Buổi tối chín giờ.
Đỉnh đầu lờ mờ ánh sao sáng mờ nhạt.
Trên ban công lộ tiêng của biệt thự, gió thu nhẹ nhàng thổi qua, Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan vừa uống rượu vừa nằm ngắm trăng ngắm sao trên bầu trời
“Bầu trời đêm nay rất đẹp”.
“Có đẹp cũng không đẹp bằng em”.
“Ha ha, có phải là nói thiệt tình không vậy?”
“Đương nhiên đúng rồi, vợ của anh so với cái gì cũng đều xinh đẹp hơn”.
“Ừm, lời này Tạ tỷ của anh rất thích nghe, sẽ thưởng cho anh, ha ha”.
“Thưởng cho cái gì? Hôn môi gì đó thì đừng nói, vậy thì đâu gọi là thưởng chứ”.
“Vậy... Cho phép cậu cởi một món quần áo trên người Tạ tỷ nhé, như thế được không?”
“Đây chính là em nói nhé, một món đấy?”
“Một món, có điều anh có thể tự do lựa chọn, cởi cái gì cũng được”.
Thời gian dĩ nhiên không còn sớm, cũng sắp đến lúc đi ngủ, Đổng Học Bân biết Tuệ Lan đây là muốn cùng với mình, trong lòng cũng kích động đứng lên, nhanh chóng xoay người đến chiếc ghế bên cạnh, đứng ở trước mặt Tạ Tuệ Lan nhìn cô, nhìn trên một cái, nhìn dưới một cái, xoa xoa tay, Đổng Học Bân rốt cuộc đem ánh mắt dừng ở trên hai chân của Tạ tỷ, nhìn chiếc quần trắng bó sát của cô hỏi: “Anh có thể cới sao?”
Chân mày của Tạ Tuệ Lan mang theo cười, nhìn ánh mắt Đổng Học Bân nói: “Tùy anh”.
Đổng Học Bân nuốt nước miếng, liền xoay người xuống, tay búng vào dây thun trên quần cô, chậm rãi túm túm xuống: “Em nâng mông lên đi, không cởi được ở dưới”.
“Biết ngay là tên tiểu tử anh sẽ cởi quần của Tạ tỷ mà”.
“Đây chính là em chủ động đề suất, không được tính nợ với anh”.
“Ha ha” Tạ Tuệ Lan hơi hơi nâng mông, đậm ý cười.
Đổng Học Bân từ từ dùng một chút lực, rốt cuộc cũng kéo được cái quần bó sát người của cô xuống ngang chân, hơn phân nửa phần mông đẹp đẽ của Tạ tỷ cũng tùy theo đó mà lộ ra, nhất thời bị Đổng Học Bân nhìn thấy quần trong của Tạ Tuệ Lan, đó là chiếc quần dệt vải tơ lụa màu đen, mặt trên còn thêu một đóa hoa màu tím, một đóa hoa màu xanh và một đóa hoa màu hồng rất ngọt ngào, vừa nhìn đã thấy mê người.
Đổng Học Bân nhìn một trận nhập thần, tay đã quên hoạt động.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Nhìn xem anh làm Tạ tỷ của cậu xấu hổ đấy, có cởi hay không?”
Đổng Học Bân hít vào một hơi, tiếp tục cởi chiếc quần bó sát người xuống, cởi đến đầu gối của Tạ tỷ, ngón tay cũng không cưỡng lại được đặt ở trên cặp chân tròn của Tạ Tuệ Lan, thực sự rất trơn.
Hơn mười giây sau, chiếc quần bó sát người đã bị Đổng Học Bân cầm ở trong tay.
Nâng dôi chân mỹ miều của Tạ Tuệ Lan lên, mũi chân cong cong, lòng bàn chân mặt một lần nữa lọt vào trong giày cao gót, nhếch hai chân lên cười nhìn Đổng Học Bân. chiếc áo sơmi màu tím trên người làm chiếc quần trong cả cô lộ ra một ít, viền quần màu đen cùng đóa hoa đỏ thẫm kia cũng mơ hồ hiện ra
“Ha ha, xem chưa đủ sao?” Tạ Tuệ Lan mỉm cười một chút.
Đổng Học Bân thưởng thức cặp chân cô nói: “Xem cả đời anh cũng xem không đủ”.
“Cái gì đều có lúc xem chán thôi”.
“Thôi đi, mỗi ngày đều xem anh cũng không thấy chán”.
Khóe mắt Tạ Tuệ Lan cười, lông mi chậm rãi nhướng lên trên: “Lời này Tạ tỷ của anh thích nghe, lại thưởng cho anh, ha ha, lại cho phép anh cởi thêm một cái nữa”.
Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Hôm nay em cũng thật hào phóng, biến anh thành người không biết xấu hổ rồi”.
“Tiểu tử anh còn có lúc xấu hổ sao? Nói thêm nữa đi”.
“Anh đây cung kính không bằng tuân mệnh, ừm, anh phải ngẫm lại…”
Đổng Học Bân nhìn từ cao xuống thấp, ngoài miệng cười xấu xa một tiếng, liền xoay người nắm lấy nội y của Tạ Tuệ Lan, thu dây thun định kéo xuống
Nhưng Tạ Tuệ Lan lại nhẹ nhàng mở tay anh ra, cười tủm tỉm nói: “Cái này không được, đổi một cái khác đi”.
