Dưới đống phế tích của bệnh viện.
Một khung cảnh tối đen, một điểm sáng cũng không nhìn thấy được.
Bốn phía đâu đâu cũng là bụi bay và những tảng đá cứng rắn, tràn ngập khắp nơi.
Cũng không biết là trải qua bao nhiêu lâu, ngón tay dính máu của ĐổngHọc Bân từ từ giật giật, mơ mơ hồ hồ mở đôi mắt ra, tỉnh rồi, nhìn thấyxung quanh nhưng không thấy cái gì cả, Đổng Học Bân còn tưởng mình chết rồi, thời gian còn dư đã dùng hết không còn lại chút gì rồi, không còncách nào khác, đảnh phải chua xót nhắm mắt lại, nhưng đợi một lát sau,Đổng Học Bân đột nhiên phát hiện ra có gì không đúng lắm, cảm giác đautừ miệng vết thương xông lên từ phía sau lưng, trên người đâu đâu cũngđau đớn, mũi thì hít phải bụi bặm khiến hắn phản ứng có điều kiện hokhan gần chết, tiếng vọng vang lên bên tai, hình như là đang ở một không gian nửa phong bế, không giống chết!
Còn sống?
Mình vẫn chưa chết sao?
Đổng Học Bân nhe răng trợn mắt hít thở, nhịn đau để cử động thân mình,nhưng vừa uốn cổ một cái liền cảm thấy có một tảng đá lớn đè trên vai,trong đầu không có cách nào để ngẹo đầu cổ trở lại, một lúc sau, ĐổngHọc Bân đã nhanh chóng hiểu ra tình cảnh hiện nay, hắn bị nhốt ở đây, bị phế tích khi bệnh viện sập vây khốn. Các khối đá xung quanh và và cácbức tường, bàn, ghế đổ sập xuống đang sát vào nhau, toàn bộ đều tắc lại ở phía trước người mình, hiển nhiên là vận may của Đổng Học Bân khôngtệ, lúc bệnh viện đổ xuống không đè lên làm hại hắn, mà lại chôn sốnghắn ở phía dưới, dưới đống phế tích tạo nên một không gian nhỏ, phòngnày đổ sập khẳng định không thể kín kẽ tới mức không có kẽ hở, giữa cáckhối đá vụn với nhau có khe hở, mà Đổng Học Bân không nghi ngờ gì nữarất may mắn ở giữa, may mà vẫn giữ được tính mạng.
Thế nhưng Đổng Học Bân một chút ý vui vẻ cũng không có, hắn biết đâychỉ là tạm thời, cho dù bây giờ không chết, hắn cũng khó mà sống sótđược.
Không khí bên trong liệu có đủ không?
Thực phẩm và nước thì sao đây?
Vết thương trên người chữa trị thế nào?
Làm sao để phát đi tín hiệu cầu cứu?
Tất cả đều là vấn đề giờ phút này Đổng Học Bân vẫn đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cửu tử nhất sinh.
Thực ra trong lúc liều mình quăng người ra ngoài, lúc mà quyết tâm chếtĐổng Học Bân sớm đã có chuẩn bị về mặt tâm lý rồi, cho nên cảm xúc không kích động gì cả, hắn không phải chưa từng chết, đối với nỗi sợ cái chết thì đều ít hơn so với tất cả mọi người.
Đáng tiếc vẫn chưa cùng Tạ Tuệ Lan kết hôn
Đáng tiếc, vẫn chưa ôm khuê nữ mập mạp của mình.
Đáng tiếc, vẫn chưa nhìn thấy.
Đáng tiếc vẫn chưa thăng quan lên cấp sở, thử nếm mùi vị làm lãnh đạo cấp sở.
Chuyện đáng tiếc còn quá nhiều, Đổng Học Bân càng nghĩ thì trong lòngcàng thấy chua xót, cũng một lần nữa để tay lên ngực tự hỏi có đáng haykhông nhưng nghĩ một hồi lâu Đổng Học Bân cũng không đưa ra được đápán, tự hắn cũng không biết có đáng hay không, hắn chỉ hiểu rõ ràng mộtchuyện, tự thấy không hổ thẹn với chính mình.
Chết thì chết, có gì nào?
Thấy bản thân không sống tốt được bao lâu, Đổng Học Bân cũng, mẹ giàthì Tuệ Lan sẽ chăm sóc, con thơ cũng có Huyên Di nuôi dưỡng, hắn còn có điều gì để lo lắng chứ?
Mặc cho số phận đi!
Đổng Học Bân vừa nhắm mắt thì vết thương đau đớn tới mức khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Năm tiếng đồng hồ...
Mười tiếng đồng hồ...
