Trong rừng cây nhỏ.
Mưa to cọ rửa chiếc Cayenne, dưới cửa xe mơ hồ, không khí trong xe đầy vẻ mờ ám.
Đổng Học Bân đang tiếp xúc môi với Nguyệt Hoa khu trưởng.
Đây là Đổng Học Bân nằm mơ cũng không ngờ, quá đột nhiên, một chút chuẩn bị tâm lý hắn cũng không có.
Đương nhiên, nói là tiếp xúc môi cũng có chút sai, Đổng Học Bân rõ
ràng tâm tư của Nguyệt Hoa khu trưởng, mình không để ý độc rắn hút đi
giúp cô ấy, kết quả Cảnh Nguyệt Hoa không có việc gì, còn hắn thì
cả miệng đầy độc, giống như có xu thế lan tràn, Nguyệt Hoa khu
trưởng khẳng định là trong lòng băn khoăn, dù sao mình bởi vì cứu cô ấy
mới thành như vậy, kết quả là mới có cảnh Cảnh Nguyệt Hoa tự mình đem
miệng hút cho hắn.
Quá mê người.
Quá hấp dẫn.
Đổng Học Bân đầu óc mơ mơ hồ hồ, miệng của Cảnh Nguyệt Hoa nóng hừng hực, mềm mại vô cùng, ngay cả đầu lưỡi cũng có thể cảm giác được rõ ràng, vô cùng trơn trượt.
Cảnh Nguyệt Hoa còn đang hút đầu lưỡi Đổng Học Bân, một lần rồi lại một lần.
Làm đủ ba bốn phút phút.
Cảnh Nguyệt Hoa mới rút đầu rời khỏi cái miệng của hắn, môi của
hai người chia ra, ở giữa còn có một tia nướt bọt, tạo thành một
đường mỏng tinh tế.
Cái hình ảnh kia, ài, cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Quả thật đúng là dễ gây chết người vô cùng.
"Cảm giác thế nào?" Cảnh Nguyệt Hoa làm vẻ mặt bình thản hỏi, trên tay lau nước bọt dính dưới miệng của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân mặt đỏ tim đập nhanh vội ừm một tiếng, "Tốt hơn rồi, cảm ơn ngài."
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại, "Cậu là vì cứu tôi, nói cảm ơn cái gì!"
"Cơ bản không có việc gì, hẳn không phải là kịch độc, nếu không hai ta
sẽ không sống đến bây giờ, à, lúc này rồi, hay là ngủ?" Dứt lời, Đổng Học Bân hắt xì một cái, quần áo ướt sũng trên người của hắn còn chưa
có cởi, thật sự là cả người run, lạnh muốn chết, "Ngài nằm đi, tôi ra
phía trước." Vừa rồi Đổng Học Bân còn vì chuyện trúng độc nên hoảng sợ,
nhưng Nguyệt Hoa khu trưởng hút như thế, lập tức làm tâm tư hắn bay
lên không, tinh thần trở nên chấn hưng.
Trải qua một chuyện như thế, Đổng Học Bân rõ ràng cảm giác được quan hệ của hai người có biến hóa.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, "Không có gì, cậu làm sao ngủ?"
"Ha ha, con người tôi khỏe lắm, chịu được chịu được."
"Cậu vừa mới hết sốt, làm sao chịu được?"
"Thật sự không có việc gì, tôi không cần... Hắt xì!"
"Tự cậu nhìn đi? Cái này còn không cần?"
Đổng Học Bân cười gượng một tiếng, hút hút nước mũi, trong lòng nói
tôi cần cũng không được, trong xe, chỉ có một cái đệm không ướt,
tôi làm sao có thể đoạt của ngài?
Cảnh Nguyệt Hoa nằm xuống, dùng cái đệm quấn trên người, nhích vào
bên trong, đùi đẹp trắng bóng cũng mơ hồ lộ ra bên ngoài, sau đó,
Nguyệt Hoa khu trưởng ngữ khí chần chờ một chút, câu nói tiếp theo
khiến cho Đổng Học Bân ngây ngẩn cả người, "Quần áo cởi ra, cùng nhau
nằm!"
Đổng Học Bân a một tiếng, "Sao nằm?"
"... Cậu nói sao?"
"Tôi, hả?" Đổng Học Bân không vững tin nói: "Ý của ngài là bảo tôi cùng ngài... Cùng nhau?"
"Nhanh lên một chút! Đừng cảm lạnh!"
"Nguyệt Hoa khu trưởng, cái này, cái này không thích hợp, ngài cái này còn..."
"Tôi là phụ nữ không nói cái gì, cậu là đàn ông mà lằng nhằng
cái gì? Hả? Muốn tiến hay không tiến! Cậu tự quyết định!" Cảnh
Nguyệt Hoa không phản ứng hắn, đưa lưng nằm về phía hắn, không nhúc
nhích.
