Nhật báo Phần Châu phát hành hôm nay là động tĩnh lớn nhất trong lịch sử chưa từng có.
Một bài báo “Xin Hãy Chuẩn Bị Tốt Đề Phòng Động Đất”, có thể nói là làm náo động cả toàn thành phố.
Báo viết như sau:
Phóng viên kinh bản báo cho biết, ngày gần đây, phòng làm việc của Chủ nhiệm Đổng văn phòng đường phố Quang Minh trong lúc triển khai công tác tuyên truyền phòng chống động đất giảm thiên ta đã phát hiện bất thường. Chủ nhiệm Đổng nói cho phòng viên biết: “Gần đây phòng làm việc của chúng tôi đang làm tuyên truyền giảm thiệt hại của thiên tai, cho nên vô cùng mẫn cảm với một số tình huống. Ngay sáng nay, có một số con chó sủa làm cho chúng tôi phải cảnh giác. Luôn cảm thấy hôm nay chó sủa không giống với những ngày thường, chúng tôi liền lập tức triển khai điều tra, mới phát hiện những động vật trong trụ sợ văn phòng đường phố có những phản ứng bất thường như: chó sủa, mèo khóc, cá nhảy khỏi nước, động vật không ăn gì, loạn lên không yên. Đây đều là dấu hiệu phản ứng trước động đất, sau đó chúng tôi lại điều tra các điểm trong toàn bộ thành phố, phát hiện đại đa số các nơi đều có hiện tượng này. Bây giờ chúng tôi đã có thể khẳng định, động đất rất có thể sẽ đến, có lẽ trong hai ngày này, mong mọi người hãy chuẩn bị tốt công tác phòng chống động đất, đừng kinh hãi, đừng hoảng loạn, mau chóng triển khai tự cứu hoặc tạm thời hãy rời khỏi thành phố đến khu vực an toàn”.
Phía sau còn nói rất nhiều, còn có một số kiến thức cơ bản phòng chống động đất.
Nhưng rất nhiều người đọc đến đây, đều đã không có tâm tư mà đọc tiếp, đều bị những gì trên báo nói làm lặng im, cả kinh vân vân…
Trong lúc đó, từng nhà đều ùa ra.
“Chết rồi, sắp động đất”.
“Ai da, chúng ta đi nhanh thôi, mau lên”.
“Còn không biết là thật hay giả nữa, sao lại nói có động đất liền có vậy?”
“Việc này còn giả nữa sao? Đây là Nhật báo Phần Châu, sẽ không viết bừa đâu”.
“Nhưng nếu có động đất việc lớn như thế này, tại sao trên ti vi vẫn chưa nói gì? Báo chĩ cũng không đăng ở trang đầu?”
“Kệ nó là giả hay thật, tôi là mặc kệ, tôi phải trước về gia đình ở miền Nam đã”.
“Trên báo nói như vậytôi cũng nhớ ra rồi, nhưng không đúng lắm, chó nhà tôi tối qua thì bắt đầu sủa cuồng cả lên, nói như thế nào đều không nghe, tôi còn nghĩ là bị bệnh cơ, không ổn rồi, không ổn rồi, tôi cũng phải đi dọn dẹp đồ đạc, đi chậm sẽ không kịp mất”.
“Các cậu đi đi, tôi vẫn không tin”.
“Tôi cũng trước xem tình huống đã rồi nói sau, nếu thực xảy ra chuyện, chính phủ sẽ sắp xếp cho chúng ra rời đi”.
Sau khu xem báo xong, một truyền mười, mười truyền trăm, một số nhà không mua Nhật báo Phần Châu cũng rất nhanh đã biết tin tức động đất, thậm chí ngay cả thành phố Lâm và trong tỉnh khác cũng truyền đến. Nếu thành phố Phần Châu xảy ra động đất cấp 8, nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến những vùng xung quanh.
Lập tức, lòng người hoảng sợ.
Đổng Học Bân trên báo tuy nói cho mọi người không cần kinh hoảng, nhưng việc này sao có thể chứ?
Động đất đó là chuyện không thể đùa được, trong nháy mắt, rất nhiều gia đình ngay cả cơm tối cũng không ăn, quyết định thật nhanh, mang theo con cái và người già đi suốt đêm. Tất nhiên, đây chỉ là một bộ phận nhỏ những người như vậy, còn có một số người còn đang do dự, mặt khác đa số người cũng không đi. Chỉ là vừa đợi chính phủ và tin tức, vừa nói chuyện tình hình động đất. Đa số những gia đình còn có công việc và có việc cắm rễ ở trong này, không thể dễ dàng rời đi. Trừ phi chính phủ địa phương hạ lệnh cho tất cả mọi người rút lui khỏi mới có khả năng đi.
Văn phòng huyện Duyên Đài
Thư ký huyện trưởng Hồ Tư Liên vội vã đến văn phòng huyện trưởng.
Tạ Tuệ Lan đang ngồi ở sau bàn làm việc, nghe một lãnh đạo huyện cục báo cáo công việc, thấy Hồ Tư Liên ngay cả cửa cũng chưa gõ liền đi vào, hơi hơi ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy, Tiểu Hồ?”
