Hai ngày sau.
Sáng hôm nay cũng là tết nguyên đán.
Buổi sáng hôm nay, Huyên di hai ngày trước đã mang theo đứa nhỏ quay về ký túc xá đài truyền hình ở, mẹ già cũng đi qua hỗ trợ chăm sóc tiểu Thiên Thiên, cho nên trong nhà chỉ còn lại Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai người, lúc này, Đổng Học Bân đang thu dọn đồ trong phòng, cái gì cần đem đều cất vào trong rương, bao gồm một ít quần áo và sản phẩm bảo vệ sức khỏe cho nhà người Tạ tỷ, tết nguyên đán bọn họ chuẩn bị trở về kinh thành.
"Tiểu Bân, được chưa?"
"Gần xong rồi, em cũng mặc quần áo đi."
" Tạ tỷ anh đều mặc rồi, ha ha, nhanh lên một chút đi."
"Ừm, lập tức lập tức, nếu không em xuống lầu trước khởi động xe đi?"
"Lái Land Rover hay là Porche? Hay là hai ta mỗi người một chiếc?"
"Lái hai chiếc làm gì? Land Rover đi, tính năng xe em được hơn, đường đi này có sườn núi, xe thể thao sàn xe quá thấp, anh sợ đi đường không tốt."
"Được, vậy Tạ tỷ anh đi."
"Xuống thang lầu chú ý chút, đừng để ngã."
"Đã biết, ha ha."
Mười phút sau, dưới lầu gia thuộc viện thị ủy.
Đổng Học Bân đem hành lý dọn ra xe, rồi mở cửa bên cạnh người lái, "Sao lại là em lái xe? Em được chứ? Nếu không để anh?"
Tạ Tuệ Lan cười nói: " Tạ tỷ anh làm gì có yếu ớt như vậy?"
"Anh không phải sợ em quá mệt mỏi sao."
"Lúc này mới mang thai một tháng, không có việc gì."
"Vậy được, nguyện ý lái thì lái, đúng rồi, nói với ba mẹ chưa?"
Tạ Tuệ Lan cười ừm một cái, "Đang muốn nói, đưa điện thoại cho em, gọi một chút."
"Được, anh sắp thành bảo mẫu của lão nhân gia ngài rồi." Đổng Học Bân cười ha ha, lấy ra điện thoại gọi cho điện thoại của Tạ gia, rồi đưa cho Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan tiếp máy, "A lô, mẹ, con Tuệ Lan."
Hàn Tinh ở bên kia cười nói: "Biết là con rồi, nguyên đán có tới không?"
Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân, "Con cùng Tiểu Bân đã ở trên xe, đại khái buổi trưa sẽ đến, đi qua ăn cơm."
Hàn Tinh kỳ quái nói: "Sao buổi trưa mới đến? Lúc này mới bảy giờ, các con còn đi nơi khác à?"
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Đến bệnh viện, ha ha, đừng hỏi, đợi đến rồi mẹ sẽ biết, không phải chuyện xấu đâu, đừng lo lắng."
"Được, vậy một hồi mẹ tự mình xuống bếp làm cơm cho các con."
"Ha ha, vậy khổ cực mẹ?"
Hàn Tinh cười nói: "Con còn biết khách khí với mẹ? Thật không dễ dàng, được rồi, mau tới đây đi, trên đường lái xe chú ý an toàn, nhớ mang dây an toàn."
"Quên không được."
Cúp điện thoại, Tạ Tuệ Lan đem điện thoại ném cho hắn, "Mang dây an toàn vào, đi."
Một tiếng...
Hai tiếng đồng hồ...
Buổi sáng chín giờ hơn, Land Rover chậm rãi vào kinh thành.
Bất quá hai người không có trực tiếp về nhà, mà là đi bệnh viện tổng hợp giải phóng quân chuẩn bị làm một loạt siêu hạng kiểm tra thai, bệnh viện Phần Châu dù sao cũng không bằng kinh thành, Tạ Tuệ Lan mang thai có thể nói là vạn người chú ý, hơn nữa bởi vì quan hệ của Tạ gia đều liên lụy đến ý nghĩa chính trị, cho nên tuyệt đối không thể qua loa, Đổng Học Bân cũng có suy nghĩ đồng dạng, không đi bệnh viện tốt nhất kinh thành kiểm tra hắn cũng lo lắng.
Bệnh viện ở kinh thành rất nhiều, nổi danh càng nhiều.
Nhưng mà thật muốn nói đến bệnh viện tổng hợp tốt nhất kinh thành, Đổng Học Bân nghĩ khẳng định vẫn là ở đây, mặc dù khoa não ngoại khoa chỉnh hình phụ khoa đều xếp hơn hạng 301, cũng không có tiến vào danh sách đứng đầu toàn quốc, thậm chí ngay cả tên đều nhìn không thấy, nhưng không có nghĩa là trình độ chữa bệnh ở đây kém, ngược lại, bởi vì có vài giáo sư và lãnh đạo bệnh viện là quân nhân cấp bậc giáo quan nên cũng không cung cấp trị liệu cho dân chúng bình thường, chỉ có một vài phòng khám bệnh mở ra với bên ngoài, cho nên mới xếp hạng 301, nhưng lãnh đạo của đất nước này đều đến bên này xem bệnh, dùng cái mông nghĩ cũng biết trình độ chữa bệnh ở đây.
