Sáng sớm hôm sau.
Ánh sáng mặt trời vừa chiếu trên đầu.
“Ha ha...”
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Trong một gian phòng bệnh đơn khoa chấn thương chỉnh hình của Bệnh viện Số 1, tiếng cười ngây ngô vang khắp phòng bệnh. Đổng Học Bân trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên mở to mắt, lúc này mới phát hiện trời đã sáng, miệng hắn còn lưu lại nét cười nồng đậm, là mình bị nụ cười của chính mình làm cho tỉnh dậy, thì ra là nằm mơ. Đổng Học Bân lúc này mới tỉnh một chút, trong mơ hắn thấy mình cùng một khuê nữ béo béo và Cù Vân Huyên đang ôm nhau ở hoa viên, cùng nhau tản bộ, cảm giác trần đầy hạnh phúc. Rốt cuộc cũng được làm bố, con gái ra đời làm cho Đổng Học Bân trong nháy mắt liền cảm thấy trong lòng có một chút cái gì, rất là vui vẻ, làm những ám ảnh trong lòng hắn cũng với đi rất nhiều.
Đổng Học Bân lấy lại dư vị một chút, muốn tiếp tục ngủ, để tiếp tục mơ.
Nhưng bỗng nhiên, bên cạnh có tiếng cười trộm, ở cửa có người. Đổng Học Bân nghiêng đầu, liền thấy được Chiêm Nhu Nhu cùng vài hộ sĩ đứng ở cửa, chính là đang nhìn mình. Nhóm hộ sĩ thấy bị Đổng Học Bân phát hiện, le lưỡi vội vàng chạy mất, chỉ chừa một mình Chiêm Nhu Nhu vẫn đứng cười trộm, liên tiếp nhìn vào mặt Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân trừng hai mắt, “Nhìn gì vậy?”
“Xem anh có chuyện gì mà cao hứng như vậy” Chiêm Nhu Nhu cười xảo quyệt nói: “Sáng sớm lúc tôi kiểm tra phòng chợt nghe thấy anh ở trong mộng nở nụ cười, tôi ở bên ngoài vừa nghe thấy thế, còn tưởng rằng có ma”.
Đổng Học Bân nói sang chuyện khác nói: “Dó là tôi mơ dân chúng đều bình an vô sự, thế thế nên mới vui, nhưng thật ra Tiểu Chiêm, ở đây đều xảy ra địa chấn mà cô còn cười được cô cung thật vô tâm”.
Chiêm Nhu Nhu nói: “Trước kia cũng không phải chưa từng có địa chấn, lần này cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng”.
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Ai nói cho cô là không nghiêm trọng? ”
“Tôi thấy thế” Chiêm Nhu nhu chỉ chỉ ra bên ngoài, “Anh xem, tầng viện quanh đây cũng chưa có chuyện gì”.
Đổng Học Bân rất phục cô, bất đắc dĩ nói: “Có phải là từ hôm qua, sau khi địa chấn kết thúc, cô vẫn chưa ra khỏi cổng bệnh viện không??”
Thấy cô gật gật đầu Đổng Học Bân thở dài, “Nơi này là khu vực phồn hoa, nhà cửa cầu thang đều có sức chống lực rất tốt, cô mà đi ra ngoài đường phố, khu những ngôi nhà cũ, tôi bảo đảm rốt cuộc cô sẽ cười không nổi đâu. Ừm, quên đi, cô cũng đừng đi xem, bên kia rất thảm”.
Chiêm Nhu Nhu nhất thời cũng thu hồi nụ cười, “Thực sao?”
“Tôi chính là từ bên ngoài lại đây, dọc theo đường đi đều là thi thể, nhiều không đếm được, haiz”.
Chiêm Nhu Nhu trầm mặc, không nói gì nữa.
Đổng Học Bân cười lớn nói: “Dược rồi, không nói nữa, Tiểu Chiêm, cô giúp tôi đi ra ngoài nhìn một cái, tôi muốn hoạt động một chút, đều nằm cả ngày rồi”.
