Cuối tuần.
Buổi sáng.
Nếu kinh động lãnh đạo của văn phòng đường phố, ông chủ nhà máy rượu Tống Thanh Minh tự nhiên phải cho một ít mặt mũi, mặc kệ nói như thế nào, đây là lãnh đạo chủ quản, cho nên Tống Thanh Minh lúc này trả tiền thuốc men cho người phụ nữ bị thường, còn bồi thường hai ngàn đồng tiền tổn thất tinh thần, muốn mau chóng đem ảnh hưởng do biển quảng cáo sập xuống tạo thành tiêu trừ trong nôi, sau đó mới cùng trợ thủ lái xe trở về nhà máy.
Trên đường, trợ thủ nói: "Ông chủ, thật sự muốn liên hệ người đem biển quảng cáo gắn lên lại?"
Tống Thanh Minh ừ một tiếng "Hiệu quả và lợi ích của nhà máy càng ngày càng kém, chúng ta` hiện tại đều chịu không nổi một chút tổn thất."
"Nhưng phố Quang Minh bên kia" Trợ thủ bất an nói: "Thái độ của bên kia có chút "
"Mặc kệ bọn họ!" Tống Thanh Minh lạnh lùng nói: "Tiền thuốc men và phí tổn thất đều đã bồi phó, mặt mũi cũng cho bọn họ, cứ làm theo lời tôi nói!"
"Rõ ràng, vậy tôi lập tức liên hệ."
"Ừm, mau chóng chuẩn bị đi."
Trở về nhà Máy, Tống Thanh Minh bước vào phòng làm việc của mình.
Lấy điện thoại ra, Tống Thanh Minh gọi điện thoại cho phó cục trưởng cục công thương khu Nam Sơn: " A lô, Nghiêm ca, tôi Thanh Minh đây, có chút việc"
Nghiêm phó cục trưởng nói: "Chuyện biển quảng cáo?"
"Anh biết? Bên này có chút vấn đề"
"Còn chưa xử lý tốt? Làm sao vậy?"
Tống Thanh Minh nhíu mày nói:" Là Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh, cũng không biết tôi đắc tội hắn chổ nào, có chút chuyện nhỏ như vậy mà hắn cứ dây dưa không dứt, lần này cũng là một cái ngoài ý muốn, hôm nay gió quá lớn, biển quảng cáo mới bị ảnh hưởng, nhưng cũng không phải rơi xuống toàn bộ, người phụ nữ kia cũng chỉ bị thương nhẹ, sau khi tôi nhận được tin liền chạy về xử lý, gặp phải Đổng Học Bân, bắt tôi phải dở bỏ biển quảng cáo, không chỉ muốn dở bỏ cái ở tiểu khu Liễu Hạng, mà còn muốn tôi đem tất cả biển quảng cáo trong khu phố Quang Minh dở bỏ nữa, hiện tại Đổng Học Bân ăẳ là đang thăm dò thủ tục của nhà máy chúng tôi"
Nghiêm phó cục trưởng trẩm giọng nói: "Cậu làm sao đắc tội hắn?"
"Tôi làm sao biết?" Tống Thanh Minh khó hiểu nói: "Ngày hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy mặt hắn, có trời mới biết hắn bị điên cái gì, tự nhiên nổi lên hăng hái với tôi"
" Đổng Học Bân này, rất khó mà nắm bắt"
"Nghiêm ca, anh thấy hiện tai nên làm sao bây giờ?"
"Tôi đã sớm nói với cậu rồi, loại thủ tục này phải coi trọng, cậu không nghe"
"Vậy bây giờ tôi tìm người, bổ sung thủ tục còn kịp không?"
Nghiêm phó cục trưởng im lặng, tựa như đang lo lắng xem có nên nhúng tay vào hay không, dù sao thì Đổng Học Bân cũng không phải là một người dễ đắc tội.
Tống Thanh Minh chớp mắt nói: "Nghiêm ca, chỉ là bổ sung một ít thủ tục, chuyện thành tất có thâm tạ"
Vài giây sau, Nghiêm phó cục trưởng mới thản nhiên nói: "Được rồi, cậu tìm người làm cái này nhanh đi"
Cúp điện thoại, Tống Thanh Minh đưa tay gõ gõ bàn tự hỏi, chuyện biển quảng cáo tuyệt đối không thể để mất, cái này không chỉ liên quan đến tiền lời và tài sản của nhà máy rượu, hiện tại đang đối mặt với nan đề kinh doanh, cũng đang tìm ngân hàng cho vây, nếu như chỉ là vấn đề bình thường, nhà máy bọn họ còn có thể tiếp tục xin cho vay lần hai, nhưng mà tiền xin vay lần này đúng là không thể không có. Tống Thanh Minh mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đi không ít quan hệ, lúc này mới làm chuyện cho vay chứng thực được một chút, then chốt nhất cũng là bên ngân hàng, nếu như không có khoản tiền cho vay của bọn họ, thì nhà máy rượu đúng là không cách nào bù đắp được khoản tiền đền bù, nếu như ngân hàng mà còn kéo dài thêm, muốn thu hồi cho vay, thì bọn họ chắc chắn sẽ phải lâm vào cảnh phá sản, cái này cũng là Tống Thanh Minh đã lên kế hoạch trước, không thể để mất được. Lỡ như thủ tục văn kiện xin quảng cáo không xong, có vấn để chất lượng nghiêm trọng, cái này chỉ cần lộ ra thôi, vậy thì chuyện đi vay tiền của Tống Thanh Minh cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Kết quả, vì để bảo hiểm, Tống Thanh Minh lại gọi điện cho bên quản lý thành phố khu Nam Sơn: "A lô, Hạ đội trưởng, là tôi"
"Tiểu Tống à, tôi cũng đang muốn gọi điện cho cậu đây, nghe nói biển quảng cáo của nhà máy cậu đã xảy ra chuyện?"