Đổng Học Bân trừng mắt nói: “Em không thể không có ý nghĩa như vậy? Em nói tùy anh chọn mà”.
“Em không ý tứ gì, anh có thể sẽ làm Tạ tỷ của anh thành như thế nào?” Mũi giày cao gót trên chân Tạ Tuệ Lan hơi hơi quơ quơ, bộ dạng thực nhàn nhã
Đổng Học Bân tức giận: “Đã biết em khẳng định rất xấu, anh sớm nhìn thấu rồi, ngoài miệng nói thiên hoa bay loạn, so với nghe hát còn hay hơn, đến lúc thật thì em trở mặt còn nhanh hơn bất cứ ai khác”. Ngừng lại một chút, Đổng Học Bân hừ hừ một tiếng nói: “Cũng may có anh có thể chịu được tính tình của em, gả cho anh em liền cười trộm chứ gì” Lần này không phải là lần đầu tiên Tạ Tuệ Lan quỵt nợ, Đổng Học Bân đều quen rồi.
Tạ Tuệ Lan chuyển cốc có chân dài trên tay, nhấp ngụm rượu cười nói: “Ai bảo tiểu tử nhà anh sẽ không muốn làm chuyện tốt, quần của em anh cũng cởi rồi, ngay cả quần trong cũng muốn cởi nốt, vậy phía dưới của Tạ tỷ sẽ không còn gì hết sao? Em là một nữ nhân, anh cảm thấy Tạ tỷ của anh còn mặt mũi gì nữa sao?”
“Em thật đúng là có thể!”
“Ha ha, người đàn ông nhỏ của em tức giận rồi đấy?”
“Nếu thực sự có thể tức giận với em, anh sớm đã tức chết rồi”.
“Bằng không như vậy đi, Tạ tỷ lại cho phép anh cởi thêm một chiếc nữa, tổng cộng hai chiếc, ha ha, áo sơmi, tất chân, thậm chí áo ngực đều tùy anh lựa chọn, được không?”
“Ừm, thế này còn được chứ”.
Đổng Học Bân thoải mái lên, ánh mắt lại bắt đầu ngắm cơ thể cô
Tạ Tuệ Lan hôm nay không mặc tất chân ngắn, cũng không mặc quần tất, mà là tất chân dài, đại khái ở phía trên đầu gối một chút, chật căng bọc lấy hai chân mỹ miều của cô. Đổng Học Bân vừa thấy, nhất thời có mục tiêu, lấy ghế ngồi xuống trước mặt Tạ Tuệ Lan, xoay người cầm một chân mĩ miều của cô, nâng lên ôm ở trên chân của mình, rồi sau đó duỗi cánh tay ra nắm lấy phía trên của tất chân, cuốn xuống từng chút từng chút một, cuối cùng cuốn đến mắt cá chân của Tạ Tuệ Lan, trên tay Đổng Học Bân cầm chiếc tất, đặt chân trái của cô xuống dưới, tiếp tục cởi chân phải.
“Được rồi, như thế đã vừa lòng chưa ông chồng bé nhỏ của tôi?” Tạ Tuệ Lan ha ha cười.
“Vừa lòng cái gì, thế này mới cởi được một cái, em định tính tất chân là hai cái sao?”
“Tất chân không tính, giày cao gót cũng bị anh cởi rồi đó sao?”
“Đi giày thì cởi tất làm sao được? Anh cũng không muốn cởi giày của em, em đi vào đi”.
“Ha ha, cởi thì cởi rồi, đừng xấu thế”.
“Anh ngất, hai ta ai xấu hơn ai chứ, em đúng là rất càn quấy” Đổng Học Bân bị chọc tức.
Tạ Tuệ Lan buồn cười nhìn hắn: “Anh xem anh kìa, chẳng biết đùa gì cả, được rồi được rồi, Tạ tỷ sợ anh rồi, ừm, để cho người đàn ông của tôi nguôi giận, như vậy đi, lại cho anh cởi thêm một món quần áo của Tạ tỷ, như vậy được rồi chứ?”
“Hai chiếc!”
“Chỉ một chiếc”.
“Hai chiếc!”
“Được rồi được rồi, hai chiếc thì hai chiếc, ha ha”.
“Như thế còn được chứ”.
Đổng Học Bân làm sao có thể giận cô thật chứ, cho nên vừa nghe lời này là tinh thần tỉnh táo lên, nắm cằm giả bộ quan sát Tạ Tuệ Lan trong chốc lát, lúc này mới cười lên, cổ họng hẳng lên một tiếng thật mạnh, cởi từng nút từng nút áo sơmi của Tạ tỷ, ném lên ghế tựa
Lúc này toàn thân Tạ Tuệ Lan cũng chỉ còn một bộ nội y.
Đổng Học Bân nhìn thế ánh mắt nóng lên, hai tay sờ phía sau lưng cô, xoạch một tiếng, áo ngực cũng đã bị cởi ra!