Quyền Tài

Chương 653: Lấy oán trả ơn!




Khu ủy.

Đứng ở trong hành lang, Đổng Học Bân trầm xuống, kẻ muốn động vào mình lại chính là ông ta, cái này thật sự khiến cho Đổng Học Bân khó có thể tiếp thu!

Vương An Thạch!

Vương An Thạch!

Buồn cười nhất chính là Đổng Học Bân vẫn tưởng rằng Nguyệt Hoa khu trưởng ở sau lưng ngáng chân, liên hợp với Tiết Khánh Vinh cùng nhau làm khó dễ mình, Tiết Khánh Vinh vì trả thù, Nguyệt Hoa khu trưởng vì em trai cô ấy, ai ngờ căn bản là không phải như vậy, bắt mình đi trường đảng lại là bí thư khu ủy Vương An Thạch, đây là điều mà Đổng Học Bân nghĩ không có khả năng nhất, mà hắn còn tự nhận là nửa cán bộ Vương hệ, lại tặng lễ cho Vương An Thạch, lại chữa bệnh cho Vương An Thạch, nhưng tới cuối cùng kết quả lại như thế, khiến cho ngực của Đổng Học Bân sắp phát nổ! Không được!

Phải hỏi rõ ràng!

Đổng Học Bân chịu đựng cơn tức, bước đi lên lầu, thẳng đến phòng làm việc bí thư khu ủy.

Bên ngoài, cửa phòng thư ký mở ra, thư ký Tàng ở trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân nổi giận đùng đùng, gã chau mày, lập tức đứng lên đi ra ngoài, kết quả thấy được sắc mặt bất thiện của Đổng Học Bân, lập tức ngăn cản hắn, "Cậu làm gì?"

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: "Tìm Vương bí thư."

Thư ký Tàng đồng dạng lụng lùng nói, "An thạch bí thư không ở đây." Không ở đây? Sao có thể! Nguyệt Hoa khu trưởng rõ ràng mới từ trên đi xuống, hiển nhiên là gặp qua Vương An Thạch, nếu như Vương An Thạch không ở phòng làm việc, Nguyệt Hoa khu trưởng sao có thể đến đây? Nếu đã đi thư ký sẽ nói cho Cảnh Nguyệt Hoa, cho nên lúc này Vương An Thạch nhất định ở trong phòng làm việc.

Đổng Học Bân nhìn hắn, "Tránh ra!"

"Tôi nói An Thạch bí thư không ở đây! Cậu không nghe thấy?" Thư ký Tàng cũng tức giận, trong lòng nói người này thật sự là không biết tốt xấu, ngay cả cửa phòng của bí thư khu ủy cũng dám xông vào?

"Tôi kêu anh tránh ra!"

"Tôi kêu cậu rời đi!"

Hai người đối chọi gay gắt, cuối cùng Đổng Học Bân gật đầu, chỉ chỉ vào mặt của thư ký Tàng, xoay người đi xuống lầu. Đổng Học Bân đến tìm Vương An Thạch, chỉ là muốn đem chuyện tình hỏi rõ ràng, nhưng hiện tại Vương An Thạch ngay trong phòng làm việc cũng không gặp mình, chuyện tình đã rất rõ ràng liễu, không cần hỏi lại chuyện trường đảng, cũng là Vương An Thạch giở trò quỷ! Mẹ kiếp! Cái thứ vong ân phụ nghĩa! Ông được đấy! Thật giỏi!

Cùng lúc đó.

Trong phòng làm việc bí thư khu ủy.

Vương Ngọc Linh vẻ mặt tức giận nhìn Vương An Thạch phía sau bàn, "Chú, chú làm cái gì vậy, Đổng chủ nhiệm đang làm tốt, chú bắt Đổng chủ nhiệm đi trường đảng cái gì!"

Vương An Thạch ngẩng đầu nói: "Ngọc Linh, con có quan hệ gần với Đổng Học Bân từ lúc nào? Chú nghe nói hắn ở trước mặt mọi người mắng con."

"Đổng chủ nhiệm mắng con là tốt cho con!"

"Ha ha chú cho hắn đi trường đảng, cũng là vì tốt cho hắn."

"Cái này gọi là tốt cái gì! Đơn vị mô phạm đều là do Đổng chủ nhiệm thu xếp tới, nhưng hiện tại..."

Vương An Thạch nở nụ cười dưới, "Vậy hắn đi trung học huyện Duyên Đài đánh người sao không động não lo lắng một chút? Đây là hắn tự rước lấy."

Vương Ngọc Linh vừa nghe, trong lòng càng tức giận, đừng thấy bình thường trong cơ quan có quan hệ không tồi với Chu Diễm Như, đối với những người khác đều là hình dạng không ai bì nổi, nhưng con người Vương Ngọc Linh cũng rất trọng tình cảm, Đổng Học Bân từ khi tới phòng làm việc, vô cùng chiếu cố đối với Vương Ngọc Linh, lúc đi Bắc Kinh cô ấy muốn lái Cayenne, Đổng Học Bân cho cô ấy lái, cô ấy muốn đi dạo Bắc Kinh, Đổng Học Bân cho cô ấy nghỉ, cho nên hiện tại là chú của mình muốn động vào Đổng chủ nhiệm, Vương Ngọc Linh cảm thấy không có mặt mũi, ngày hôm nay không dám đến cơ quan gặp Đổng Học Bân.