"Ừ, có một chút, cái này cũng muốn nhờ ngài trợ giúp"
"Sao? Muốn dở bỏ?"
Tống Thanh Minh đem mọi chuyện kể lại một lần, sau đó nói: "Tôi sợ Đổng Học Bân không buông tha, cầm chuyện này không chịu buông, cưỡng phá tất cả quảng cáo của chúng tôi tại phố Quang Minh"
Hạ đội trưởng nói: "Đổng Học Bân?"
"Là hắn, hay là ngài xem, tôi có phải là nên tiếp xúc với hắn hay không?"
Quan hệ của Tống Thanh Minh và Hạ đội trưởng này gần hơn so với Nghiêm phó cục trưởng một chút, nói chuyện cũng không cần phải che giấu, Tống Thanh Minh là một người làm ăn, đương nhiên không muốn đắc tội cán bộ chính phủ, chuyện biển quảng cáo chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ là Đổng Học Bân đang muốn thu một chút gì đó từ chuyện này, ý trong lời nói của Tống Thanh Minh cũng là như vậy.
Hạ đội trưởng vừa nghe, lắc đầu nói: "Con người Đổng Học Bân cứng mềm đều không ăn.
Tống Thanh Minh nói: " Vậy?"
Hạ đội trưởng nói: "Tiểu Tống à, chuyện trong khu cậu hẳn là cũng nghe nói qua một ít, Đổng Học Bân đắc tội không ít người, tình cảnh hiện tại của hắn còn gian nan hơn bất luận kẻ nào, theo tôi được biết, văn phòng đường phố Quang Minh đã bị trong khu ghẻ lạnh hơn cả tháng, quyền lợi cũng suy yếu nhiều rồi, chờ trong khu tìm được cơ hội ra tay với bọn họ. Cho nên bây giờ người muốn sốt ruột chính là Đổng Học Bân hắn, không phải cậu"
Tống Thanh Minh nghe vậy liền nở nụ cười: "Ngài nói như vậy thì tôi yên tâm rồi"
Hạ đội troửng đem cho hắn không ít chổ tốt, nói: "Tôi cho cậu một chủ ý, An Thạch bí thư cũng gần xuất viện rồi, tuy rằng không biết vì sao bên Nguyệt Hoa khu trưởng vẫn chưa có động tĩnh, nhưng mà quan hệ của An Thạch bí thư và Đổng Học Bân không cần tôi nói, cậu cũng rõ ràng. Nếu như Đổng Học Bân không chịu tha thì cậu cứ kéo, có thể kéo dài một ngày thì một ngày, tận lực tránh xung đột chính diện với hắn, sẽ có người thu thập Đổng Học Bân"
Tống Thanh Minh lập tức cười nói: "Nghe quân vương nói chuyện một buổi còn hơn mười năm đọc sách"
"Ha ha, được rồi, cậu cũng đừng vuốt mông ngựa nữa"
"Hạ đội trưởng, nếu như bên khu phố muốn cưỡng phá...'
"Tôi sẽ đè cho cậu, yên tâm đi"
"Vậy quá cảm ơn ngài"
Tống Thanh Minh lúc này đã có một viên thuốc an thần rồi, thì ra tình trạng bên Đổng Học Bân còn tồi tệ hơn cả mình, bản thân Đổng Học Bân hắn sắp không bảo toàn được rồi, còn muốn đi quản nhàn sự? Tống Thanh Minh có chút buồn cười, hắn cũng không nghe có hoàn toàn nghe theo ý kiến của Hạ đội trưởng là tránh xung đột chính diện với Đổng Học Bân, bởi vì vừa rồi, hắn đã xung đột với Đổng Học Bân, cai gì nói ra rồi cũng không thể nào thu lại được, Tống Thanh Minh là một người sĩ diện, vì vậy tiếp tục bảo trợ thủ thúc giục một tiếng, bảo người đó đến hiện trường, nhanh chóng tìm người gắn biển quảng cáo lên. Uy danh của ôn thần không nhỏ, Tống Thanh Minh là người trong thương giới cũng nghe nói qua không chỉ một lần, nhưng có thể làm gì sao? Chỉ cần không có quyền lợi, thì bạn chẳng là cái thá g2i cả. Đổng Học Bân Tống Thanh Minh không cho rằng một chủ nhiệm văn phòng đường phố còn có thể có bao nhiêu năng lực.
