của các ca nô khác.

Thật sự là thủ lĩnh?

Thủ lĩnh cũng tới?

Đổng Học Bân có chút suy nghĩ, nếu như bình thường hải tặc đi ra ngoài tìm mục tiêu, thủ lĩnh hẳn là không phải đi theo? Chỉ cần xuất động một ít ca nô, cũng có thể đánh cướp bình thường, nhưng hiện tại thủ lĩnh tự mình tọa trấn? Hơn nữa nhiều ca nô như vậy đồng thời xuất động, còn có hai mươi mấy tên hải tặc mang súng, bên kia của hải tặc nếu như cũng chia phe phái, đây là toàn bộ lực lượng của một phe sao? Trận thế lớn như vậy? Chỉ vì muốn cướp thuyền hàng của Trung Quốc? Không có khả năng, bọn chúng chờ ở chỗ này khẳng định có mục đích khác!

Càng phân tích, Đổng Học Bân càng nghĩ đây là đám hải tặc bắt cóc con tin mấy ngày trước, thế nhưng nhìn rất lâu, Đổng Học Bân đều không thấy rõ trên thuyền rốt cuộc có thân ảnh của Thiên Thiên hay không, buồng nhỏ phía sau trên tàu bị chặn, không nhìn thấy bên trong!

Đoàng đoàng!

Lại là tiếng súng!

"Tiểu Đổng! Mau vào!" Mắt thấy hải tặc sẽ lên thuyền, Ngưu Đại Chiêu cũng chạy vào buồng nhỏ, kêu Đổng Học Bân một tiếng.

"Thuyền trưởng! Nhanh đóng cửa đi!"

"Đúng vậy! Mặc kệ hắn! Hắn không muốn sống!"

"Người này điên rồi sao? Mưa bom bão đạn mà còn đứng rất ổn?"

Thật ra Đổng Học Bân từ lúc lên thuyền, mọi người đã nghĩ người này có chút quái dị, nếu như bạn đi ra ngoài giải sầu, bạn ngồi du ngoạn thuyền không được sao? Còn cần lên thuyền hàng? Thậm chí còn muốn theo thuyền hàng của bọn họ đi đảo F? Ai không biết bên này có hải tặc hả? Cái này không phải ăn no dư thừa năng lượng không có chuyện gì sao? Hơn nữa hiện tại đã là cảnh lửa cháy đến nơi, đạn đều bắn tới bốn phía, bạn còn bình tĩnh cầm kính viễn vọng ngắm phong cảnh? Chẳng lẽ bạn không biết chữ chết viết như thế nào sao? Quả thật... Mọi người không biết nên nói cái gì cho phải.

Bất quá mắng tjò mắng, rất nhiều người vẫn bị can đảm của Đổng Học Bân làm chấn động.

Dưới loại tình huống này còn có thể mặt không thay đổi sắc, trên thế giới có mấy người có thể làm đc??

Đổng Học Bân lắc lắc tay với Ngưu Đại Chiêu, vẫn không trở vào, dùng kính viễn vọng nhiều lần muốn xác nhận trên thuyền hải tặc có Thiên Thiên hay không, một lát sau vẫn là không nhìn thấy, Đổng Học Bân thẳng thắn đem kính viễn vọng chuyển hướng nhìn xung quanh, quan sát tình huống của xung quanh.

Sau một khắc, lại có một con thuyền tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân!

Không tính xa, nhưng không tính gần, cho nên thấy không rõ lắm.

Vừa rồi chỉ lo nhìn thuyền của nước H, mọi người nhìn thấy hai chiếc thuyền, chiếc đi sau cự ly rất xa, căn bản thấy không rõ lắm, hiện tại thuyền của nước H đã thay đổi hướng, thuyền phía sau đến đây, phương hướng chính là vị trí của Đổng Học Bân bọn họ.

Nhằm vào chúng tôi?

Nghe tiếng súng mà còn?

Biết nơi này có hải tặc còn?

Đổng Học Bân tâm khẽ động, nghĩ chuyện này có kỳ quái, lập tức thay đổi phương hướng tiếp tục nhìn bên kia, bỗng nhiên, con ngươi của Đổng Học Bân co rụt lại, hắn rốt cục loáng thoáng thấy được quốc kỳ trên thuyền … là thuyền của Trung Quốc!

Chính xác hơn mà nói, là quân hạm của Trung Quốc!

Thấy Ngưu Đại Chiêu muốn đóng cửa buồng nhỏ, Đổng Học Bân lập tức nói: "Quân hạm tới! Của quốc gia!"

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, Ngưu Đại Chiêu vội vội vàng vàng cầm lấy một kính viễn vọng cũng nhìn qua "Thật sự là quân hạm của chúng ta! Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"

Rất nhiều người đều hưng phấn kêu lên!

Đổng Học Bân cũng là tâm kiên định, quả nhiên là chờ tiền chuộc! Cũng là đám người này!

Bất quá sau khi nhìn về phía ca nô của hải tặc ở phía sau chỉ còn hơn mười mét, Đổng Học Bân cũng không cười được, hắn biết, hải tặc muốn lên thuyền liễu!!