Buổi chiều.
Bầu trời huyện Đại Phong vang lên tiếng sấm ầm ầm, trời còn chưa tối, nhưng mưa tựa hồ sắp rơi.
"Khí trời gì vậy, lại muốn mưa?"
"Đổng chủ nhiệm, Nguyệt Hoa khu trưởng nói cái gì."
"Khu trưởng đi đại viện huyện uỷ, bảo chúng ta chờ điện thoại của cô ấy."
"Vậy đi ăn cơm trước đi, lúc này… "
“Được, tất cả mọi người lên xe, đi ăn cơm trước."
Đầu giờ chiều một chút, Nguyệt Hoa khu trưởng bên kia vẫn không có tin
tức, đoàn người của khu Nam Sơn cũng không thể chờ ở đây, mắt thấy mưa
cũng không biết tới lúc nào, vì vậy mọi người không thể làm gì khác hơn
là lên ba bốn chiếc xe của cục chiêu thương, đi một nhà hàng bên cạnh.
Dừng xe lại vừa đi vào, đúng lúc có mấy người từ bên trong đi ra.
Dẫn đầu là một người trung niên sau khi thấy mấy người, ơ một tiếng "Ơ, cái này không phải Đổng cục trưởng sao?"
Đổng Học Bân chớp mắt suy nghĩ, chợt nói: "Ồ, là Tôn cục trưởng, đã lâu không gặp."
Người trung niên trước mắt mặc cảnh phục, chính là phó cục trưởng cục công an huyện Đại Phong Tôn Bằng Bằng, cũng chính là người đã cho cảnh
sát theo dõi Đổng Học Bân trong hội chiêu thương lần trước, có thể nói
là oan gia ngõ hẹp.
Tôn Bằng Bằng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao tới huyện
chúng tôi cũng không gọi điện thoại? Cũng cho tôi tận tình làm chủ, Đổng cục trưởng khách khí à?"
Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Làm sao dám phiền phức Tôn cục trưởng,
ông là một người bận rộn, không chỉ bận rộn bắt phần tử phạm tội,
bắt người hiềm nghi, ngay cả nhóm đầu tư đến khu Nam Sơn chúng tôi đầu
tư các người cũng đều phụ trách bắt đến đây, khổ cực quá, nghiệp vụ
nhiều lắm, có phải không? Cho nên tôi sẽ không quấy rối, ông bận quá,
hôm khác đi Tôn cục trưởng, hôm khác tôi nhất định ăn một bữa với ông, tôi sẽ không khách khí!"
Tôn Bằng Bằng bọn họ đã từng bị Đổng Học Bân chơi, kẻ thù gặp mặt đặc
biệt đỏ mắt, vừa thấy Đổng Học Bân nói xỏ nói xiên, cũng là nhất thời
tức giận.
Người của khu Nam Sơn nghẹn cười nhìn Đổng Học Bân. Nghĩ Đổng chủ nhiệm nói quá thiếu đạo đức.
Mã Lỵ cũng hết chỗ nói rồi, từ góc nào đó mà nói, cô ấy thật tình bội
phục Đổng Học Bân, người này đi tới chỗ nào cũng đều đắc tội với người,
quả thật kẻ thù khắp thiên hạ. Nhìn một cái, tùy tiện tới một huyện,
tùy tiện vào một tiệm cơm đều có thể gặp phải kẻ thù, bạn nói xem hắn
đắc tội qua bao nhiêu người.
Trong phòng.
Mọi người nhường qua nhường lại một chút, cuối cùng vẫn là Mã Lỵ ngồi ở vị trí chủ.
Đồ ăn tới, tất cả mọi người có chút đói bụng, đều cầm đũa.
Trong lúc đó, mọi người vừa ăn vừa nói về chuyện đầu tư, bất quá Đổng
Học Bân bên này vô cùng quạnh quẽ, không ai chủ động nói chuyện với hắn, cho dù là một câu. Đổng Học Bân cũng không lưu ý, ai kêu hắn đắc tội
Nguyệt Hoa khu trưởng, hắn vùi đầu dùng bửa, dáng dấp rất thản nhiên.
Bên kia.
Điện thoại của thư ký Vương Bác gọi tới cho huyện trưởng Lịch Phong,
vừa rồi huyện trưởng tại họp, điện thoại di động tắt máy, cho nên lúc
này mới báo cáo tình huống với ông "Huyện trưởng, tôi mới từ cục chiêu
thương đi ra, người của khu Nam Sơn tới, Đổng Học Bân kia cũng tới."
Lịch Phong nhíu mày "Đổng Học Bân? Cái tên ở huyện Duyên Đài?"
Vương Bác ừm một cái "Hắn hình như đổi đi đến khu Nam Sơn làm chủ nhiệm, theo bọn họ đến."
Đổng Học Bân!