Thời điểm Đổng Học Bân mở mắt lần nữa, ngay cả đến động tác hết sức nhỏ nhẹ là nâng mi mắt lên cũng rất khó khăn rồi, mất máu quá nhiều vếtthương đã nhiễm trùng, những điều trên đã khiến hắn có nguy cơ sớm tối,trong lòng chỉ còn một hơi thở bất kì lúc nào cũng có nguy cơ tử vong,sắp không xong rồi. Trong ý thức của Đổng Học Bân cũng xuất hiện ảoảnh, một hồi là ôm con trong lòng cũng Cù Vân Huyên ở nhà ăn cơm, mộthồi lại cùng Tạ Tuệ Lan tổ chức hôn lễ ở khách sạn, một hồi lại cùngCảnh Nguyệt Hoa, sau đó lại đi cùng Ngu Mỵ Hà ra nước ngoài du lịch.
Mãi tới lúc bị sự đau đớn của vết thương làm cho bừng tỉnh, Đổng Học Bân mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, bản thân vẫn còn bị chôn vùi ởđống phế tích, còn đời này kiếp này hắn có khả năng không gặp được TạTuệ Lan và mọi người rồi.
Sắc mặt Đổng Học Bân rốt cuộc bỗng hung lên!
Không được! Hắn vẫn chưa thể chết được! Vẫn chưa tới lúc!
Đổng Học Bân vốn đã từ bỏ rồi, nhưng trong giờ khắc này, dục vọng đượccứu sống mãnh liệt nhất thời từ trong lòng dâng lên lên điên cuồng, sống đến giờ này, Đổng Học Bân đã không chỉ sống vì bản thân mình, mẹ già,con thơ, vợ hiền, tình nhân, nếu hắn chết rồi, mẹ già phải làm sao bâygiờ? Con thơ sau này ra sao đây? Tinh thần Đổng Học Bân chấn động, cóthể sống thêm được giây phút nào hắn liền muốn sống giây phút đó, còn có rất nhiều người đang đợi hắn!
Mệnh lệnh vừa xuất ra, menu cùng đồng hồ hiện ra!
Thời gian còn thừa sớm đã hiện về không, cách nửa đêm còn hai giờ nữa!
Trong lúc này là có thời gian biểu hiện, mỗi lúc đến mười hai giờ đêm,đều sẽ có một phút thời gian dư được nhập vào, đây là phút mà Đổng HọcBân có nhiều hơn tất cả mọi người trên thế giới, chỉ cần có thể đến được 0 giờ, thì Đổng Học Bân có cơ hội sống!
Nhanh lên!
Đến nhanh thêm chút nữa!
Đổng Học Bân cắn chặt răng hàm, dốc toàn lực không cho bản thân hôn mêthêm nữa, trong lòng hắn biết, lần này nếu lại ngủ thiếp đi, có thể sẽvĩnh viễn không tỉnh lại được nữa!
Cầm cự! Đổng Học Bân ngươi cầm cự cho ta!
Cảm giác được vết thương còn đang chảy máu, Đổng Học Bân nắm quyền taythật chặt, trong lúc đầu óc đang hôn mê tựa hồ các móng tay đều đâm cảvào thịt, dùng đau đớn để kích thích ý chí, dùng biện pháp mạnh để tựmình được tỉnh tảo, đợi chờ, đợi màn đêm đến từng chút từng chút một.
Nói thực lòng, cảm giác này hết sức khó chịu, khó chịu hơn cả cái chết.
Đổng Học Bân chỉ bằng một chút lực, rõ ràng lại chuyển thành sống trở lại!
Rạng sáng mười hai giờ!
Đổng Học Bân điều chỉnh nút Menu ra nhìn, mắt nhìn thấy thơi gian dư đã hơn 60 giây rồi, không nói lời thứ hai, lập tức tập trung tinh thầndùng một lần Reverse với cơ thể mình
Một giây...
Hai giây...
Reverse giải trừ!
Đổng Học Bân cả người nhẹ bẫng, vết thương toàn thân nhất thời khépmiệng lại, hồi phục lại trạng thái mấy ngày hôm trước, không còn cảmgiác đau đớn nữa!
Cầm cự qua rồi! Cuối cùng cầm cự qua được rồi!
Đổng Học Bân như chút được gánh nặng, mơ hồ thấy được một tia hy vọng sống sót.
Có được khí lực, Đổng Học Bân liền bắt đầu liên tục hô to ra khắp các phía.
“Có người không? Có người không?”
“Alo! Nghe thấy được không?”
“Có ai nghe thấy không? Tôi ở đây”.
Nhưng mà, những tiếng phản hồi trở lại chỉ là tiếng, hiển nhiên ĐổngHọc Bân đang ở một không gian kín mít, chẳng những bên ngoài không nghethấy tiếng của hắn, hắn cũng còn không nghe được bất kì động tĩnh nào ởbên ngoài.
Tiếng kêu cứu truyền không ra được, cứu viện được cũng khó rồi!
Bọn họ khẳng định đã cho rằng mình chết rồi!
