Tám giờ tối.
Bên ngoài khu biệt thự Bắc Giao.
Đổng Học Bân xuống xe taxi, gọi điện cho Tạ Hạo.
“Tiểu Hạo, anh đây, biệt thư nhà Ngụy Nam ở đâu cậu biết không?”
“Ồ, Đổng ca, anh hỏi cái này để làm gì, em tưởng anh về trường Đảng rồi chứ”.
“Có chút việc, cậu cho anh hỏi một chút, Bắc Giao cụ thể là sân nào, tòa nhà bao nhiêu”.
“Chị em về hết rồi, em cũng không rõ nữa, đúng rồi, chắc là hào viện,nhớ trước kia chị em đã từng nói qua một lần, nhưng tòa nhà nào thì emcũng không biết”.
“Được rồi, cám ơn”.
“Đổng ca, anh muốn tìm Ngụy Nam sao?”
“Ừm, cảnh cáo hắn để hắn cách chị em xa một chút”.
“Ha ha, vậy thì nên cảnh cáo một chút, lúc trước chị em gặp chuyện không may thì quay đầu bỏ chạy, quả thật không ra cái gì hết, còn năm lần bảy lượt chạy đến nhà chị em, hắn ta là cái gì vậy chứ, đổng ca, em ủng hộanh, có điều xuống tay cũng có tình nghĩa một chút nhé, Ngụy Nam sẽkhông chịu được anh đánh đâu”.
“Anh động thủ cái gì chứ, tiểu tử cậu đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn có phải không?”
“Em biết rồi, không động thủ vậy gọi là cảnh cáo thôi”.
“Anh làm rất đúng mực, được rồi được rồi, ngắt máy nhé”.
“Đổng ca cố lên, cho hắn biết mặt đi!”
Đổng Học Bân cười khổ ngắt điện thoại, Tiểu Hạo này, cả ngày chỉ biếtđánh đánh giết giết, ừm, có điều chính mình cũng không tư cách nói nó,Đổng Học Bân từ sau khi vào thể chế, cũng toàn đánh đánh giết giết, cấtdi động, Đổng Học Bân nhìn vài tiểu khu phía trước, bước nhanh đến, ướcchừng qua hơn mười phút mới tìm được tiểu khu số mười một, đúng là mộtkhu biệt thự sa hoa, cảnh vệ đứng gác 24/24, không có giấy chứng nhậnxuất nhập của tiểu khu thì sẽ không có biện pháp đi vào, có điều ĐổngHọc Bân đều có cách.
Stop
Thời gian dừng lại!
Đổng Học Bân làm ở bộ phận trong một thời gian dài, cho nên đối với việc đó tự nhiên là vô cùng thuần thục, đi vào phía bên tối, anh nhảy mộtbước qua cửa bảo an chờ sau khi né qua hai cái camera ở cửa, mới mặcniệm một tiếng Stop để giải trừ mệnh lệnh!
Thời gian khôi phục nguyên trạng!
Tiểu khu không nhỏ, so với khu nhà thường ủy ở kinh thành còn lớn hơn vài lần.
Đổng Học Bân đứng ở trong viện nhìn trái nhìn phải, bắt đầu đi sang bêntrái một vòng, lần lượt tìm kiếm từng địa điểm, rốt tìm được mục tiêu ởhướng nam, đó là một dãy biệt thự đen tuyền, toàn bộ biệt thự sớm bịthiêu đen, ngay cả dưới gara và mặt cỏ cũng không có may mắn thoát khỏi, một mảnh cháy đen, nhìn qua giống như là một đống phế tích, có điềuthân tòa nhà vẫn còn đấy đủ, kết cấu coi như rất vẫn chắc.
Chính là nơi này!
Đây chính là nhà Ngụy Nam!
Đổng Học Bân đảo qua chung quanh, biệt thự bên này và biệt thự trong đócách nhau một khoảng xa nhất định, cho nên trận hỏa hoạn hơn mười ngàytrước không có lan đến gần chung quanh, hiện tại mấy gian biệt thự bêncạnh cũng không có ai có thể chú ý tới Đổng Học Bân, khoảng cách thật sự rất xa, càng tiện cho Đổng Học Bân, anh đưa ánh mặt lên nhìn, rồi đinhanh tới hướng cổng biệt thự. Cửa đóng, nhà bị cháy sạch, bên cạnh còncó một ít bình chữa cháy, Đổng Học Bân phóng tầm mắt sang sườn phía tây, đi qua đó, nhất thời vào nhà theo một lối cửa sổ.
Một mùi than cháy đập vào mặt mũi, rất khó ngửi.
Đổng Học Bân bịt mũi, trong phòng khác toàn tro bụi, hắn lật đi lật lạitìm kiếm đều không thấy, bèn chạy lên tầng hai, vào tìm trong từngphòng.
Mười phút sau.
