Ngày hôm sau.
Chạng vạng, ký túc xá trường đảng.
Đổng Học Bân ở trong phòng thu dọn đồ đạc, đem theo chi phiếu.
Bạn cùng ký túc Hàn Hưng Hoa nói: “Chủ nhiệm Đổng, anh muốn đi ra ngoài sao?”
Đổng Học Bân nghiêng đầu nói: “Có chút việc”.
“Lần này đóng cửa dạy học, nếu muốn đi ra ngoài phải xin phép” Hàn Hưng Hoa nhắc nhở nói.
“Không ra cửa lớn” Đổng Học Bân đem tiền đóng gói xong nói: “Chỉ là đi bộ trong đại viện, giải sầu”.
“Như vậy, vậy không thành vấn đề, xin nghỉ nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến điểm học”.
Điểm này, Đổng Học Bân tự nhiên là biết, có điều hôm nay đúng là ngày bán đấu giá chiếc nhẫn màu hồng kia, Đổng Học Bân nói cái gì cũng phải ra ngoài trường đảng, sau khi ra khỏi ký túc xá, Đổng Học Bân liền nhìn trái nhìn phải, đi nhanh về hướng cổng lớn của trường, nhìn chung quanh, rõ ràng dùng một lần STOP để dừng thời gian, sau đó tìm một chỗ tường thấp đằng sau trường trèo tường ra ngoài, bắt xe taxi ở ven đường.
Trên xe.
“Lái xe, đến công ty bán đấu gióa Vân Đức”.
“Được rồi”.
“Cám ơn”.
Hai mươi phút sau, tại cửa lớn công ty bán đấu giá Vân Đức.
Đổng Học Bân xuống xe, thuận tay đeo một cái kính sớm đã được chuẩn bị từ trước, không muốn để người ta nhận ra mình, hắn tốt xấu cũng là cán bộ quốc gia, tham gia loại đấu giá tiền triệu này, để người ta biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, vì thế đành phải làm chút ngụy trang tránh cho phiền toái.
Trong công ty Gia Đức người ra vào tấp nập.
Chủ yếu bị chiếc nhẫn màu hồng gây chú ý, có không ít người đến xem.
Đổng Học Bân ở phía trước làm thủ tục lấy thẻ tham gia bán đấu giá, sau đó thong thả tiến đến hội trường đấu giá, bên trong hầu như đã kín người ngồi, tìm nửa ngày. Đổng Học Bân mới tìm được một vị trí trống, ngồi xuống. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, cuộc bán đấu giá buổi trưa sắp bắt đầu, bởi vì chiếc nhẫn phấn hồng được bán cuối cùng, cho nên Đổng Học Bân mới muộn đến như vậy, hiện tại cũng kịp giờ bán đấu giá.
Kết thúc giờ nghỉ ngơi, cuộc bán đấu giá lại bắt đầu.
Rất nhiều người đi đi vệ sinh hoặc ra bên ngoài hút thuốc đã trở lại.
“Tiếp sau đây là bức họa từ đời nhà Thanh...” Người dẫn chương trình bán đấu giá cầm microphone lớn tiếng nói.
Tâm tư của Đổng Học Bân cũng không ở trong này, nhắm hai mắt lại. Lẳng lặng chờ, hiện tại cũng là lúc dưỡng sức nghỉ ngơi, trong chốc lát khẳng định phải có một hồi long tranh hổ đấu.
Vật đầu tiên...
Vật thứ hai...
Vật thứ ba...
Rất nhanh, ba đồ vật đã được bán đấu giá xong, ngoài ra vẫn còn một bức thư họa được đên bán đấu giá nữa. gần đây thị trường sưu tập đồ cổ đã không nóng như hai năm về trước nữa, quan niệm đầu tư của mọi người dần dần rở thành lý tính, ví dụ ngọc giảm giá, phỉ thúy vô giá trị trên thị trường, đều có thể thuyết minh cho thị trường sưu tập bong bóng hiện tại, nhưng đương nhiên, thứ tốt luôn không thiếu người mua, đây là điều không hề nghi ngờ.
Ví dụ như vật này đây.
“Cảm ơn mọi người đại giá quang lâm đến họi đấu giá quý mùa thu của Gia Đức. Rốt cuộc cũng đến sản phẩm bán đấu giá cuối cùng của chúng ta.” Người dẫn chương trình bán đấu giá tươi cười nói: “Tin rằng mọi người cũng đều đã biết, đúng vậy, đồ vật cuối cùng là đôi nhẫn kim cương màu phán hồng cực kỳ quý giá, chiếcn nhẫn kim cương màu phấn hồng này có trọng lượng 18 và 20 cara, nó được một nhà sưu tập và bảo tồn suốt 60 năm nay, đôi nhẫn kim cương này được nhà nghiên cứu đá quý nước mỹ bình bầu vào bậc “màu phấn hồng lạ mắt” – màu hồng hoàn mỹ nhất, được khảm trong chiếc nhẫn bạc”.
Nhất thời, không ít người bị sức hút của chiếc nhẫn mà nhìn lên, bàn luận mãi không ngớt.