"Chú! Bệnh viêm ruột thừa của chú là ai chữa tốt? Là Đổng chủ nhiệm! Nếu như không phải Đổng chủ nhiệm chữa bệnh cho chú! Ngày đó chú phải đi bệnh viện làm phẫu thuật! Hơn nữa nguy hiểm còn rất lớn! Chú … "

"Một ngựa đổi một ngựa mà thôi." Vương Thạch An nói.

" Cái gì mà một ngựa đổi một ngựa? Con chỉ biết tri ân báo đáp!" Vương Ngọc Linh hầm hừ nói.

Vương An Thạch tựa hồ rất cưng chiều đối với đứa cháu gái này, cũng không tức giận mỉm cười nói: "Ngọc Linh, con còn trẻ, có một số việc chú cũng nói không rõ ràng với con."

"Con không rõ ràng! Cũng không muốn rõ ràng!" Đổng Học Bân đã vào danh sách phải đi, việc đã đến nước này, Vương Ngọc Linh biết nói cái gì cũng đã muộn, thẳng thắn xoay người ra phòng làm việc, đóng cửa cái rầm!

Trong phòng.

Vương An Thạch chậm rãi lắc đầu, ông đương nhiên là có lo lắng của ông.

Tri ân báo đáp? Trong thời đại này, làm một người đứng đầu của một khu, Vương An Thạch phải suy nghĩ rất nhiều thứ.

Đổng Học Bân quả thật giúp ông, nếu như đổi lại là lúc bình thường, Vương An Thạch đương nhiên không ngại thiếu cái nhân tình này, nhưng hiện tại khác biệt, bởi vì Đổng Học Bân trước đó đắc tội qua Tiết Khánh Vinh, hơn nữa đem kéo Vương An Thạch ông vào, sự kiện lần kia ầm ĩ sôi sục, Vương An Thạch khi đó chỉ biết là con trai của Tiết Khánh Vinh bị người đánh, cụ thể thật ra không rõ ràng lắm, sau đó Quách Minh Phong của văn phòng đường phố Quang Minh gọi lộn số, gọi tới điện thoại của Vương An Thạch, Quách Minh Phong luôn miệng nói sờ qua vợ của Vương An Thạch, Vương An Thạch giận dữ mới khiến cho ủy ban kỷ luật tra Quách Minh Phong, nhưng ông không biết bên trong không chỉ có liên lụy đến một người, Quách Minh Phong tự nhiên còn khai ra chuyện bị con trai Tiết Khánh Vinh đánh, kết quả bởi vì Vương An Thạch tra Quách Minh Phong, cuối cùng mới khiến cho con trai của Tiết Khánh Vinh bị ảnh hưởng, không chỉ có bất đắc dĩ cho Tiết Khánh Vinh một xử phạt cảnh cáo, còn làm con của ông ấy bị tạm giam mười lăm ngày, bây giờ còn chưa đi ra.

Trong ấn tượng của người ngoài, đây là Vương An Thạch ông giúp đỡ Đổng Học Bân chèn ép Tiết Khánh Vinh.

Chuyện này, khiến cho Vương An Thạch rõ ràng cảm giác được quan hệ của Tiết Khánh Vinh với mình có chút xa cách, tuy rằng Tiết Khánh Vinh ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng khẳng định là có suy nghĩ, điểm ấy không hề nghi ngờ.

Vấn đề này Vương An Thạch một mực lo lắng, sau đó tin tức của Nam Khởi Thần Báo vừa ra, Vương An Thạch rất nhanh có quyết định, ông muốn gõ Đổng Học Bân, cứ như vậy, coi như là cho hai cha con Tiết Khánh Vinh một cái công đạo, thay bọn họ trút giận, khiến cho quan hệ của Tiết Khánh Vinh và Vương An Thạch ông một lần nữa ổn định, hơn nữa cho Đổng Học Bân đi trường đảng, được lợi cũng không chỉ có Cảnh Tân Khoa, cháu gái ông Vương Ngọc Linh trước đó được Đổng Học Bân tiến hành điều chỉnh công tác, phụ trách công tác kính lão, cho nên cái phần chiến tích này cũng sẽ không toàn bộ vào tay người khác, những cái này, Vương An Thạch sớm suy nghĩ thỏa đáng.

Về phần thái độ của Đổng Học Bân, Vương An Thạch không quản, cũng không rãnh quản một chủ nhiệm văn phòng đường phố nho nhỏ, bộ trưởng bộ tổ chức và chủ nhiệm văn phòng đường phố bên nào nặng bên nào nhẹ, kẻ ngu cũng biết. Vương An Thạch không có khả năng bởi vì một nhân tình nho nhỏ mà không lo lắng đến đại cục.

Thậm chí, Vương An Thạch đều không cảm thấy đây là nhân tình.

Đổng Học Bân chỉ học có một chút mà có thể trị bệnh cho Vương An Thạch, vậy danh y thâm niên càng có thể, tốn chút tiền tìm người khác xem bệnh cũng như nhau, cái này có thể tính là nhân tình? Hoặc là, Vương An Thạch căn bản không đem Đổng Học Bân để vào mắt.

Cho nên tổng hợp lại lo lắng, mới có chuyện Vương An Thạch đem Đổng Học Bân vào trường đảng!