Rốt cuộc, một két bảo hiểm cũng đập vào tầm mắt Đổng Học Bân.
Két bảo hiểm đặt ở bên giường trong phòng ngủ, đó là một cái két bảohiểm đã bị biến hình, ở chỗ mật mã của két bảo hiểm đã bị phá, cửa tủmột bên đóng một bên mở
Đổng Học Bân hít một hơi, đi lên mở cửa tủ ra, đập vào mắt là một mảnh than bụi.
Phiến than bụi đen này đại khái hợp thành một cuộn tròn, ngưng tụ lại mà không tiêu tan, tựa như cũng chưa bị ai chạm qua, còn giú nguyên đượchình dáng. Đổng Học Bân nhất thời vui lên, hắn còn sợ có người đã pháhủy nó, ai ngờ vẫn giữ được tốt như vậy, vậy không có gì vấn đề rồi,chỉ cần không thiếu cái gì, vậy Đổng Học Bân lhoàn toàn có thể khôi phục hình dáng ban đầu của bức họa này!
Thử một lần!
Chỉ mong có thể được!
Đổng Học Bân sợ đám tro đen này bị thiếu, cho nên cũng không có sờ vàonó, chỉ là đưa tay cao trùm lên phía trên, nhíu mắt lại tập trung lựcchú ý.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Những ngày Đổng Học Bân bị chôn ở dưới đống phế tích cộng thêm nhữngngày nghỉ ngơi này đã tích kế tiếp không ít thời gian, ước chừng cókhoảng hơn hai mươi phút, cũng đủ dùng!
Chậm rãi, chỉ thấy đám bụi đen dần dần ngưng lại với nhau, một ít trobui bên cạnh cũng bắt đầu bay đến tụ tập, màu sắc bắt đầu thay đổi, từmàu đen biến thành màu xám, từ màu xám biến thành màu trắng, chỗ plastic bị nướng cũng dần dần ngưng kết. Hơn mười giây trôi qua, bức tranh vốnbị nướng thành tro nhất thời trở nên rực rỡ hẳn lên, nhoáng mắt một cái, liền biến thành bộ dáng lúc chưa bị cháy trong hơn mười ngày trước!
Miệng nói giải trừ!
Đổng Học Bân vội vàng lấy bức hoạ được cuộn tròn trong tủ bảo hiểm ra,cầm ở trong tay nhìn xem, lập tức mở ra trên mặt đất, nhìn thấy một bức Từ Dương “Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ” lập tức hiện ratrước mắt,hoàn mỹ, trong đó không thiếu một chút giấy nào, cực kì đẹp!
Tới tay rồi!
Tất cả đều rất thuận lợi!
Đeo bao tay vào, trong lòng Đổng Học Bân rất kích động, chạy nhanh đinắm lấy một nắm tro bụi bên cạnh bỏ vào trong quỹ bảo hiểm để che dấu,sau đó tháo bao tay, cuộn tròn bức họa, giấu vào trong ngực, nhìn tráinhìn phải, Đổng Học Bân bước nhanh xuống lâu, đi theo dấu chân ra cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trăng tối gió mạnh.
Đổng Học Bân giở trò cũ, dùng lướt qua tầm mắt bảo an, đi ra khỏi tiểu khu.
Từ đầu đến cuối, trong tiểu khu đều im lặng, không ai phát hiện Đổng Học Bân đã tới.
Thời gian không còn sớm, chung quanh cũng không có xe, Đổng Học Bân liền đi bộ ước chừng một km đến bên ngoài đường cái đợi xe taxi, tâm tìnhmười phần thoải mái
Đột nhiên gian, một chiếc BMW series 7 đi đến, xe dừng lại, bỗng nhiên đỗ trước mặt Đổng Học Bân.
Cửa kính xe bị người bên trong hạ xuống, lộ ra diện mạo anh tuấn của Ngụy Nam, “Đổng Học Bân? A, sao anh lại ở đây?”
Đổng Học Bân vừa thấy hắn, cười cười, “Tôi muốn đi đâu phải báo cáo với anh sao?”
Ngụy Nam nhìn về phía biệt thự một cái, hắn đến bố trí thi công, mauchóng trang hoàng biệt thụ lại nguyên trạng, dù sao cũng là hơn một ngàn vạn bất động sản, không ngờ rằng lại thấy Đổng Học Bân, hắn đối với TạTuệ Lan vẫn là nhớ mãi không quên, đối với Đổng Học Bân tự nhiên cũnghận thấu xương, nếu không có họ Đổng ra tay chặn ngang, không chừng bâygiờ Tạ Tuệ Lan đã kết hôn với mình.
Ngụy Nam cười lạnh nói: “Anh đó, đem bán đấu giá nữ chủ nhân của mình, hiện tại thế nào rồi?”