Chiêm Nhu Nhu ừm một tiếng, “Tôi đi lấy xe lăn cho anh”.
Ngoài hành lang bệnh viện.
Chiêm Nhu Nhu phụ giúp Đổng Học Bân đẩy xe lăn chậm rãi bước về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Đổng Học Bân ra khỏi phòng bệnh, nhưng nhìn tình cảnh ở đây lại làm cho hắn kinh hãi, vốn vẫn tưởng rằng ở bên này đâu vẫn vào đấy, ai ngờ trong bệnh viện so với Đổng Học Bân tưởng tượng còn loạn hơn gấp mấy chục lần, bên ngoài hành lang bên ngoài cũng có bệnh nhân, một số phòng bệnh bên cạnh vốn là hai người thỉnh thoảng lại cũng có phòng ba người, nhưng khi đi ngang qua cửa Đổng Học Bân lại phát hiện bên trong đều có từ sáu đến tám người, rất nhiều đều chỉ nằm trên chiếc giường tạm thời thậm chí là nằm trên một cái đệm, tiếng kêu đau và tiếng khóc không dứt bên tai, mười phần chật chội và hỗn loạn.
Đổng Học Bân ngây người nói: “Trong bệnh viện có bao nhiêu người?”
Chiêm Nhu Nhu lắc đầu nói: “Không rõ lắm, dù sao so với khả năng chứa đựng lớn nhất của bệnh viện... Đại khái vượt qua sáu bảy lần, có khi còn nhiều hơn, người đã sớm đầy rồi, trong đại sảnh cũng đều là người bị thương”.
“Vậy tại sao lại cho tôi ở phòng đơn?”.
“Anh là anh hùng chống địa chấn, trong khu cũng phân phó rồi”.
“Đây không phải đùa sao!” Đổng Học Bân ngồi im một lúc, nhìn những hộ lý khác đang cầm dụng cụ chạy trên hành lang, hắn hỏi: “Cô cũng là hộ sĩ riêng của tôi?”
Chiêm Nhu Nhu ừm một tiếng, “Dúng thế, bây giờ anh mới biết sao? Viện trưởng bảo tôi không được làm gì hết, chăm sóc anh cho tốt là được rồi”.
“Như thế này là không thể được” Đổng Học Bân quả quyết nói: “Dân chúng đều phải nằm trên đất, còn có cả bệnh nhân bị trọng thương ngay cả cái giường cũng không có? Tôi lại thoải mái ở một mình một phòng? Tôi tự lo được cho tôi, đẩy tôi đi xem một chút nữa đi, lát nữa cô đến gặp viện trưởng của các cô nói, không cần phải chăm sóc đặc biệt cho tôi! Mọi người thế nào tôi cũng thế ấy! Có địa chấn thế nào tôi cũng không chết, khổ thế này tôi mới không chịu được?”
Chiêm Nhu Nhu không đáp ứng, “Vậy không được đâu, viện trưởng đều...”
“Cô thì biết cái gì chứ” Đổng Học Bân thấp giọng nói: “Hiện tại là thời điểm mấu chốt, mọi người phải đồng cam cộng khổ, không thể bởi vì ai ai thế nào mà đối xử đặc biệt, dân chúng đều ở ngoài hành lang, tôi là một cán bộ quốc gia lại ở một mình một phòng? Còn có hộ sĩ chuyên môn hầu hạ? Dể dân chúng biết thì nghĩ như thế nào? Nghĩ như thế nào về chính phủ của chúng ta? Quên đi, nói cô cũng không hiểu, cô đến gặp viện trưởng nói nguyên lại cho tôi, vết thương của tôi không có gì, hiện tại tôi thấy mình tự đi lại cũng không có vấn đề gì, không ở phòng đơn nữa”.
Chiêm Nhu Nhu cười hì hì, “Thảo nào nói anh là một anh hùng, thực làm cho chúng tôi bội phục”.
