Buổi tối.
Đổng Học Bân sống rồi.
Tin tức vừa được chứng thực, trong thành phố nổi lên một cơn địa chấn.
Đài truyền hình liền tuyên bố tin tức này, MC của đài truyền hình thànhphố trong chương trình tường thuật trực tiếp nói rất nhanh: “Phát sóngmột thông tin, chúng tôi vừa nhận được tin này xong, anh hùng chống động đất đồng chí Đổng Học Bân sau hơn ba trăm giờ bị vây khốn, lại làm nênkì tích rời đất từ đống phế tích trở về, cụ thể là, lúc đó khi mà đốngphế tích đổ ập xuống thì Chủ nhiệm Đổng may mắn không bị đè vào, bêncạnh người lại có nước, thực phâm, thế mới có thể duy trì mạng sống,nghe đến đây tôi không thể không nghĩ đến câu nói, người tốt thì đượcbáo đáp, đây chính là một kì tích sinh tồn!”
Đổng Học Bân không chết?
Dưới tình hình như thế vẫn sống được??
Khắp nơi ồ lên một tiếng, mắt trợn trừng trừng, kinh ngạc hết sức kinh ngạc!
Cùng lúc đó, ngoài công viên Quang Minh, Đổng Học Bân đang gọi điện cho hai mẹ con Ngu Mỹ Hà.
“Tiểu Thiến Thiến, giọng của chú mà cháu cũng không nghe ra sao? Thật sự là chú mà” Đổng Học Bân cười dài nói: “Mau gọi mẹ cháu ra nghe điệnthoại đi”.
“Mẹ! Mẹ! Đúng là chú này!” Ngu Thiến Thiến hô lớn.
“Tiểu Bân? Dúng là cậu sao? Là cậu thật sao?” Ngu Mỵ Hà cuối cùng cũng nhấc máy
“Dương nhiên là tôi rồi” Đổng Học Bân nói: “Mọi người đang ở đâu? Bắc Kinh à?”
“Ở Phần Châu, bố mẹ tôi cũng ở đây, nghe nói cậu gặp chuyện hai người họ đều quay lại! Cậu...”
“Dược rồi, đừng lo, tôi không sao, bây giờ không thể tốt hơn được nữa, ha ha”.
“Tôi, tôi và Thiến Thiến còn tưởng cậu đã..." Ngu Mỵ Hà khóc, tiếng khóc cứ từng chập từng chập ập đến.
“Xem chị kia, lại thế rồi, không khóc nữa”.
“Ừm, tôi, tôi không khóc”.
“Ha ha, chị không khóc thì tiếng gì trong điện thoại? Được rồi, tôikhông phải đã không sao rồi sao, cũng không để Tiểu Thiến Thiến nhớmong, khi nào rảnh rỗi tôi đến tìm mọi người, mọi người cứ yên tâm đi,chút việc cỏn con này sao gây rắc rối cho tôi được? Chị cũng không phảikhông biết tôi, trời có sập xuống tôi cũng không chết, sớm đã nói vớichị rồi mà, ừm, biết chị và Thiến Thiến vẫn tốt là tôi yên tâm rồi, cứthế đi đã, đến lúc gặp nói sau, tôi bên này còn rất nhiều việc cần xửlí, đợi qua đi chập này rảnh rỗi tôi nói chuyện với mọi người”.
Vừa gác máy, di động Đổng Học Bân lại nhất tề vang lên.
Đổng Học Bân đã đổi sim điện thoại của mình sang máy của Chu Diễm Nhu,kết quả di động một lúc lại vang lên, hết người này đến người kia.
“Tôi Từ Yến! Tiểu Đổng à?” Tiếng nói của Cục trưởng cục Quốc an thành phố Từ Yến nhanh chóng truyền đến.
Đổng Học Bân cười nói: “Từ đại tỷ à, tôi đang định gọi điện cho chị đây”.
“Tên tiểu tử nhà cậu! Dọa Từ đại tỷ này một cái được lắm!”
“Đã phiền chị phải nhớ mong, tôi rất tốt, không có chuyện gì lớn cả”.
“Không sao là tốt, không sao là tốt!” Từ Yến thở phào nói: “Tôi sớm đãnói với cậu rồi, chuyện bình thường không cần thể hiện, cậu không chịunghe, cũng may lần này kinh hãi nhưng không nguy hiểm, ừm, tôi cũng yêntâm rồi”.
Đổng Học Bân cười gượng nói: “Chị thế nào rồi?”
“Chị của cậu còn có thể có chuyện gì? Vẫn tốt lắm, chỉ có điều là nhớtên tiểu tử nhà cậu thôi, cậu, đúng là không để Từ đại tỷ này bớt lo hơn chút nào cả”.
“Lần sau đảm bảo với chị là không thế nữa”.
“Cậu biết là tốt rồi, được rồi, biết cậu bên đấy bận, may đến bệnh việnkiểm tra xem, xem sức khỏe thế nào, đợi khi nào rảnh chúng ta nói chuyện sau”.
“Vâng, chị cũng chú ý giữ sức khỏa, mấy ngày nữa tôi đến thăm chị”.
