Một ngày.
Năm ngày.
Mười ngày.
Nửa tháng trong nháy mắt trôi qua.
Dưới sự chủ trì của Đổng Học Bân, công tác của văn phòng đường phố
Quang Minh triển khai đâu vào đấy, cũng là không có chuyện gì làm,
trải qua đơn vị mô phạm lần trước, phòng làm việc cơ bản không có
việc gì bận, chuyện lớn không có, việc nhỏ vụn vặt thì đảng
chính và mấy người phó chủ nhiệm phân công quản lý hoàn toàn có thể xử
lý tốt, nhiệm vụ duy nhất của Đổng Học Bân mấy ngày này cũng là nghe báo cáo một chút, mở họp, ký ký tên, sau đó thì ngồi vào phòng làm việc bí
thư từ sớm đến tối, từ đi làm ngồi đến tan tầm, về phần thời gian về
nhà, Đổng Học Bân vẫn là không có việc gì, bởi vì bí thư khu uỷ còn đang nghỉ bệnh, công tác của toàn bộ khu đều là Cảnh Nguyệt Hoa tạm thời
quản lý, chuyện của khu ủy và chính phủ khu có thể tưởng tượng là
có bao nhiêu, dù sao từ ngày đó Nguyệt Hoa khu trưởng cũng không quay
về ký túc xá, vẫn ở lại khu ủy, Đổng Học Bân cũng không đi tìm cô ấy,
gửi tin nhắn đối phương cũng không trả lời, vì vậy càng nhàn càng
hoảng.
Buổi chiều hôm nay.
Phòng làm việc, phòng làm việc bí thư.
Đi căn tin ăn bữa trưa xong Đổng Học Bân trở về phòng, đốt thuốc ngồi ở phía sau bàn làm việc hút, trong tay loay hoay, lên mạng tìm
người khác chơi đấu địa chủ.
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Vừa nhìn dãy số, Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, là của Ngu Mỹ Hà.
"A lô, chị Ngu."
"Tiểu Bân, là tôi, cậu, cậu đang bận sao?" Âm thanh rất cẩn thận.
Đổng Học Bân nhìn màn hình đấu địa chủ, cười khổ nói: "Đúng vậy, bận quá, lúc này không rãnh, đang chơi trò chơi."
Ngu Mỹ Hà vừa nghe, giọng điệu cuống quít nói: "Vậy cậu bận, cậu bận đi, tôi không có chuyện gì, không quấy rối cậu."
"Trời đất." Đổng Học Bân trợn trắng mắt, dở khóc dở cười nói: "Tôi
nói chị Ngu này,• ngay cả nói đùa đều nghe không hiểu hả? Nếu tôi bận thật, còn có thể chơi trò chơi sao?"
Bên kia nghi hoặc hỏi "Cậu đang rãnh?"
"Đang rãnh, có việc chị nói đi." Tính tình của chị Ngu quá hiền
lành, nói cái gì cô ấy tin cái đó, Đổng Học Bân cũng không dám nói
giỡn với cô ấy, lỡ như nói bậy cái gì, chị Ngu người ta lại coi là
sự thật thì khổ, trong từ điển của Ngu Mỹ Hà không có cái chữ nói giỡn này.
Bên kia điện thoại di động thấp giọng nói "Tôi không sao, cũng là Thiến Thiến nhớ cậu."
Đổng Học Bân cười nói: "Vậy còn chị, nhớ tôi không?"
Hầu như có thể thấy mặt khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy "... Ừm."
"Ừm là cái gì? Rốt cuộc có nhớ không?"
"... Thiến Thiến ở bên cạnh." Hiển nhiên nói không tiện.
"Đứa nhỏ kia thế nào? Hai tháng không gặp liễu, thật đúng là nhớ
con bé." Đổng Học Bân rất vui vẻ, cười ha hả nói: "Đúng rồi, chị hỏi chuyện Thiến Thiến tới thành phố học cao trung sao? Yên tâm, chuyện của Thiến Thiến nếu như tôi không để tâm, vậy tôi còn để bụng chuyện của ai? Đều làm tốt rồi, tôi nhờ mẹ tôi bắt chuyện bên trường học,
trọng điểm cao trung, đến lúc đó Thiến Thiến trực tiếp báo danh là được, được rồi, chuyện chị tới xã khu cư ủy, tôi còn chưa nghĩ ra, chờ lúc
đó đến đây đi, tôi lại an bài."
Chị Ngu ừ một tiếng, "Tôi đều nghe lời cậu."
"Ha ha, cái gì cũng đều nghe tôi?"
"Ừm!" Giọng điệu rất khẳng định.
Đổng Học Bân có chút cảm khái, "Vẫn là chị Ngu nhà của tôi tốt nhất."