Hồ Tư Liên thở gấp nói: “Huyện trưởng Tuệ Lan, đã xảy ra chuyện rồi”.
Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, cười nhìn về phía Cục trưởng Lưu nói: “Lão Lưu, vậy trước cứ thế đã, được không?”
“Được, cô cứ bận việc của mình, tôi về trước” Cục trưởng Lưu vừa nhìn, lập tức cáo từ rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.
“Nói đi” Tạ Tuệ Lan nhìn cô nói: “Chuyện gì?”
Hồ Tư Liên vội vàng mang một tờ Nhật báo Phần Châu đưa cho cô, mở trang thứ hai: “Cô xem bài báo này đi”.
Tạ Tuệ Lan cầm tờ báo xem xét, đọc từ đầu tới cuối, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, chờ tới lúc xem xong bài báo, cô nhẹ nhàng đặt nó trên bàn, khoé môi lộ ra một tia cười khổ: “Tiểu tử này, ha ha, tôi xem anh ấy chính là không muốn tôi có ngày nào sống tốt, một ngày không làm ra chuyện phiền toái cho tôi, là một ngày anh ấy không chịu yên, bài báo này sao có thể tuỳ tiện đăng lên chứ? Vậy thì có chuyện rồi, phản ứng bên dưới thế nào?”
Hồ Tư Liên đáp: “Tôi vừa gọi điện thoại, huyện chúng ta đã có người dân bắt đầu rời đi”.
Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp, bíp, âm thanh ô tô không dứt bên tai, Tạ Tuệ Lan và Hồ Tư Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên đường cái đã có tắc đường.
Không khí hoảng loạn rõ ràng đã làn tràn.
Tạ Tuệ Lan cũng dần dần thu hồi tươi cười, nói với Hồ Tư Liên: “Tiểu Bân nói có động đất, độ tin tưởng có thể là bao nhiêu?”
Hồ Tư Liên do dự một lát, thành thật nói: “Độ tin tưởng thật ra rất thấp, tôi nghe được, phòng động đất ở tỉnh đã sớm cử chuyên gia xuống kiểm tra đo lường qua, cũng không có gì bất thường, cũng không có dấu hiệu động đất, bằng không cũng sớm đã hạ lệnh di dời người dân rồi, Huyện trưởng Tuệ Lan, cô xem bây giờ…”
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.
Cùng lúc đó, di động của Tạ Tuệ Lan cũng bắt đầu kêu lên không ngừng.
Tạ Tuệ Lan lập tức nghe vài cuộc điện thoại, sau khi gác máy cô nhìn phía Hồ Tư Liên nói: “Bên ngoài lộn xộn, cục diện đã sắp có chút không khống chế được, nhớ mở hội nghị khẩn cấp, tôi phải qua một chuyến, như thế này đi Tiểu Hồ, cô bây giờ cái gì cũng không cần quan tâm, trước đi xuống phía dưới điều tra một chút cho tôi, phản ứng bất thường của động vật mà Tiểu Bân nói, nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi cần một báo cáo kể lại, được không?”
“Tôi hiểu rồi”.
Cùng lúc đó.
Trụ sở Khu uỷ khu Nam Sơn.
Trong văn phòng Khu trưởng, Cảnh Tân Khoa vẻ mặt chua xót nhìn chị ở đối diện nói: “Chị, em bây giờ thật bái phục Đổng Học Bân rồi, lá gan cậu ra cũng quá lớn đi”.
Cảnh Nguyệt Hoa khuôn mặt không nói lời nào, đập thật mạnh tờ báo trong tay lên mặt bàn.
“Cái này có thể gây ra đại họa rồi” Cảnh Tân Khoa vỗ vỗ đầu, Đổng Học Bân lần này nhưng làm cho họ thảm rồi, vạn nhất Khu giận cá chém thớt, ai biết sẽ không tẩy trừ toàn bộ văn phòng đường phố Quang Minh một lần?
Tung ra lời đồn động đất, hành vi lần này của Đổng Học Bân đều xa xa không ngừng những điều này, đây chẳng những khinh thường kết luận của phòng động đất đưa ra, thậm chí còn đường đường đăng báo trên truyền thông, những lời đồn về động đất bình thường, tự ý vụng trộm truyền ra, đây chính là đại hoạ. Ai ngờ được Đổng Học Bân lại có thể còn dám đăng lên trên báo, còn là tờ trên tờ báo uy tín nhất toàn thành phố Nhật báo Phần Châu, việc này cần nhiều quyết đoán? Việc này cần nhiều đảm lượng?
Đặt mắt ở toàn bộ thành phố Phần Châu, thật đúng là không ai dám làm như vậy.
Cũng chỉ có Đổng Học Bân một chủ nhân không sợ trời không sợ đất như vậy
Một bài báo ngắn ngủn mấy trăm chữ, trực tiếp lại một lần nữa đưa Đổng Học Bân đứng nơi đầu sóng ngọn gió, văn phòng đường phố, Khu, trong thành phố, lần này, toàn bộ lãnh đạo và các cán bộ cơ quan đều biết một người làm loạn là Đổng Học Bân.