Lịch Phong đương nhiên sẽ không quên người này, hội chiêu thương lần
trước bị Đổng Học Bân mạnh mẽ đoạt đi đầu tư trên trăm triệu vốn hẳn là
rơi vào huyện Đại Phong. Nghĩ tới đây, Lịch Phong liền có chút đau
đầu, chuyện này ông cũng không biết, là người phụ trách tự chủ trương,
thấy đoàn đầu tư cùng nhau xuống máy bay, người của khu Nam Sơn còn chưa tới. Thử thăm dò khách khí một câu, các thương nhân Nhật Bản quen biết
lẫn nhau, có thể cũng hiểu được dù sao đều là tới thành phố Phần
Châu, tiện đường mà thôi, cho nên cùng nhau đến đây.
Kết quả, Cảnh Nguyệt Hoa tới. Đổng Học Bân cũng tới.
Ngay tại vừa rồi, ông còn đang ở trong phòng họp họp, nhận được tin
Cảnh Nguyệt Hoa tới, liền cho mấy người đi ra ngoài nghênh tiếp, muốn
cho Cảnh Nguyệt Hoa trước chờ một chút, kết quả còn chưa qua bao lâu,
cửa phòng họp đã bị người đẩy ra, Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đám người
kia ngăn cản, thoải mái đi vào, đem cái ghế tới ngồi xuống, cũng không
nói gì, bắt chéo chân cau mày, cầm lấy một tờ báo mà xem.
Ngay cả một câu Cảnh Nguyệt Hoa cũng không nói, nhưng cuộc họp này cũng họp không nổi nữa.
Cảnh Nguyệt Hoa...
Đổng Học Bân...
...
Một lớn một nhỏ đều là người không dễ đối phó, Lịch Phong đã có lĩnh giáo.
"Được rồi, trở về một chuyến." Lịch Phong nói với Vương Bác: "Mang theo Nguyệt Hoa khu trưởng đi tiếp nhóm đầu tư."
"Huyện trưởng, để cho bọn họ đi?"
"Cứ làm theo lời tôi nói!"
"Tôi rõ ràng, tôi lập tức trở về."
Buông điện thoại, Lịch Phong cũng rất bất đắc dĩ, những nhà đầu tư này
ông làm sao không muốn lưu lại? Nhưng hiện tại khu trưởng khu Nam Sơn
đều tự mình đến đây, lại dẫn theo một kẻ lưu manh gây chuyện không quan
tâm là Đổng Học Bân, nếu như ông giữ người không tha, có trời mới biết
đám người khu Nam Sơn sẽ lại gây ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này Lịch
Phong bọn họ không chiếm lý, không có biện pháp nói, Cảnh Nguyệt Hoa
đích thân tới, Lịch Phong không có biện pháp không cho cái mặt mũi này.
Buổi chiều.
Mưa rốt cục rơi xuống.
Mưa vừa, không có lớn như trận mưa tối hôm qua, nhưng loại mưa này thường thường cũng không dừng, có thể kéo dài rất lâu.
Cũng không ra được, nên Mã Lỵ và Phan Chính Nghĩa bọn họ chờ ở tiệm
cơm, khoảng chừng lúc ba giờ, điện thoại của Nguyệt Hoa khu trưởng rốt
cục gọi đến đây.
"Các người đến khách sạn Thụy Hòa!"
Mã Lỵ cung kính nói: "Được, lập tức đến."
Cúp điện thoại, Mã Lỵ nói với mọi người: "Nguyệt Hoa khu trưởng bảo chúng ta đi qua."
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Đổng Học Bân giống như là một người vô
hình, cũng không có ai bắt chuyện hắn, hắn cũng không coi là gì, lái
xe chậm rãi theo sát, cái khách sạn này hắn nhận thức, lần trước đã tới.
Khách sạn Thụy Hòa, trong đại sảnh.
Mã Lỵ tìm tìm không thấy người, gọi điện thoại cho Cảnh Nguyệt Hoa, sau đó kiên trì chờ.
Lúc này, xe của Đổng Học Bân đến, là người cuối cùng vào khách sạn,
nhưng hắn vừa vào, lập tức có không ít người phục vụ và quản lý nhận ra
hắn.
"Này, em nhìn người nọ đi!"
"Tên này không phải gã lần trước tới hội chiêu thương quấy rối sao?"
"Là hắn, tôi nhớ kỹ hắn vừa tới thì đem lãnh đạo huyện chúng ta mắng một trận."
"Đúng vậy, sau đó còn chửi người? Tựa hồ còn đánh người, cục công an cuối cùng không dám bắt hắn."
"Hắn sao lại đến nữa? Nhanh chóng thông báo quản lí, đừng để xảy ra
chuyện gì! Lần này có không ít đoàn đầu tư vào ở! Không thể xảy ra vấn
đề!"
Đổng Học Bân vừa mới vào cửa, khách sạn đã có chút loạn.
Quản lí sảnh vô cùng cảnh giác nhìn hắn, vội vàng kêu người đi gọi điện thoại thông báo lên trên.
Đổng Học Bân thẹn thùng, trong lòng nói các người có cần vậy sao?
Lúc này, thấy rõ nhân viên công tác khách sạn có phản ứng lớn như vậy,
Mã Lỵ Phan Chính Nghĩa và mọi người của khu Nam Sơn lại một lần nữa ngạc nhiên, má ơi! Đổng chủ nhiệm rốt cuộc có xú danh rõ ràng tới mức nào!!!