Buổi tối.
Nhà của Cảnh Nguyệt Hoa.
Bên ngoài mưa vẫn còn, lâu lâu đánh vào cửa sổ, bất quá đã nhỏ hơn.
Sô pha phòng khách, Đổng Học Bân quấn chăn tìm được thuốc hạ sốt, lấy thuốc ra, nhìn nước trà trong ấm cạn sạch, rất là bất đắc dĩ.
Cảnh Nguyệt Hoa đang xem tin tức, vẫn không nhúc nhích.
Đổng Học Bân không mặc quần áo, không có cách nào hoạt động, mà hắn cũng không hoạt động được.
Do dự một hồi lâu, Đổng Học Bân rốt cục ho khan một tiếng, "Nguyệt Hoa khu trưởng, có thể nhờ ngài một chuyện hay không?"
“… " Cảnh Nguyệt Hoa không nói một tiếng, nhìn cũng không nhìn hắn.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Tôi … không có nước, ngài có thể đem cho tôi một ly nước được không? Cảm ơn."
Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm nhìn TV, vẫn là không nhúc nhích, hình như căn bản không nghe thấy.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, không uống thuốc không được, nếu không ngày mai sẽ phải nằm bệnh tiếp, đành phải khẽ cắn môi ngồi dậy, quấn chăn, muốn tự mình đi lấy nước.
Lúc này, Cảnh Nguyệt Hoa bỗng nhiên đứng lên, đi tới máy uống nước rót một ly, bước nhanh đi trở về tới đem ly nước đặt lên bàn trà, tiếp tục xem TV.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói lời cảm ơn, cầm lấy ly nước uống thuốc.
Tiếng TV, tiếng mưa rơi, ngoại trừ cái này trong phòng không có động tĩnh nào khác, bầu không khí rất u ám.
Đổng Học Bân lẳng lặng nằm, nghiêng đầu nhìn cô ấy, nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, đã trễ thế này, tôi thật sự không đi được, đi khách sạn thì... quần áo cũng ướt, không mặc được, gọi xe cứu thương đi bệnh viện cũng không tiện, nếu không, buổi tối ngày hôm nay xem ra phải quấy rối ngài một chút, tôi ngủ sô pha là được ngài không cần phải quản tôi, ngài nghỉ ngơi của ngài."
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không quay đầu lại nói: "Đã biết."
"Vậy cảm ơn, thật phiền phức." Đổng Học Bân cười gượng nói.
"Ừm."
Sau đó, trong phòng khách lại im lặng.
Đổng Học Bân không gặp qua bầu không khí như thế, cũng khó mà nói cái gì, ôm chăn thẳng thắn nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi. Nhưng không ngủ được, mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng buổi tối chưa ăn cơm, cái bụng kêu réo um sùm, hình như bị Cảnh Nguyệt Hoa nghe thấy được, Đổng Học Bân nóng mặt nhìn bóng lưng của Nguyệt Hoa khu trưởng một chút, há mồm, rồi lại không dám mở miệng. Nói như thế nào? Hỏi khu trưởng trong nhà có cái gì ăn không? Mình hai ngày trước vừa đánh vào mặt của người ta, không được rồi.
Chịu đựng thôi, dù sao cũng đói không chết.
Đổng Học Bân cắn chặt răng, chăm chú quấn chăn, khiến cho tiếng vang trong bụng tận lực không truyền ra.
Một lát sau, tiếng bước chân phía trước vang lên, Nguyệt Hoa khu trưởng hình như vào phòng bếp, cạch một tiếng, mở bếp ga, hình như là nấu nước.
Đổng Học Bân không lưu ý.
Nhưng mà không bao lâu sau một mùi thơm lập tức bay vào phòng khách.
Đổng Học Bân mở mắt ngẩn người, chỉ thấy Cảnh Nguyệt Hoa bưng một chén cháo nóng đi ra.
"Ngài còn chưa có ăn?" Đổng Học Bân hỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa đem chén cháo đặt lên bàn trà, quay thân, nhặt quần áo ướt sũng củaĐổng Học Bân để trên mặt đất, ném vào phòng vệ sinh.
Đổng Học Bân có ngốc cũng thấy rõ ràng, vừa mừng vừa sợ nói: "Đây là cho tôi?"
"Ở đây còn có người khác sao?" Đi ra WC, Cảnh Nguyệt Hoa xoa xoa lưng, lại ngồi xuống ghế.
Đổng Học Bân cảm động, "A, coi chuyện này ầm ĩ kìa, sao có thể phiền phức ngài, cái này quá cảm ơn ngài." Hắn ngồi dậy bắt đầu uống cháo.
