Khoa chỉnh hình.
Trong hành lang.
"Còn có thể nghĩ biện pháp hay không?" Chiêm Quế Bình lôi kéo bác sĩ nói.
Phu nhân của Chiêm Quế Bình cũng vội la lên: "Cứu con gái của tôi đi! Cứu con bé đi!"
Chiêm Nhu Nhu trên xe đẩy thấp giọng khóc ròng nói: "Ba, mẹ, con biết con đời này cũng không đứng lên nổi, hu hu, các người đừng quản con, chúng ta... Chúng ta về nhà đi."
Chiêm Quế Bình cả giận nói: "Con nói cái gì? Ba đáp ứng con! Khẳng định đem chân của con chữa tốt!"
Chiêm phu nhân nước mắt chảy ròng, cũng khóc, "Bác sĩ, con gái của tôi mới hai mươi ba tuổi, tôi van cầu các người, muốn nghĩ biện pháp giúp con bé đi!"
Người bác sĩ kia thở dài, cầm phim x quang trong tay nói: "Không phải chúng ta không chữa bệnh cho đứa nhỏ của các người, chúng tôi cũng là bất lực, hiện tại đã không còn là vấn đề hai chân của bệnh nhân, còn có xương sống." Ông ta chỉ chỉ tấm phim, "Các người xem cái này đi, thần kinh và xương đều đã bị tổn thương, xương thì còn dễ nói, nhưng tổn thương của thần kinh, nhưng loại vị trí này, muốn giải phẫu trị liệu, có thể hồi phục hầu như là bằng không, huống hồ nếu như đưa tới chúng tôi trước tiên giải phẫu có thể còn... Nhưng hiện tại bệnh nhân địa phương đã giải phẫu qua, mà còn kéo dài đến hai tháng, cái này..." Bác sĩ khẽ lắc đầu, "Các người vẫn là chuẩn bị tâm lý đi."
Chiêm Nhu Nhu sắc mặt trắng bệch, miệng đều run rẩy.
Chiêm phu nhân rơi lệ nói: "Nơi này là bệnh viện tốt nhất kinh thành, khẳng định còn có biện pháp, ngài làm giải phẫu cho Nhu Nhu một lần đi, chỉ cần có một đường hy vọng là được!"
Bác sĩ nói: "Bằng không các người đi Bắc Y Tam Viện hỏi một chút?"
Bắc Y Tam Viện, chỗ đó là bệnh viện khoa chỉnh hình nổi danh nhất của kinh thành.
Chiêm Quế Bình trầm giọng nói: "Chúng tôi ngày hôm qua vừa đi qua! Bọn họ cũng nói..."
Bác sĩ nói: "Cái giải phẫu này chúng tôi cũng làm không được, nhất là vị trí này giải phẫu lần thứ hai, hai chân bệnh nhân bây giờ còn có thể cảm giác được đau đớn đúng không? Nếu tùy tiện giải phẫu, có thể sau này hai chân của bệnh nhân ngay cả tri giác đều không cảm thụ được, như vậy thì càng..."
Chiêm Nhu Nhu đã sớm khóc không thành tiếng.
Chiêm Quế Bình lau lau nước mắt cho con gái, "Nhu Nhu, khẳng định còn có hi vọng, đừng khóc, ba và mẹ con dù khuynh gia bại sản cũng sẽ cho con đứng lên!"
Lúc này, Đổng Học Bân bước nhanh đi lên, "Chiêm Nhu Nhu."
Chiêm Nhu Nhu đỏ mắt nhìn về phía hắn, "... Đổng chủ nhiệm?"
Đổng Học Bân ngồi xổm trước mặt cô ấy, yêu thương nói: "Lời vừa rồi tôi đều nghe thấy được, đều do tôi, lúc địa chấn tôi không nên để cho đồng chí của bệnh viện Đệ Nhị đi vào dời bệnh nhân đi, lại càng không nên để các người đi ra sau cùng, nếu không cô cũng sẽ không bị đá đè trúng, xin lỗi."