“Rốt cuộc cũng bắt đầu”.
“Chính mắt nhìn thấy so với nhìn trong tin tức còn đẹp hơn nhiều”.
“Chỉ là giá cao quá, vài triệu mua một đôi nhi nhẫn kim cương, như thế xa xỉ quá”.
“Đây chính là đôi nhẫn kim cương quý nhất trên thế giới, cũng không biết ai có thể mua được”.
Ở đây có cả phú ông bạc ngàn bạc tỷ, nhưng mà đối với đôi nhẫn này, bọn họ vẫn là theo không kịp, cảm thấy rất xa xôi.
Sau khi giới thiệu, sau đó là thời gian xem xét.
Đổng Học Bân lập tức cùng rất nhiều người cùng tiến lên đài, tận mắt đôi nhẫn kim cương đặt trong tủ kính kia.
Đẹp, quả thật quá đẹp, cái loại mày hồng này như có ma lực mê hoặc lòng người, không có lúc nào là không thu hút ánh mắt mọi người. bề mặt kim cương sáng bóng kết hợp với tất cả đều hoàn mỹ, bất luận là nhìn dứoi góc độ nào, kim cương sáng bóng đều không chê vào đâu được, một đôi nhẫn hống quá đẹp, so với màu sắc kim cương bình thường thậm chí cao hơn không chỉ một cấp bậc, quả thực quá khó khăn để đạt được, chẳng trách được định giá hai triệu.
Thời gian xem tự do kết thúc.
Mọi người đều trở về chỗ ngồi.
Đổng Học Bân lại một lần hạ quyết tâm muốn mua, Tạ Tuệ Lan tuyệt đối sẽ thích cặp nhẫn này!
Người bán đấu giá lớn tiếng nói: “Hiện tại bắt đầu đấu giá, mỗi lần giơ thẻ bài tăng giá cố định là một trăm vạn, giá khởi điểm là tám chục triệu, hiện tại bắt đầu ra giá”.
Vừa dứt lời, không ít người liền giơ thẻ bài!
“Tám một triệu!”
“Tám lăm triệu!”
“Chín chục triệu!”
“Chín mốt triệu!”
“Ồ, một trăm triệu, số 11 trả giá một trăm triệu!”
Hầu như không còn cách nào, Đổng Học Bân cũng chỉ trừng mắt lên nhìn, vẫn chưa giơ thẻ bài của mình lêm, giá bán đấu giá của chiếc nhẫn đã lên tới một trăm triệu!
Trong lòng Đổng Học Bân trầm xuống, biết lần này cạnh tranh tuyệt đối sẽ kịch liệt chưa từng có, lập tức cũng giơ lên thẻ bán đấu giá lên, lớn tiếng nói: “Một trăm mười lăm triệu!”
Một phụ nữ trung niên lập tức ra giá, “Một trăm hai chục triệu!”
Một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi cũng nói: “Một trăm hai lăm triệu!”
Người bán đấu giá mỉm cười cầm mic nói: “Số137 trả một trăm hai lăm triệu, còn có ai trả giá cao hơn không? Một trăm hai lăm triệu lần thứ nhất…”
Đổng Học Bân không cần suy nghĩ giơ thẻ lên, “Một trăm ba chục triệu!”
Một thương nhân theo sau nói: “Một trăm bốn chục triệu!”
Người phụ nữ trung niên phía trước quay đầu nhìn bọn họ, “...Một trăm sáu chục triệu!” Trực tiếp bỏ thêm hai chục triệu.
Nhưng dù vậy, am thanh phía dưới cũng không có ý tạm dừng, “Một trăm bảy chục triệu!”
“Tôi ra một trăm tám chục triệu!”
“Một trăm tám lăm triệu!”
“... Hai trăm triệu!” Thương nhân kia tựa như bị rơi vào tình thế bắt buộc.
Hai trăm triệu chẵn, mới mở màn hai phút đã lên đến hai trăm triệu chẵn, đây chính là cái giá của chuyên gia dự tính giá trị thị trường định giá.
Hội trường im ắng, nhất thời rơi vào trạng thái trấm mặc.
Người bán đấu giá nói: “Hai trăm triệu tròn! Số 28 ra giá hai trăm triệu chẵn! Còn có người nào ra giá cạnh tranh nữa không?”
Đến giá này, người cạnh tranh cũng ít đi vài lần, vài người mua phía trước đều lắc đầu buông tha cạnh trăm.
Vị thanh niên kia ngưng lại một chút nói: “... Hai trăm lẻ năm triệu!”
Người phụ nữ trung nói: “Hai trăm mười triệu!”
Vị thương nhân kia nhìn bọn họ nói: “Hai trăm mười lăm triệu!”
Người phụ nữ trung niên hơi trầm ngâm, rốt cuộc vẫn là buông thẻ bán đấu giá xuống, không có ý tranh giánh nữa.
Vị thanh niên kia cũng do dự, nhíu mày nghĩ cái gì đó.
“Hai trăm mười lăm triệu lần thứ nhất...” Người bán đấu giá nói: “Số 28 ra giá Hai trăm mười lăm triệu, còn có ai ra giá không?”