Cũng đúng, lúc mà mình xông vào bệnh viện đã bị thương nặng toàn thânrồi, không được chữa trị thì khẳng định không sống được, càng không nóiđến việc bị đống phế tích này chôn ở đây, cho dù không chết, bên trongkhông có nước, không có lương thực, không khí cũng loãng, càng không cókhả năng duy trì tiếp cuộc sống, đổi lại là ai vào đây cũng phải chết,không thể không chết, đống phế tích bên này cao như thế, xe cứu nạn bênngoài cũng không biết khi nào mới dỡ được hết, đợi đội cứu hộ đến, dùngxe nâng hoặc công cụ cứu hộ mới dỡ được đống phế tích này, còn chưa biết là đến năm nào tháng nào nữa, bọn họ chắc sẽ không từ bỏ mình chứ?
Đổng Học Bân cười đau khổ, càng nghĩ thì càng thấy có khả năng.
Bản than mình lẽ nào khó trốn khỏi cái chết? thế nào đi nữa thì cũng không được??
Đột nhiên, sắc mặt Đổng Học Bân thay đổi: “Hô... Hô… Hô...”
Ý nghĩ nhất thời mông muội, nhịp thở cũng dần dần tăng nhanh lên rấtnhiều, Đổng Học Bân hít từng hơi từng hơi một không khí xung quanh,nhưng cảm giác hít không đủ, trong lòng đã hiểu ra là chuyện gì rồi.Đống phế tích này cũng cao như một tòa nhà ba tầng, mặc dù nói khoảngcách giữa các hòn đá không kín kẽ, nhưng đống tường đá vụn ngần này đèlên trên Đổng Học Bân, sớm đã ngăn cách không khí bên ngoài rồi, chonên bây giờ Đổng Học Bân đã hít thở hết đại bộ phận dưỡng khí ở bêntrong không gian kín này, không khí ngày càng loãng, đã sắp không cungứng đủ cho nhu cầu của cơ thể Đổng Học Bân, phải biết rằng, không cóthực phẩm còn có thể cầm cự được, không có nước cũng cố gắng vẫn bám trụ được, nhưng một khi không có không khí, thì cho dù là năm phút cũng khó mà kiên trì cho được!
Khốn nạn!
Không khí sắp hết rồi!
Hít số không khí còn lại không nhiều ở trong mũi, miệng Đổng Học Bânchua xót lạ thường, với tình hình này, bản thân còn có thể sống thêmđược mấy phút nữa!
Ông trời muốn mình phải chết thật rồi sao!?
Đổng Học Bân lại lâm vào tình cảnh sắp phải chết, lần này coi như hắnđã bất lực rồi, thực phẩm và nước, Đổng Học Bân có thể dùng Reverse đểlùi thời gian của cơ thể lại, khiến bản thân có thể duy trì được trạngthái không đói, không khát, nhưng không khí… phải làm thế nào? Đổng Học Bân không can tâm, hắn không muốn bị chôn sống nghẹt thở mà chết, chếtđè còn hơn nhiều chết ngạt, cùng với việc không khí càng ngày càng ítđi, Đổng Học Bân càng hít thở nhiều hơn, tâm trạng cũng càng trở nên náo loạn, mỗi giây phút đều có thể cảm nhận sinh mạng của mình càng rời xamình, tư vị đó căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được, quá sức đau khổ!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân vội vội vàng vàng thò một tay ra, dùng một tư thế khôngđược tự nhiên để nằm ở khe hở các tảng đá, liều mạng lấy tay bới xungquanh!
Cát đất, đá vụn, mảnh ghế vỡ, máy radio bị hỏng.
Từng thứ đồ một xuất hiện trong lòng bàn tay của Đổng Học Bân, lại bị hắn ném đi, tất cả không phải thứ hắn muốn tìm!
Trong chỗ hiện nay không khí đa hết rồi, Đổng Học Bân dùng sức nín thở,vội vàng hạ thấp người xuống, cố hết sức dùng tay để bới!
Bỗng nhiên, một tiếng leng keng vang lên!
Đổng Học Bân bới được một cái vòng tròn trong giống như một vật thể,cánh tay dài, miệng vòng tròn còn cảm nhận được tìm thấy công tắc rồi!
Là bình dưỡng khí!
Thứ Đổng Học Bân tìm chính là cái này, trước đây có không ít bệnh nhânnằm ở đại sảnh, có một vài người đều phải dựa vào bình dưỡng khí để thở, cho nên Đổng Học Bân nghĩ không biết sẽ có người nào ném bình dưỡngkhí ở khu vực gần đó không, dù sao nơi này trước đây là nơi có mấy chụcbệnh nhân nằm.
Kết quả đúng là có thật!
Trời không tuyệt đường của ta!
Đổng Học Bân gấp rút mở nắp bình dưỡng khí ra, úp vào mũi rồi hít thậtmạnh một hơi, nhưng sau một giây, biểu tình của Đổng Học Bân trở nêntái mét.
Dưỡng khí hết rồi!
Bình dưỡng khí trống rỗng!
Đổng Học Bân lúc đó chửi một câu thô tục, nín thở, nhẫn nhịn, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên dùng tay nắm lấy bình dưỡngkhí, hạ một mệnh lệnh!
Reverse một giây!!