"Cậu chính là Đổng Học Bân?" Chiêm phu nhân lạnh lùng nhìn hắn.
Đổng Học Bân vươn tay với bọn họ, "Chiêm bí thư, phu nhân, xin chào."
Chiêm Quế Bình tựa như không có tâm tình, nhưng vẫn là cùng Đổng Học Bân bắt tay, nhưng Chiêm phu nhân ngay cả cánh tay cũng không nhúc nhích, căn bản không phản ứng Đổng Học Bân.
"Cậu tới làm gì?" Chiêm phu nhân lạnh lùng nói.
Đổng Học Bân vẻ mặt xấu hổ, không biết nên làm sao ứng đối, "Vợ cậu tôi mang thai, hôm nay tôi cũng là mang cô ấy đến đây kiểm tra, đúng lúc thấy mấy ngài..."
Chiêm Nhu Nhu nức nở nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy!"
Chiêm Quế Bình quay lại quát với vợ: "Được rồi, bà phát hỏa cái gì với Tiểu Đổng? Nếu như không có Tiểu Đổng, chúng ta ngày hôm nay sẽ không phải tới nơi này xem bệnh cho Nhu Nhu!"
Chiêm phu nhân không nói, nhưng vẫn không cho Đổng Học Bân sắc mặt tốt.
Chiêm Quế Bình vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân, "Bà ấy tâm tình không tốt, cậu đừng để ở trong lòng."
Chiêm Nhu Nhu hít hít mũi nói: "Mẹ tôi cũng là lo lắng cho tôi."
Đổng Học Bân sao lại không rõ ràng? Hắn cũng lý giải, mình tuy rằng liều mình cứu Chiêm Nhu Nhu, bất quá nếu như suy nghĩ lại, trước đó nếu như mình không cho đồng chí của bệnh viện đi di dời bệnh nhân, nếu như mình sớm phát hiện Chiêm Nhu Nhu còn rơi vào cuối cùng, sớm đem cô ấy cứu ra, bi kịch cũng sẽ không phát sinh, Chiêm phu nhân có thái độ như vậy đối với mình, Đổng Học Bân cũng không tức giận, thường tình chi nhân mà thôi.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Có cái gì cần tôi hỗ trợ, các ngài cứ việc nói."
Chiêm Quế Bình lắc đầu, "Tâm ý tôi lĩnh, chuyện này cậu không thể giúp."
Ông bác sĩ đem phim và xét nghiệm cho bọn họ, "Các người trở về đi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được, để cho bệnh nhân từ từ tĩnh dưỡng đi."
"Chờ một chút!" Chiêm Quế Bình ngăn cản ông ta.
"Còn có việc?" Bác sĩ đã có chút không nhịn được.
Chiêm Quế Bình một chút cũng không buông tha nói: "Chúng tôi ngày hôm qua đi Bắc Y Tam Viện xem bệnh, bên kia có một bác sĩ nói cùng tôi, bệnh viện tổng hợp giải phóng quân các người có một giáo sư họ Từ, trong lĩnh vực phẫu thuật là đệ nhất trong nước, cũng trị hết không dưới mười người bệnh bị liệt nửa người dưới, người ấy nói nếu như là Giáo sư Từ tự mình làm phẫu thuật cho Nhu Nhu, tỷ lệ phục hồi như cũ sẽ rất lớn, thậm chí có thể vượt lên sáu mươi phần trăm."
Chiêm phu nhân vui vẻ nói: "Thật sự có việc này?"
Chiêm Quế Bình gật đầu, "Ông ấy nói như vậy với anh, anh sau đó hỏi thăm một chút, quả thật có một giáo sư họ Từ, ông ta nhất định có thể cứu Nhu Nhu!"
Mấy người đều nhìn về phía bác sĩ.
Nghe vậy, bác sĩ cười khổ nói: "Giáo sư Từ không có khám bệnh."