"... Không có."
"Còn rất khiêm tốn."
"Không có."
Nhìn chị Ngu người ta kìa, kêu làm gì làm cái đó, đối với Đổng
Học Bân vô cùng nghe lời, trái lại với vẻ lạnh lùng của Cảnh
Nguyệt Hoa, ài ài ài, người so với người tức chết người mà!
Đổng Học Bân cười cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt nghiêm lại, "Chuyện lần trước chị rốt cuộc suy nghĩ rõ ràng chưa?"
"Chuyện gì?"
"Cha mẹ ruột của chị."
Bên kia im lặng một trận, cuối cùng nói quanh co nói: "Tôi, tôi còn … "
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Sao còn kéo dài? Giám định AND chúng ta
cũng làm, khẳng định không sai, chú Liễu và dì Tiền tuổi cũng không nhỏ, nếu như chị mà còn kéo dài nữa … chị rõ ràng ý của tôi
chứ? Tôi biết chị có chút khẩn trương, nhưng chuyện cần giải quyết
phải giải quyết, hơn nữa đây là chuyện tốt, người nhà đoàn tụ, chuyện
tốt vô cùng, cái này còn có cái gì cần suy nghĩ? Ừm, dù sao chuyện này chính chị quyết định đi, tôi cũng quản không được, chỉ có thể cho chị kiến nghị, chị tốt nhất nên nói với tiểu Thiến Thiến, đừng làm cho
đứa nhỏ kia không có chuẩn bị tâm lý, con bé cũng là cháu ngoại
của chú Liễu, cũng có quyền lợi biết chuyện này, dù sao chính chị
tự lo lắng."
"... Được, tôi nói cùng Thiến Thiến."
"Được, nếu chị muốn đến đây nhận thức người thân, tùy thời gọi điện thoại, tôi liên hệ cho chị.”
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lại thấy buồn, tiếp tục chơi đấu địa chủ, một ván rồi lại một ván.
Không bao lâu, Đổng Học Bân thua sạch sẽ, đem tài sản để dành
của hắn thua sạch, chơi nhiều làm hắn cũng phiền, rời khỏi trò chơi dựa vào lưng ghế.
Đổng Học Bân! Mày có thể bớt buồn chán chút hay không?
Đều đã là chủ nhiệm văn phòng đường phố rồi! Còn có tâm tư lên mạng chơi đấu địa chủ? Mày thật là được!
Đổng Học Bân nghĩ mình phải tìm chút chuyện làm, nếu trên công tác
không có chuyện gì, vậy nghiên cứu con bài chưa lật lớn nhất của
mình. BACK, STOP, REVERSE, ngoại trừ đã phát hiện của mấy cái này, còn
có thể có cái khác hay không. Hay là mình không tìm được? Đổng Học Bân
nhớ rất rõ ràng, mình đã từng lấy cuốn từ điển ra đọc một lần,
nhưng khi phát hiện REVERE, cũng là đọc lần thứ hai, nói cách khác,
Đổng Học Bân lần đầu tiên niệm ra REVERSE thì cũng không có chú ý tới,
cho đến rất lâu sau này lần thứ hai đọc ra mới phát giác chỉ lệnh có
hiệu lực, Đổng Học Bân nghĩ tới nghĩ lui, có thể là lần đầu tiên mình
niệm không chú ý, nói vậy thì … Đổng Học Bân ôm cuốn từ điển anh hán đọc một lượt, nhưng bên trong khó tránh khỏi còn có cá lọt lưới.
Nhưng làm sao tìm ra bọn nó?
Nghiêm túc đọc cuốn từ điển từ đầu đến cuối?
Đổng Học Bân một nghĩ tới đây thì sợ hãi, vô nghĩa, hắn tin tưởng trên
thế giới không ai có thể tập trung tinh thần đem một quyển từ điển dày
cộm đọc một lượt một lần mà không thất thần, cái này thật sự là một
công tác quá khô khan, trừ phi mỗi ngày đọc một chút, thế nhưng, sợ
cũng muốn hơn hai tháng, Đổng Học Bân làm sao có thời gian rỗi? Huống
hồ hắn đã đem từ điển đọc qua một lần, hắn đã sớm đọc phiền rồi.
Vẫn là áp dụng biện pháp cũ, chọn một ít từ ngữ có thể sinh ra chỉ lệnh.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, lúc này hắn quyết định nghĩ cẩn thận hơn so với lần trước một ít, thẳng thắn trực tiếp thử một lần từ ngữ có quan hệ với thời gian, thử thời vận.
STOP là thời gian tĩnh, BACK là thời gian lui về phía sau, như vậy ••••••
Start? Từ trái nghĩa tĩnh? Không được, không có phản ứng.