Buổi chiều.
Phòng làm việc Đổng Học Bân.
Cốc cốc, Chu Diễm Như mang vẻ mặt xấu xí đi vào phòng: "Chủ nhiệm" Đổng Học Bân vẫn luôn chờ cô ấy: "Chuyện điều tra xin quảng cáo của nhà máy rượu đã xong chưa?"
Chu Diễm Như đè nén cơ tức, nói: "Tôi vừa mới liên hệ với cục công thương, lãnh đạo bọn họ nói hôm nay nghỉ ngơi, thứ hai mới có thể điều tra" Đổng Học Bân mặt trầm xuống:" Chuyện lớn như vậy, còn phải chờ đến thứ hai sao?"
"Tôi cũng nói như vậy, nhưng cục công thương không phối hợp, tim rất nhiều lý do từ chối, tôi thấy ý của bọn họ, thứ hai có thể cũng không tra ươợc, nhanh nhất cũng phải đợi đến cuối tuần sau"
Bên cục công thương thoái thác cũng làm cho Đổng Học Bân nhìn ra, chuyện này khẳng định có mờ ám, hơn nữa Tống Thanh Minh phỏng chừng có quen biết bên cục công thương, đã bắt chuyện trước, nói là nói như thế, đợi đến cuối tuần sau mới làm, ai biết Tống Thanh Minh trong lúc đó có làm bổ sung thủ tục chưa, có lãnh đạo cục công thương che giấu, dù giả cũng thành thật, Đổng Học Bân muốn cưỡng phá càng thêm khó khăn.
Đổng Học Bân sắc mặt lạnh lẽo: "Bên quản lý thành phố đâu?"
"Vương chủ nhiệm đã đi lên hệ, còn..."
Đang nói chuyện, phó chủ nhiệm Vương Ngọc Linh gõ cửa đi vào, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm: "Chủ nhiệm, đội chấp pháp của bên quản lý thành phố không ra người, nói phải có thủ tục dỡ bỏ mới uược" Đổng Học Bân vốn định cho Vương Ngọc Linh với thân phận đặc thù là cháu gái của bí thư khu ủy đứng ra, đem chuyện này giải quyết, ai ngờ lại không dùng ươợc.
Chuyện này đã rất rõ ràng.
Tống Thanh Minh đi quan hệ dùng người, đây là muốn đấu với văn phòng đường phố!
Hơn nữa, trong khu khẳng định có người châm ngòi, là cho Đổng Học Bân một bài học, không cần nghĩ cũng biết, đó chính là người theo phe phái của Vương An Thạch!
Biình thường mọi nươời đều cho rằng như vậy, văn phòng đường phố Quang Minh hiện tại đã thành một con mèo bệnh, không có trong khu ủng hộ, phnòg làm việc bọn họ kêu trời không thấu kêu đất không nghe, cấp trên không cho chính sách, các cơ quan khác không phối hợp, văn phòng đường phố Quang Minh hoàn toàn bị cô lập, dưới loại tình huống này cũng không cách nào triển khai công tác!
Mười phút sau.
Người làm việc tăng ca trong văn phòng ươờng phố cũng nghe nói chuyện này, trong lòng nổi lên một cảm giác bi ai, ngay cả công tác trong khu của mình quản hạt cũng không cách nào làm gì được, cái này còn gọi là văn phòng đường phố cái gì?
Trong lúc nhất thời, không ít cán bộ của khu Nam Sơn đều đem ánh mắt tập trung đến phố Quang Minh.
Đổng Học Bân đã bị vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là không được quan tâm, ngược lại, từ chuyện của tháng trước, Đổng Học Bân đã sớm trở thành tiêu điểm của cả khu, rấtnhiều người đều cảm thấy hứng thú với nhất cử nhất động của hắn, ví dụ như hiện tại, hành động của phố quang minh, Tống Thanh Minh bên kia tranh đấu, lúc đầu là một chuyện không có gì ghê gớm nhưng đã bị đồn ầm ra, đây là lần đầu tiên có người chống lại hắn sau khi hắn đấu đá với lãnh đạo khu, rất nhiều người đều muốn nhìn xem Đổng Học Bân làm sao làm việc. êế như ngay cả công tác xử lý một biển quảng cáo cũng không có biện pháp làm được, vậy thì đúng là quá mất mật.
Có vài cán bộ thờ ơ lạnh nhạt.
Có vài lãnh đạo thì vui sướng khi nhìn người gặp họa.
Một việc nho nhỏ, đã đem Đổng Học Bân lên vị trí xấu hổ, tiến? Không có ai phối hợp công tác của hắn! Lùi? Vậy uy tín của Đổng Học Bân liền bị quét sạch!
Bị mọi người đẩy qua đẩy lại, chỉ cần Đổng Học Bân hơi yếu thế, chắc chắn sẽ bị những người trước đây hắn đắc tội làm cho nát vụn cả người ra!