“Cô đừng vuốt mông ngựa, đi, xuống dưới xem xét”.
“Tuân mệnh” cô lại bỏ thêm một câu, “Nhưng tôi thực sự rất bội phục anh”.
Dưới lầu, Đổng Học Bân càng xem tâm càng lạnh, nhiều người lắm, hơn nữa rất nhiều người đều bị trọng thương, có người ngay cả chỗ nằm cũng không có! Dựa bên ngoài tường bênh viện để truyền nước.
Trong đại viện bệnh viện, Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, trong lòng một mảnh chua xót.
Bỗng nhiên, Chiêm Nhu Nhu chỉ về phía trước, “Chủ nhiệm Đổng, anh xem nơi đó, tường bệnh viện tường cũng nứt rồi”.
Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, trải qua một lần đại chấn cùng vài lần dư chấn, tòa nhà sáu tầng của Bệnh viện Số 1 cũng đã có chút vết nứt, dưới tường xuất hiện một vết rách, tòa nhà bên cạnh cũng có một chút sụp đổ, có điều ở trên mặt đát cũng chỉ có vết nứt bình thường.
“Chủ nhiệm Đổng? Tiểu Chiêm?” Viện trưởng bệnh viện từ trong tòa nhà đi ra, vừa lúc thấy bọn họ.
Chiêm Nhu Nhu lập tức nói: “Viện trưởng, người xem người xem, tòa nhà của bệnh viện chúng ta cũng sắp khôg trụ được rồi”.
Viện trưởng Tôn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ nói: “Không sao, lúc xây dựng bệnh viện chúng đã đã xây dựng theo hệ thống phòng chấn động cấp chín, như thế này còn chưa đến cấp tám, vẫn trụ được”.
Chiêm Nhu Nhu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, hù chết tôi mất”.
“Hiện tại khẳng định không sụp được, có điều sau này sửa chữa lại sẽ rất phiền phức, khả năng sẽ lại phải phá đi”.
Đổng Học Bân cũng không nói gì, loại vết nứt này còn có thể chấp nhận được, vì thế nói: “Viện trưởng Tôn, ông tới thật đúng lúc, đang muốn nói chuyện phòng bệnh với ông, cái phòng đơn kia trả lại ông để cho những đồng chí cần đến, tôi nằm ở hang lang với mọi người là được rồi”.
Viện trưởng Tôn lập tức khoát tay, “Điều này sao được, anh là anh hùng chống địa chấn, làm sao...”
Đổng Học Bân nói: “Đừng anh hùng gì hết, cứ quyết định như vậy đi, chuyện này anh phải nghe tôi”.
Lấy cấp bậc mà nói, cục trưởng cục y tế mới bằng cấp của Đổng Học Bân, viện trưởng chỉ là người ở đơn vị cấp dưới, cấp bậc tự nhiên thấp hơn so với Đổng Học Bân, cho nên thấy Đổng Học Bân nói đều nói thế, viện trưởng Tôn cũng sẽ không nói gì nữa, nói: “Vậy... Được, nghe anh”.
Học Bân theo bản năng muốn vỗ vỗ cánh tay ông, nhưng tay lại không nâng lên được, động đến miệng vết thương, đau đến mức nhếch miệng lên.
Viện trưởng Tôn hoảng sợ: “Tiểu Chiêm!”
Chiêm Nhu Nhu bối rối cầm cánh tay Đổng Học Bân, nhẹ nhàng đưa xuống.
Đổng Học Bân đau khổ cười, “Làm cho hai vị chê cười rồi, giờ mới nhớ tôi cũng là bệnh nhân bị thương, gãy xương thế này, động một chút đều đau”.
Trong thâm tâm viện trưởng nói không sai, với tình hình nay, giữ được cánh tay là tốt rồi, bây giờ lại còn muốn cử động, anh còn muốn như thế nào nữa chứ? Đổi lại là người khác cắt tay đã là tốt lắm rồi! Hiển nhiên, ông cũng nghe nói chuyện của Đổng Học Bân lúc ở đại viện khu ủy, xả thân cứu bảy tam người của chính phủ, bên trong còn có Nguyệt Hoa Khu trưởng, đây cũng là nguyên nhân vì sao viện trưởng lại khách khí với Đổng Học Bân như vậy.