Đổng Học Bân lập tức quấn quýt, trong lòng nói anh em chỉ khách khí
một chút, cô hung dữ cái gì, cô nhường tôi một chút tôi không phải
tiến vào sao? Anh em lạnh muốn chết, cô nghĩ rằng tôi nguyện ý ngồi ở
ghế trước sao? Tôi cũng không phải sợ cô không tiện sao!
Làm hả?
Có vào hay không?
Đổng Học Bân tương đối cần mặt mũi, người Bắc Kinh mà, nhưng lúc
này hắn đã run cả người, cũng bất chấp mặt mũi, mạng quan trọng hơn.
Mẹ kiếp! Vào thì vào! Ai sợ ai!
Đổng Học Bân cắn răng một cái, bắt đầu cởi quần áo, đem áo sơmi và
quần cởi ra, vắt nước, cũng vắt cho quần áo của Cảnh Nguyệt Hoa,
lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu, nhìn bóng lưng nghiêng người của
Nguyệt Hoa khu trưởng, tâm chợt hoảng, khom lưng, cẩn thận bò lên. Chỗ ngồi sau không rộng lắm, xe nào cũng đều như vậy, bình thường một
người nằm thì có thể đủ, Nguyệt Hoa khu trưởng nghiêng người,
cũng chỉ là để lại một chút chổ trống, Đổng Học Bân vừa lên, suýt nữa
từ chỗ ngồi ngã xuống.
Quá chật!
Thậm chí còn đụng phải phía sau lưng trắng bóng của Nguyệt Hoa khu trưởng!
Đổng Học Bân thân thể co lại, chú ý cô ấy một chút, thấy Cảnh Nguyệt
Hoa không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm, đưa tay để trước
ngực cách ra một cự ly, rất sợ đụng tới Cảnh Nguyệt Hoa lại chọc cô
ấy bão nổi, sau đó mới dùng một tư thế rất khó nghiêng người hướng về
phía sau lưng Cảnh khu trưởng, động cũng không dám động.
Lúc này, cái đệm bị đưa qua một ít.
"Khụ khụ, cảm ơn." Đổng Học Bân tiếp lấy, đem cái đệm quấn lên trên
người một chút, nhưng không được nhiều, đa số vẫn là để lại cho Cảnh
Nguyệt Hoa.
Hai người nằm cùng một chỗ hầu như dính vào nhau.
Người mà, đương nhiên không có khả năng không nhúc nhích, có đôi khi
Cảnh Nguyệt Hoa thoáng động dưới eo, cặp mông màu mỡ nhẹ nhàng chen đến chân của Đổng Học Bân, có đôi khi Đổng Học Bân nhẹ nhàng co chân, đầu
gối đụng vào trên người Nguyệt Hoa khu trưởng, muốn không tiếp xúc,
đó là không có khả năng.
Mới nằm mười phút, thân thể Đổng Học Bân càng ngày càng nóng, dục hỏa khó nhịn.
Quá dằn vặt người!
Muốn mạng già!
Đổng Học Bân có thể là có chút sốt, cũng có thể là độc rắn còn chưa
hết sạch, hắn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, đột nhiên thấp
giọng nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngài đã ngủ chưa?"
"... Ừm."
"Ngủ?"
"Ừm."
Trời đất, ngủ rồi còn có thể trả lời?
Đổng Học Bân ho khan nói: "Tôi... Ừm, tôi ngoài miệng còn có chút tê, cái này, khụ khụ..." Đây là lời nói thật, quả thật đầu lưỡi hắn
còn tê lắm.
Cảnh Nguyệt Hoa bên kia lặng lẽ, không lâu sau, cô ấy hơi nghiêng người.
Đổng Học Bân nhanh chóng xoay qua bên này, khiến cho cô nhìn chính diện mình.
Hai người mặt đối mặt, chỉ cách vài centimét, hít thở đều có thể đánh vào mặt đối phương.
"Tê ở đâu?" Cô ấy hỏi.
"Vẫn là chổ đó, miệng, đầu lưỡi."
Cảnh Nguyệt Hoa đen mặt nhìn hắn, "Vậy cậu có ý gì?"
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, "Không có ý gì, thật sự không có ý gì, tôi
cũng là... Nói đúng là một tiếng, không có việc gì, vậy thì, ngài
nghỉ ngơi sớm đi." Nhanh chóng nhắm mắt, không dám nhìn cô ấy.
Ài, mình nói cái này để làm gì vậy!
Đổng Học Bân! Mày bị nghiện rồi có phải không?
Đổng Học Bân thật mất mặt, thẳng thắn nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nhưng đợi không bao lâu, trước mặt đột nhiên có hơi thở phun đến, là âm thanh của Cảnh Nguyệt Hoa, "... Há mồm!"
Đổng Học Bân ngẩn ra, "Hả?"
"Tôi bảo cậu há mồm!"
Đổng Học Bân đem miệng mở ra.
Chỉ thấy Cảnh Nguyệt Hoa trầm mi nhìn hắn một cái, dưới cái nhìn
kinh ngạc của Đổng Học Bân cúi đầu tới, hút miệng của Đổng Học Bân!
Thật mềm!
...