Trong đại viện bệnh viện.
Land Rover dừng lại, Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân xuống xe.
Tạ Tuệ Lan một thân áo khoác màu đen ngày hôm nay đặc biệt xinh đẹp, giày cao gót màu đen dẫm trên mặt đất, hơn nữa lái chiếc Land Rover hơn bốn triệu đồng, cô ấy xuống xe, nhất thời không ít người đều nhìn đến đây, vô luận từ loại góc độ nào mà nói, Tuệ Lan đều đặc biệt có thể hấp dẫn người.
Tạ Tuệ Lan ôm lấy cánh tay của Đổng Học Bân, "Đi thôi."
Người bên ngoài kinh ngạc, đều nhìn về phía Đổng Học Bân, kinh ngạc không ngớt.
Đổng Học Bân hư vinh tâm chiếm được thỏa mãn rất lớn, có một người vợ vừa đẹp lại vừa có tài cũng tốt, đi tới chỗ nào đều lấy được ánh mắt của mọi người.
Trong dãy nhà khám bệnh.
Đến xem bệnh rất nhiều, người chen người đẩy.
Đổng Học Bân hỏi: "Gọi điện thoại cho dì Liễu chưa?"
Dì Liễu là phó viện trưởng của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân, nữ tướng quân trẻ tuổi nhất của đất nước, quân hàm thiếu tướng, trong hôn lễ của mình và Tuệ Lan Đổng Học Bân đã gặp qua cô ấy, nghe nói dì Liễu cùng Tạ gia có quan hệ vô cùng tốt, rất nhiều năm giao tình, hoặc nói là, dì Liễu cũng coi như người của Tạ hệ.
Tạ Tuệ Lan cười cười, "Ngày hôm qua đã liên hệ, lên lầu đi, dì ấy an bài xong rồi."
Đổng Học Bân nhanh chóng đỡ Tuệ Lan lên lầu, "Em đi chậm một chút."
"Được rồi." Tạ Tuệ Lan buồn cười nói: "Làm gì mà cẩn thận như thế?"
Đổng Học Bân mặc kệ, "Chổ này nhiều người, lỡ như đụng phải em thì sao? Đi thôi."
"Ha ha, nhìn anh thương Tạ tỷ anh như thế, được, hôm nay nghe lời anh một lần, khởi giá thôi."
"Đi thôi!"
Hai người vừa nói chuyện tào lao vừa lên lầu, sau khi đến tầng phụ khoa, Tạ Tuệ Lan gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, một người nữ bác sĩ mặc áo trắng cũng nhanh chóng đi đến, "Là Tạ nữ sĩ và Đổng tiên sinh sao? Đi bên này làm kiểm tra, Liễu viện trưởng đã dặn dò qua."
"Vậy phiền phức, đại khái muốn bao lâu?"
"Khoảng một giờ." Bác sĩ nói.
Tạ Tuệ Lan nhìn về phía Đổng Học Bân, "Bên này anh theo cũng không tiện, anh xuống lầu hút vài điếu thuốc đi, chờ kiểm tra xong anh đi qua đón em."
Đổng Học Bân nói: "Không có việc gì đâu."
"Nghe Tạ tỷ anh đi, có được hay không?"
"Vậy anh ở đây chờ em."
"Ừm." Tạ Tuệ Lan đem túi xách cho hắn, "Cầm túi cho em, ha ha."
Chờ Tuệ Lan đi vào kiểm tra, Đổng Học Bân đi bộ bên ngoài hành lang vài vòng, nghiện thuốc lá lại lên tới, cuối cùng vẫn xuống lầu dự định ra bên ngoài hút thuốc. Mấy ngày này Tuệ Lan ở nhà, Đổng Học Bân cũng không thể không biết xấu hổ mà hút thuốc, cho nên thừa dịp Tuệ Lan không ở hút vài điếu rồi nói sau.
Thế nhưng vừa chờ Đổng Học Bân xuống lầu đến tầng hai khoa chỉnh hình, sau khi tùy ý liếc liếc mắt đang chuẩn bị tiếp tục xuống lầu, bỗng nhiên sửng sốt, Đổng Học Bân bước chân dừng lại, quay lại bên kia nhìn một chút.
"Ơ? Đây là?" Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái.
Một người bác sĩ đẩy cửa ra, mấy người nam nữ đang ở đây lớn tiếng nói cái gì.
Đổng Học Bân nhìn về phía một con gái ngồi trên xe đẩy, cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, cũng chẳng nhỏ hơn mình bao nhiêu, cô ấy cúi đầu ngồi ở chỗ kia che miệng nhỏ giọng khóc, Đổng Học Bân cũng liếc mắt liền nhận ra … lại có thể là Chiêm Nhu Nhu!
Sao ở chỗ này?
Bọn họ đến xem bệnh?
Vậy một nam một nữ bên cạnh cũng là Chiêm Quế Bình phó bí thư và phu nhân của ông ta??