Bán đấu giá nữ chủ nhân? Đổng Học Bân biết hắn đang nói đến Cù VânHuyên, lần đó mình và Huyên di đang thân thiết, vừa lúc để Ngụy Namthấy, còn dùng di động chụp lại, phát đến Ủy ban kỷ luật huyện DuyênĐài, thiếu chút nữa làm cho Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan trở mặt, thế chonên về sau mới bị Tạ Tuệ Lan lấy việc này trói chặt, Đổng Học Bân vẫncòn nhớ rất rõ, không ngờ Ngụy Nam còn có mặt mũi để nhắc đến chuyệnnày!
Đổng Học Bân nói: “Anh còn quan tâm nhiều chuyện nhỉ?”
Ngụy Nam ha ha cười, “Chuyện của Tuệ Lan chính là chuyện của tôi, tôiphải làm cho Tuệ Lan thấy rõ con người thật cậu, để cô ấy đừng chọn saingười”.
“Vậy cảm ơn anh đã quan tâm, với lại chuyện của tôi và Vân Huyên, Tuệ Lan đã sớm biết, ảnh chụp không phải là anh gửi qua sao?”
Ánh mắt Ngụy Nam lạnh lùng, “Cô ấy biết được bao nhiêu?”
“biết hết rồi.” Đổng Học Bân thoải mái nói: “Tôi nói với anh nhé, nếumột nữ nhân thích một người nam nhân, vậy sẽ dung túng tất cả mọi việc,cái gì đều có thể theo đối phương, đều có thể hiểu cho đối phương, ví dụ như Tuệ Lan thích tôi chứ không thích anh, anh chỉ đến muộn một giây,người ta cũng sẽ trở mặt với anh, nói cho cùng vẫn là tính cảm có sâunặng hay không” Nói tới đây, Đổng Học Bân cũng càng rõ ràng Tạ Tuệ Lanrất tốt với mình, lúc trước hai người bọn họ còn đang yêu nhau, nhưngđến cuối cùng Tuệ Lan cũng không so đo chuyện của Huyên di, còn ngầmđồng ý, trong lòng Đổng Học Bân mười phần áy náy, cũng càng kiên địnhcầu hôn Tạ Tuệ Lan một cách ngạc nhiên.
Không hài lòng.
Hai người chưa nói vài câu liền sặc mùi thuốc súng, rồi sau đó ai việc người ấy.
Đổng Học Bân không quay về trường đảng, càng không về nhà, mà trực tiếpđánh xe đến công ty bán đấu giá Vân Đức, cũng chính là chỗ Huyên di đi bán đấu giá.
Công ty bán đấu giá Vân Đức.
Trong một gian văn phòng.
Đổng Học Bân đứng mặt đối mặt với một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, bắt tay nhau.
“Chào cô, tôi là Đổng Học Bân, bạn của Vân Huyên”.
“Tôi biết anh rồi, nghe Vân Huyên nói qua không chỉ một lần” Bà chủ cười nói: “Hôm nay anh đến có việc gì? Tôi cùng Vân Huyên đã có bảy tám nămgiao tình, cô ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ giúp”.
Đổng Học Bân cười nói: “Nghe nói hai ngày nữa ben cô bắt đầu tổ chứccuộc bán đấu giá mùa thu? Tôi có đồ muốn đem bán đấu giá, nhân tiện cũng muốn thẩm định giá một chút, cô xem có tiện không?”
“Việc này không thành vấn đề, vật đó có mang theo người không?”
“Ừm” Đổng Học Bân đem ra, mở bức họa ra.
Vừa thấy đến thứ này, bà chủ sửng sốt, “Từ Dương họa?”
“Đúng vậy”.
“Anh đợi tôi chút, tôi tìm vài chuyên gia đến xem” Sắc mặt bà chủ nhấtthời ngưng lại, lập tức gọi điện thoại, sau khi gọi một người đến, lạimời cả hai chuyên gia đã về nhà nghỉ ngơi quay lại đây, loại bức họa này khả năng giá trị trên một trăm triệu, cô ta không thể không coi trọng.
Không bao lâu, chuyên gia đến.
Đổng Học Bân liền ngồi vừa uống trà vừa chờ kết quả, trong lòng thật ra cũng lo lắng, ai biết được có phải giả hay không?
Nhưng rất nhanh, kết quả mà các chuyên gia đưa ra như cho Đổng Học Bân ăn một viên thuốc an thần.
Một chuyên gia hơn năm mươi tuổi gật gật đầu với bà chủ, “Không thành vấn đề, đúng là bút tích của Từ Dương”.
Bà chủ lo lắng nhìn về phía một người khác.
Người nọ cũng tán thưởng nói: “Thật là khó, quá khó khăn, tôi cũng cókết luận này, là thật, hẳn là không sai được, định giá hẳn là tám chụctriệu đến một trăm triệu”.
Đổng Học Bân lộ ra vẻ tươi cười, “Vậy sao? Vậy bức họa này tôi ủy thác cho các người, tôi muốn mau chóng bán đấu giá”.