“Đi thôi Tiểu Chiêm” Đổng Học Bân quay đầu nói: “Chúng ta trở về, để viện trưởng làm việc, trở về phòng để điều chỉnh một chút”.
Viện trưởng Tôn khách khí nói: “Bí thư An thạch và Nguyệt Hoa Khu trưởng đang ở bên ngoài chỉ huy cứu viện, bảo tôi đi qua đấy, vậy tôi đi trước? Tối nay tôi lại đến thăm anh”.
“Anh cứ bận việc của anh đi, tôi không sao”.
“Dược, Tiểu Chiêm, Chủ nhiệm Đổng ở đây cô phải quan tâm nhiều vào”.
“Tôi biết rồi”.
Chiêm Nhu Nhu liền phụ giúp Đổng Học Bân vào tòa nhà chính của bệnh viện, đi lên từng tầng một
Hiện tại nguy hại của địa chấn mới bắt đầu hiển hiện ra, cứu viện, bị thương, chữa bệnh, vật tư bổ sung, thực phẩm, nước uống, sắp đặt chỗ ở cho dân, tất cả đều là vấn đề cần giải quyết. Đổng Học Bân nhìn đám nạn dân trong bệnh viện, trong lòng cũng có chút ngồi không yên, nghĩ chính mình có phải cũng nên tham dự đến công việc cứu viện không, thật ra chỉ cần có chút không gian thở là được rồi, ở trong này chờ đợi cũng không phải là chuyện hay.
Trong phòng bệnh.
Chiêm Nhu Nhu đang thu dọn đồ cho Đổng Học Bân, “Chủ nhiệm Đổng, anh tuyệt đối không nên nghĩ đến việc ở hành lang, tuyệt đối không có khả năng, tôi sẽ liên hệ một chút, tìm cho anh phòng bệnh tám người”.
Đổng Học Bân nghĩ một chút, khẽ gật đầu, “Cũng được, chỉ cần không phải phòng đơn là được”.
Chiêm Nhu Nhu cười nói: “Anh giống hệt ba tôi, tôi phát hiện các người làm lãnh đạo trong đầu luôn luôn làm những việc không đâu ấy, tôi thấy mà đau đầu”.
Trong lòng Đổng Học Bân nghĩ đó là do cô không làm quan, làm quan, nhất cử nhất động của cô đều bị mọi người chú ý, đương nhiên phải có cố kỵ.
Nhưng lúc hai người đang nói chuyện, lại có biến đổi khác!
Dưới chân bỗng nhoáng lên một cái, một chấn động mạnh đánh úp lại!
Lại chấn động! Là dư chấn! Hơn nữa không nhỏ!
Đổng Học Bân cùng chiêm Nhu Nhu đều ngây ngẩn cả người! Toàn bộ phòng đều đang rung chuyển! Toàn bộ tòa nhà đều đang rung lên!
Ước chừng khoảng phút đồng hồ sau, dư chấn rốt cuộc dần dần bình ổn!
Nhưng mà chờ khi hai người bọn Đổng Học Bân thở dài nhẹ nhõm một hơi, tòa nhà chính của bệnh viện rốt cuộc không chịu nổi, phát ra một trận nổ vang, trong nháy mắt toàn bộ tòa nhà đều sụp xuống!
“Anh Đổng!” Chiêm Nhu Nhu kêu thảm thiết một tiếng, trên đỉnh đầu sụp xuống một mảng, cô chết ngay tại chổ!
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy thân mình cũng bị ngã xuống, một khắc cuối cùng chỉ nhìn thấy một khối gạch đá đang sụp xuống đỉnh đầu, sau đó... Đổng Học Bân cũng đã chết!!