Cái giá này, đã tiếp cận điểm mấu chốt, Đổng Học Bân có tổng cộng hơn hai trăm tám mươi triệu, nếu ở mức hai trăm bốn mươi triệu chưa đến thành giao mà nói, cộng thêm 10% tiền thuê, thuế và các phí dụng khác, cũng đã vượt qua tổng tài chính của Đổng Học Bân, căn bản là hắn mua không nổi, hơn nữa cho dù miễn cưỡng mua được, nhất thời Đổng Học Bân cũng sẽ trở thành không xu dính túi.
Có điều...
Vì chị Tạ! Hắn sẽ liều mạng!
Đổng Học Bân chậm rãi giơ thẻ bài lên nói: “Hai trăm hai chục triệu!”
Vị thanh niên kia khẽ cắn môi, giơ thẻ bài nói: “Hai trăm hai mốt triệu!”
Đổng Học Bân không hề do dự tăng thêm giá: “Hai trăm hai lăm triệu!”
Lúc này, không ít người đều kinh ngạc nhìn về phía người trẻ tuổi đeo kính này, ánh mắt của người bán đấu giá và vài nhân viên công tác cũng dừng trên người hắn.
“Hai trăm hai lăm triệu lần thứ nhất...” Người bán đấu giá giơ chùy lên, “Số 233 ra giá hai trăm hai lăm triệu…”
Vị thanh niên nhíu mày đặt thẻ lên bàn, nói câu gì đó với người đồng hành bên cạnh, cũng không ra thêm giá.
Hiện tại giá bán đấu giá thật ra đã vượt qua giá trị của chiếc nhẫn, nhưng mà hi sinh vì vật quý, bán đấu giá thứ này vốn sẽ không có lý tính gì đáng nói.
Người thương nhân chần chờ một lát, rốt cuộc không nói gì.
Nhưng tại thời khắc này, vị phụ nữ trung niên lúc trước cũng không biết có động lực từ đâu, lại một lần nữa hung tợn giơ thẻ bài, “Hai trăm ba mươi triệu!”
Đổng Học Bân trong lòng mắng câu thô tục, tiếp tục nói: “Hai trăm ba mươi ba triệu!”
Vị phụ nữ trung niên nhanh chóng nói: “Hai trăm ba mươi lăm triệu!”
Cạnh tranh rất kịc liệt, hiện tại người cạnh tranh hầu như chỉ còn Đổng Học Bân cùng phụ nữ trung niên kia.
Đổng Học Bân không biết tài chính của người phụ nữ kia là bao nhiêu, hắn chỉ là hiểu rằng, chính mình tiền là không đủ.
Làm sao bây giờ?
Còn thêm nữa hay không?
Đổng Học Bân chú ý biểu tình của người phụ nữ kia, phát hiện trong ánh mắt bà cũng có chút đau lòng, tựa như cái giá này đối với bà mà nói cũng là có điểm khó có thể thừa nhận, nghĩ đến đây, Đổng Học Bân cũng cố bất cứ giá nào, tận lực làm cho chính mình lộ ra vẻ lạnh nhạt kiên định, thoải mái giơ thẻ bài, “Hai trăm ba mươi bảy triệu!”
Sắc mặt vị phụ nữ trung niên biến đổi.
Đây đã là giá trên trời!
Nếu thành giao, số tiền cuối cùng phải trả ra là gần ba trăm triệu, đã vượt quá xa mức định giá của chiếc nhẫn!
“Hai trăm ba mươi bảy triệu!” Người bán đấu giá lại một lần nữa giơ chùy lên gõ, “Số 233 ra giá hai trăm ba mươi bảy triệu lần thứ hai... Còn có ai ra giá cao hơn không... Còn có ai không...” Người bán đấu giá dừng cánh tay ở giữa không trung một chút, “...Hai trăm ba mươi bảy triệu lần thứ ba! Thành giao!”
Sắc mặt Đổng Học Bân chấn động, thành công rồi!
Người bán đấu giá cười nói: “Vậy chúng ta chúc mừng số 233 đã đấu giá thành công!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều thân mật vỗ thân, bốp bốp bốp bốp.
Ai cũng biết cặp nhẫn này sẽ được đấu đến giá trên trời, nhưng không nghĩ tới sẽ vượt qua mức định giá cao như vậy, bởi vì mức định giá chính là bán đấu giá công ty đã định, đã vượt qua giá trị thị trường rất nhiều, nhưng cuối cùng bán đấu giá thành giao kim ngạch lại vượt qua định giá 40%, nhìn vào bảng kim ngạch này, đôi nhẫn kim cương này sẽ là quý giá nhất trên thế giới... Quả thật hoàn toàn xứng đáng, đây đôi nhẫn kim cương thành giao với kim ngạch cao nhất trong lịch sử!
Đổng Học cười cười khách khí với mọi người, trong lòng cũng mười phần vui sướng.
Tới tay rồi!
Nhẫn kim cương phấn hồng rốt cuộc tới tay rồi!!