“Tiểu Bân, là dì Hàn đây" Là mẹ của Tạ Tuệ Lan Hàn Tinh Hàn phu nhân.
Đổng Học Bân vội nói: “Bác”.
Hàn Tinh trong lòng còn chưa hết sợ hãi nói: “Bác nghe Tạ Tuệ Lan vừagọi điện thoại về, cháu, cháu đúng là dọa chết người không đền mạng, bác và bác trai đều lo lắng quá!”
“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi” Đổng Học Bân ngại ngùng đáp: “Chuyện nàycháu cũng không ngờ được, nhưng hiện giờ đều không sao rồi”.
“Cháu không sao là tốt rồi, bác cũng coi như hoàn toàn yên tâm rồi”.
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng của Tạ Hạo, “Cô à! Đưa điện thoại cho cháu! Đưa cho cháu đi!”
Hàn Tinh cười nói: “Tiểu Bân cháu chờ một chút, Tiểu Hạo muốn tìm cháu nói chuyện”.
“Anh Đổng! Anh rể!” Tạ Hạo lớn tiếng nói: “Anh mau nói gì đi! Để em nghe xem có phải anh không!”
Đổng Học Bân vui vẻ nói: "Sao nào? Không phải anh thì là ai?"
“Trời ơi! Đúng là anh!” Tạ Hạo kích động noi: “Anh rể thần tương! Anhchính là thần tượng cả đời của em! Như vậy mà anh không chết? Anh đúnglà tài thật!”
“Dây là ý gì vậy? Tiểu tử còn mong anh chết hả?”
“Hic, em làm gì dám, em còn chờ anh kể cho em nghe sự tích vinh quang của anh đây!”
“Dược rồi, chờ anh về Bắc Kinh rồi nói”.
“Anh đúng là quá tài, chuyện rơi máy bay lần trước em đã tưởng rằng anhchắc xong rồi, hic, lần này lại bình yên vô sự, em đúng là bội phục anh, anh rể, anh mọc mấy cái đầu vậy! Lại còn khiến em vì anh mà rơi mấygiọt nước mắt! em đây chắc lãng phí tình cảm rồi!”
“Em đúng là keo kiệt!”
“Chủ nhiệm Đổng, ngài đúng là không chết?” Cuộc gọi tiếp theo là của Lâm Bình Bình ở cục Chiêu thương huyện Duyên Đài.
Đổng Học Bân cười cười, “Cô nghe tiếng của tôi giống người chết không? Tôi không sao, vẫn tốt”.
“Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất!” Lâm Bình Bình nói: “Tôi biết ngài là cát nhân có thiên tướng mà!”
“Nhờ phúc của mọi người, Tiểu Lâm, cảm ơn cô nhớ đến tôi nhé”.
“Chủ nhiệm Đổng, tôi La Hải Đình, anh!”
“Là La đại tỷ sao, ha ha, sao rồi, tưởng tôi là liệt sĩ rồi hả?”
“Không có, tôi biết anh chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu!”
Hai mươi mấy cuộc điện thoại gọi đên, tâm trạng của Đổng Học Bân càngphấn khởi hơn sau mỗi điện thoại, đợi sau khi liên hệ hết với mọi ngườimột lượt, Đổng Học Bân mới bỏ di động trong tay xuống thở ra một hơi,cười tươi rồi quay người lại nhìn cán bộ phố Quang Minh cùng với bà con, nhìn thấy mọi người đều im lặng nhìn mình, tựa như đợi Đổng Học Bân nói gì đó, Đổng Học Bân nháy mắt một cái, cũng muốn nói tổng kết một haicâu, nhưng không chờ Đổng Học Bân mở miệng, đầu óc đột nhiên chấn động,cảnh tượng trước mắt cũng đột nhiên đảo điên trời đất.
Không xong rồi!
Đổng Học Bân biết bản thân đã bị vùi quá lâu, tổn thương trên cơ thể cóthể dùng Reverse để hồi phục nhưng về mặt tinh thần vĩnh viễn không thểhồi phục được, lại thêm việc liên lạc với người thân bạn bè, tâm trạngkích động, Đổng Học Bân cuối cùng cảm thấy đầu óc muốn ngất đi, dướichân cũng lắc lư.
“Chủ nhiệm Đổng!”
“Chủ nhiểm!”
“Cẩn thận!”
Chu Diễm Nhu cùng Cảnh Tân Khoa ở gần đó vội vàng nhao lên đỡ lấy hắn, “Chủ nhiệm Đổng! Ngài sao thế?”
Đổng Học Bân xua xua tay, lại nói không nên lời, đầu óc đã mông muội.
Vương Ngọc Linh hét lớn: “mau gọi người! đưa Chủ nhiệm Đổng đến bệnh viện khu”
“Không cần tìm người!” Cảnh Tân Khoa lớn tiếng nói: “Lão Bành! Hai chúng ta nâng Chủ nhiệm Đổng! đi mau! Mau lên!”
“Được!” Bành Cương không nói câu thứ hai mà sắn tay áo lên, hai lãnh đạo phố đích thân khiêng Đổng Học Bân, cước nhanh đến bệnh viện khu.
Mọi người nhất tề nhường đường, trên mặt lộ vẻ lo lắng!