Mùi vị bình thường nhưng được cái là nóng.
Đổng Học Bân là thật không nghĩ tới Cảnh Nguyệt Hoa sẽ tự mình xuống bếp nấu cho mình, uống vào liền thấy ấm áp, vừa uống vừa nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngày mai đoàn khảo sát đến đây, phố chúng tôi đã bố trí xong, chờ..."
Cảnh Nguyệt Hoa ngữ khí đông cứng nói: "Thời gian nghỉ ngơi, không nói chuyện công tác!"
Đổng Học Bân bị nghẹn một chút, không thể làm gì khác hơn là đổi trọng tâm câu chuyện, "Ngài bình thường ngủ mấy giờ? Tôi cái này, không quấy rối ngài nghỉ ngơi?"
“... Không có việc gì."
"Ặc, vậy … cháo thật ngon."
"Ừm."
Đổng Học Bân chùi mũi, cũng không tự làm mất mặt, cười khổ, uống xong chén cháo, quấn chăn tiếp.
Trong phòng tiếp tục im lặng.
Xem tin tức xong, Cảnh Nguyệt Hoa cầm điều khiển từ xa đổi kênh khác, sau đó tiện tay cầm lấy một tờ báo, đang xem, giưa trán cau lại, lại xoa xoa phần eo, tựa hồ là lưng bị cái ghế làm đau. Cuối cùng, Cảnh Nguyệt Hoa ngồi dậy khỏi cái ghế, đi tới sô pha, vịn một bên ngồi xuống, hầu như đụng phải chân của Đổng Học Bân dưới chăn.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói "Xin lỗi Nguyệt Hoa khu trưởng, chiếm ngồi chổ của ngài."
Cảnh Nguyệt Hoa im lặng nhìn báo chí, cái lỗ tai dường như cũng nghe TV, “... Không có việc gì." Hình dạng tập trung cũng vô cùng mê người.
Đổng Học Bân muốn nói hay là tôi vào trong phòng ngủ, nơi này có hai phòng, nhưng vừa nghĩ đến cả người ướt nhẹp, lại bị sốt, một hồi ra mồ hôi làm dơ giường người ta, vì vậy nói đến bên mép lại nuốt trở vào, xê dịch thân thể, tận lực lui vào trong một ít, cho Cảnh Nguyệt Hoa chổ ngồi, để cho cô ấy ngồi thoải mái một chút.
Bất quá sô pha cũng chẳng rộng bao nhiêu, nếu không muốn nói là chật.
Chân của Đổng Học Bân như có như không chạm vào mông đẹp của Nguyệt Hoa khu trưởng.
Đổng Học Bân con mắt hơi mị lặng lẽ nhìn, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng cảm xúc ở chân mình vẫn rất rõ ràng, mông của Cảnh khu trưởng vô cùng mềm, cô ấy cầm tờ báo thỉnh thoảng lật qua một trang, thân thể cũng khẽ động theo, ngón chân của Đổng Học Bân nhất thời chạm vào giữa mông của cô ấy, chờ Cảnh Nguyệt Hoa trở mình ngồi thẳng, xúc cảm kia dần dần đi xa.
Vóc người thật tốt.
Thật no đủ.
Đổng Học Bân nóng tâm lên một chút, có chút ngứa, hờ khép mắt lẳng lặng quan sát Cảnh Nguyệt Hoa đẹp như thiên sứ.
Cái váy dưới chân cô ấy rất mỏng, là cái loại mặc vào mùa hè, loại quần áo này thường rất ngắn, không kéo xuống hết, bên trong tựa hồ cũng không có quần ngắn, cho nên sau khi Đổng Học Bân quan sát một hồi thì phát hiện mông của Cảnh Nguyệt Hoa có một lớp căng lên, không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn thấy được.
Quần lót, loại đắt tiền, tám phần mười là màu đỏ.
Ừm, có thể còn có đường viền?
Đổng Học Bân giả bộ ngủ miên man bất định, thật muốn mở chăn ra vươn tay đem thân thể mềm mại của Nguyệt Hoa khu trưởng ôm vào cùng nhau ngủ, đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Đổng Học Bân rất có bổn phận, chân và tay động cũng không dám động một chút, cảm thụ được mông đẹp dưới chân, mũi ngửi vào mùi thơm cơ thể của phụ nữ thành thục, tâm tình của Đổng Học Bân chậm rãi thả lỏng, nhìn đồng hồ, chín giờ hơn, thoải mái thiếp đi.