BGM? Vẫn là phải không, không có động tĩnh.
GO là từ trái nghĩa của lui về phía sau? Cũng không thành.
Trước đó vì nghiên cứu cái này, trình độ tiếng Anh của Đổng Học Bân
đột nhiên tăng mạnh, tốt hơn không ít so với lúc hắn học đại học, phần
lớn từ ngữ đã không cần phải lật tự điển, dễ như trở bàn tay, vì vậy
một mình ngồi trong phòng làm việc lần lượt thí nghiệm từng cái.
Một giờ trôi qua.
Toàn bộ đều không có thu hoạch, thử trên một trăm từ rồi, đều không được.
Đổng Học Bân rút đủ nửa gói thuốc ra rồi, buồn nha, chủ yếu là hắn
không rõ ràng rốt cuộc còn có chỉ lệnh mới hay không, cho nên trong
lòng cũng không nhiệt tình nổi, lỡ như đã không còn? Bỗng nhiên, ánh
mắt Đổng Học Bân dừng lại trên điều khiển từ xa, cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ tới một từ thường viết trên điều khiển từ xa --
FF, đây là ý nhanh chóng, về phần toàn bộ tiếng Anh là FastFoward
Cái này cũng có quan hệ với thời gian, là ngược lại với REVERE.
Đổng Học Bân ôm tâm tư thử một lần, đem lực chú ý một tập trung, mang
theo điếu thuốc vừa mồi lên mặc niệm một tiếng FORWARD!
Không hề có dấu hiệu!
Hầu như là trong nháy mắt, tàn thuốc trên tay hình như biến thành một kíp nổ, bỗng nhiên tàn nhanh, tới tay của Đổng Học Bân!
Ai da!
Đổng Học Bân đau đến run lên tay, cuống quít niệm FORWARD giải trừ!
Cảnh này thật sự làm Đổng Học Bân giật mình một cái, cái điếu thuốc
này nếu như mặc kệ, tối thiểu phải cháy hơn mười phút, kết quả chỉ
một chút là xong? Hiện tượng trùng hợp như thế, Đổng Học Bân đã có
thể khẳng định, FORWARD có hiệu lực, quả nhiên, niệm MENU kiểm tra
thời gian còn thừa, so với thời gian trước đó ghi lại đã giảm mất một giây đồng hồ! Đây là tác dụng ngược lại với REVERE? REVERSE là lui thời gian của vật thể chỉ định về phía sau, mà FORWARD là tăng thời
gian của vật thể chỉ định!?
Phải thử xem!
Đổng Học Bân nhất thời tinh thần tỉnh táo, đứng lên ở trong phòng tìm
tìm, cuối cùng đem cái đồng hồ trên tường xuống, bình tĩnh, tâm
niệm tập trung tại đồng hồ báo thức, lập tức hạ chỉ lệnh!
FORWARD!
Trong chớp mắt, kim giây của đồng hồ báo thức nhất thời di chuyển
liên tục với một tốc độ mắt thường khó có thể bắt được, kim phút cũng đi rất nhanh, chỉ có kim giờ là có tốc độ tương đối chậm
nhất.
Cảnh này khiến cho Đổng Học Bân ngẩn người, vậy là sao hả?
Nhưng hắn không có chần chờ, vẫn thành thật tập trung lực chú ý.
Mười giây đồng hồ...
Ba mươi giây...
Một phút đồng hồ thời gian rất nhanh tới!
FORWARD giải trừ!
Đổng Học Bân thở ra một hơi, nghi hoặc không ngớt cầm đồng hồ báo
thức nhìn ngày, FORWARD tiêu hao một phút đồng hồ thời gian còn thừa,
đồng hồ báo thức vừa vặn đi tới một ngày, đi tới đủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không giống như REVERSE một giây là lui về một ngày,
thời gian đi tới của FORWARD không có hiệu quả lớn như vậy, kém sáu mươi lần, nhưng tác dụng trên một vật thể, lại có hiệu
lực tốt hơn nhiều so với BACK.
Đây là cái ý gì?
Tiêu hao đồng dạng năng lượng và thời gian còn thừa, thời lui về phía sau và thời gian đi tới vì sao không giống nhau?
Lẽ nào quá khứ có quỹ tích để theo, cho nên đem vật thể lui về phía
sau cần năng lượng ít hơn? Thời gian đi tới thì không biết, cho nên
vật thể đi tới cần nhiều năng lượng hơn so với lui về phía sau?
Hay là bên trong có tính toán gì?
Có nguyên nhân không rõ khác?
Đổng Học Bân thật sự không hiểu, nhưng hắn rõ ràng một chút, mình phát hiện ra một chỉ lệnh mới … FORWARD!.