Chiêm phu nhân gấp gáp nói: "Chúng tôi nằm viện, chúng tôi nằm viện, có thể nhờ Giáo sư Từ giải phẫu cho con gái của tôi hay không?"
Bác sĩ lắc đầu nói: "Khám bệnh và nằm viện, Giáo sư Từ cũng không phụ trách, các người trở về đi."
Chiêm Quế Bình nói: "Hẹn trước cũng không được? Ngày hôm nay không được chúng tôi cũng có thể chờ!"
Bác sĩ thở dài một tiếng, "Tôi nói thật với các người, Giáo sư Từ ở lầu tây, không cùng một hệ thống với bên này của chúng tôi, cũng không tiếp nhận hẹn trước."
Lầu tây?
Chiêm Quế Bình và Chiêm phu nhân liền rõ ràng.
Dãy lầu bên kia bọn họ lúc tới đã nhìn thấy, tựa như cũng không thuộc về phòng bệnh cán bộ cao cấp, mà là dành cho lãnh đạo và quan viên ngoài cấp bộ xem bệnh giải phẫu, làm bệnh viện quân khu, khẳng định sẽ có một khu vực độc lập đặc thù như thế, người bình thường căn bản không có khả năng đi vào trong đó tiếp thu trị liệu, đừng nói Chiêm Quế Bình chỉ là một cán bộ cấp chính xử, cho dù là cấp trưởng phòng, vậy cũng không đủ.
Chiêm phu nhân giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, "Để chúng tôi gặp Giáo sư Từ một lần đi! Van cầu ông! Tiền không là vấn đề! Cứu con gái của tôi đi!"
Bác sĩ nói: "Tôi là thật sự bất lực."
Chiêm Quế Bình cũng là không có biện pháp, bỗng nhiên đem chứng minh công tác của mình đem ra đưa cho ông ta thấy, "Đồng chí, giúp hỗ trợ đi."
Bác sĩ vừa nhìn là phó bí thư ủy ban kỷ luật, hơi sửng sốt, nhưng vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu, "Bên kia cũng không thuộc về phòng bệnh cán bộ cao cấp, các người trở về đi." Thật ra bác sĩ có câu chưa nói, cho dù là phòng bệnh cán bộ cao cấp, ở đây là bệnh viện tương đối đứng đầu, một cán bộ cấp chính xử ngoài tỉnh muốn đi vào, vậy cũng phải sớm hẹn trước, càng đừng nói loại chổ như lầu tây, khẳng định là thiếu tư cách.
Chiêm Quế Bình khẩn cầu nói: "Đồng chí!"
Chiêm phu nhân khóc ròng nói: "Bác sĩ, tôi quỳ xuống cho ông được chưa? Cứu cứu đứa nhỏ đi! Con bé mới hai mươi mấy tuổi! Để cho chúng tôi gặp Giáo sư Từ đi!"
Chiêm Nhu Nhu kéo mẹ nói: "Mẹ, hu hu, chúng ta đi thôi!"
Chiêm phu nhân gạt lệ nói: "Nếu như trị không hết cho con! Mẹ chết tại đây! Mẹ không đi!"
Chiêm Nhu Nhu ôm lấy mẹ khóc ròng lên, Chiêm Quế Bình vừa nhìn, cũng ôm lấy hai mẹ con, "Sẽ có biện pháp, sẽ có biện pháp!"
Đổng Học Bân đột nhiên nói: "Giáo sư Từ thật có thể trị hết?"
Ông bác sĩ không trả lời, "Tôi cũng không rõ ràng lắm."
Nhưng ông ta càng nói như vậy, Đổng Học Bân và đám người Chiêm Quế Bình lại càng nghĩ Giáo sư Từ khẳng định có thể trị, bác sĩ của Bắc Y Tam Viện hẳn là không có nói láo, nhìn bộ dạng của ông bác sĩ này, Giáo sư Từ phỏng chừng thật là chuyên gia trị liệu tốt nhất của loại thương thế này, có thể còn không có một trong.
Nhìn Chiêm Nhu Nhu và Chiêm phu nhân hai mắt đẫm lệ không rõ dáng dấp, Đổng Học Bân cũng không đành lòng, lập tức gọi ông bác sĩ phải rời đi lại, "Giáo sư Từ tại lầu tây phải không?"
Bác sĩ xua tay không nói chuyện, quay đầu bỏ đi.
Hắc, còn không để ý tôi? Đổng Học Bân giận, "Vậy Liễu phó viện trưởng các người có ở đây hay không?"
Bác sĩ ngẩn ra, "Liễu phó viện trưởng nào?"
Đổng Học Bân nói: "Đất nước này còn có mấy người nữ tướng quân?"
Bác sĩ nhìn hắn một cái thật sâu, vẫn không hé răng, bất quá cũng không đi.
Đổng Học Bân không có rãnh rỗi cãi cọ với ông ta, lấy điện thoại di động ra lật lật danh bạ, nhưng mới nghĩ đến mình không có số điện thoại của Liễu phó viện trưởng, vì vậy hắn mở cái túi của Tuệ Lan giao cho mình ra, từ bên trong lấy ra điện thoại của Tuệ Lan tìm tìm, một cái tên gọi là "Dì Liễu " nhất thời xuất hiện tại trước mắt, Đổng Học Bân trong lòng nhất định, nói với Chiêm Nhu Nhu bọn họ: "Chiêm bí thư, phu nhân, Nhu Nhu, chuyện này giao cho tôi làm đi, tôi giúp các người liên hệ."
Chiêm phu nhân không để ý tới hắn, còn đang ôm con gái khóc.
Ông bác sĩ cũng nửa ngờ nửa tin nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không nói thêm nữa, cầm lấy điện thoại của Tuệ Lan gọi, tít tít tít, điện thoại thông.
"A lô, Tuệ Lan à?" Bên kia truyền tới tiếng cười ha ha của một người phụ nữ, "Kết quả kiểm tra đã ra? Thân thể thế nào?"
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Dì Liễu, con là Đổng Học Bân."
"Ơ?" Dì Liễu cười nói: "Là Học Bân hả?"
Đổng Học Bân ừm một cái, "Tuệ Lan đi kiểm tra xét nghiệm rồi, con mượn điện thoại di động của cô ấy."
"Sao? Lo lắng cho vợ của con? Bên kia dì đã liên hệ cho bọn con rồi rồi, đều là bác sĩ không tồi."
"Không phải chuyện này." Đổng Học Bân cười khổ, "Là muốn cầu dì chút chuyện khác, một người bạn của tôi, lúc địa chấn thì bị đè gãy xương sống và chân, hiện tại liệt nửa người dưới, đang xem bệnh ở đây, con nghe nói ở đây tựa như chỉ có Từ giáo sư làm loại giải phẫu này là có nắm chắc nhất, thế nhưng nghe nói Giáo sư Từ chỉ phụ trách bên kia lầu tây, cho nên ngài xem... Có thể giúp con liên hệ một chút hay không?"
"Bệnh tình gì, đại khái nói với dì một chút."
"Ặc, cụ thể tôi cũng nói không rõ, không hiểu nhiều cái này."
"Ừm, hiện tại dì cũng sắp đến bệnh viện rồi, khoảng vài phút nữa, vài phút sau dì đi qua nhìn một cái, các người hiện tại ở đâu?"
"Ngay tại khoa chỉnh hình, trên lầu phòng khám bệnh."
"Được, dì đã biết."
"Vậy quá cảm ơn dì."
"Không cần phải khách khí, việc nhỏ thôi, chờ dì qua đi xem tình huống của bệnh nhân rồi nói sau."
Thật ra Đổng Học Bân hiện tại làm con rể lớn của Tạ gia, cũng thật không cần phải quá khách khí, dì Liễu không phải người ngoài, Tuệ Lan đã sớm nói qua.