Quyền Tài

Chương 640: Theo dõi tôi? Được đấy!




Buổi trưa.

Mười hai giờ rưỡi.

Văn phòng đường phố Quang Minh, phòng làm việc bí thư, Đổng Học Bân và Lưu Cương đang giằng co trong bầu không khí đầy mùi thuốc súng.

Lưu Cương từ đầu đến cuối đều cười, dùng bút ghi chép lại "Đổng chủ nhiệm à, lời này của cậu không được rồi, chúng tôi lạm dụng chức quyền kích động dân chúng? Chỉ bằng lời này của cậu, tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng, tôi là ký giả, chúng tôi có kỷ luật của chúng tôi, từ sau khi cậu đến khu Nam Sơn đã xảy ra không ít sự kiện ấu đả dân chúng, chúng tôi cũng là tờ báo thực sự cầu thị, đem sự thật ghi lại để cho dân chúng biết, lời nói của cậu tôi cũng không thể lý giải được như thế, cậu thừa nhận đánh dân chúng, hơn nữa không có sợ hãi? Đúng không?"

Đổng Học Bân giận dữ cười "Tôi thừa nhận đánh dân chúng? Cái lỗ tai nào của anh nghe được?"

"Dù sao tôi cũng là lý giải như thế, không phải sao?"

"Anh lý giải? Vậy tôi thật là bội phục năng lực lý giải của anh!"

"Cảm ơn, vậy cậu đã thừa nhận, ngày mai tờ báo chúng tôi sẽ tiếp tục đăng bài về phương diện này, toà soạn chúng tôi có nghĩa vụ làm một công đạo vì dân chúng." Lưu Cương nghiêm trang nói, gã am hiểu nhất cũng là cắt câu lấy nghĩa, đem không nói thành có, cho dù Đổng Học Bân nói cái gì cũng như không, trong toà soạn nếu đã định rồi, Lưu Cương cũng có thể bịa đặt, viết bậy viết bạ rồi đăng lên báo, dù sao toà soạn là của bọn họ, viết như thế nào là do Lưu Cương quyết, mặc dù Đổng Học Bân đến lúc đó có bảy tám cái mồm cũng nói không sở, không người tin hắn.

Bịa đặt?

Cái này phải nhìn người, nếu như giả tin tức của Nguyệt Hoa khu trưởng, cho Lưu Cương một trăm lá gan gã cũng không dám.

Nhưng Đổng Học Bân? Hắn đắc tội lãnh đạo khu, cho dù Nam Khởi Thần Báo bọn họ giả tạo sự thật, cũng không người nói thay Đổng Học Bân, thậm chí còn có lãnh đạo khu có thể sẽ biết thời biết thế, cho Lưu Cương chổ dựa.

Đổng Học Bân nhìn gã "Nếu như ngay cả tiếng người anh đều không hiểu, vậy cút đi."

Lưu Cương cười, lại ghi vào trong sổ "Chủ nhiệm văn phòng đường phố mắng chửi người, tôi nhớ kỹ, được rồi, vậy ngày hôm nay phỏng vấn đến đây, Đổng chủ nhiệm, ngày mai xem báo nha."

Đổng Học Bân nói: "Lưu Cương à, tôi cuối cùng cho anh một câu nói, Đổng Học Bân tôi là ai, lúc điều tra anh hẳn là rất rõ ràng, nếu như trên tay anh có chứng cứ rõ ràng, tôi cái gì cũng không nói, nhưng nếu có người hãm hại tôi, muốn dày vò tôi, vậy xin lỗi, Đổng Học Bân tôi không phải thằng hèn, bây giờ xem ra anh và anh họ Bàng Đại Binh anh đều không rõ ràng lắm? Không rõ ràng cũng không có việc gì, sau này anh sẽ rõ ràng."

"Uy hiếp tôi phải không?" Lưu Cương cười "Được, bài báo ngày mai lại có cái để viết, Đổng chủ nhiệm, cảm ơn cậu đã phối hợp, tin tức ngày mai tôi sẽ viết thật tốt."

Đổng Học Bân cười cười "Chỉ mong anh còn cơ hội có thể viết ra đi."

"Chào." Lưu Cương cầm đồ xoay người liền đi.

Ra văn phòng đường phố, Lưu Cương quay đầu lại nhìn phòng làm việc bằng cặp mắt khinh miệt, đi tới chiếc xe đậu cách đó không xa. Ngày hôm nay gã tới gặp Đổng Học Bân, không chỉ là muốn mượn lời nói của Đổng Học Bân để bịa đặt, mục đích chủ yếu vẫn là muốn chọc giận Đổng Học Bân, chọc tức hắn, tên họ Đổng này làm việc dễ kích động như thế, hở một chút thì đánh người, nếu như Đổng Học Bân có thể ra tay đánh mình tại chỗ, Lưu Cương cũng không cần phải bịa đặt, chuyện này có thể đưa ngay vào tin tức ngày mai, chủ nhiệm văn phòng đường phố đánh ký giả? Chắc chắn sẽ thu hút, nhưng ai ngờ Đổng Học Bân bình tĩnh như vậy, từ đầu đến cuối đều không có ý ra tay, điều này làm cho Lưu Cương rất thất vọng.

Reng reng reng, điện thoại di động vang lên.

Lưu Cương lập tức tiếp máy "A lô, anh họ."

Bàng Đại Binh bên kia nói: "Thế nào?"

"Vừa phỏng vấn Đổng Học Bân, chiếm được không ít, cũng đủ ngày mai viết một bài."

"Ừm, chuyện Đổng Học Bân đánh người trọng thương dù sao còn có chút giả, gãy xương cũng là người nhà thuận miệng nói, không có bệnh viện chứng minh, cho nên nếu như có thể thu thập bằng chứng bất lợi đối với Đổng Học Bân là tốt nhất, cậu cũng nên lưu ý, dù sao còn có một ngày, nếu như thật sự không có, đem chuyện trước đó trực tiếp đưa lên."

Lưu Cương mỉm cười nói: "Được, vậy tôi điều tra, không sợ hắn không có vấn đề."

Bàng Đại Binh gật đầu "Ừm, trừ phi hắn không làm cái gì, chỉ cần đã làm, không sợ không tìm ra vấn đề, tìm được rồi thì phóng đại vô hạn, cái này cậu rõ ràng."

"Tôi rõ mà anh họ."

"Vậy giao cho cậu, cần phải làm tốt."

"... Được."

Thật ra trải qua điều tra lâu như vậy, Lưu Cương đã sớm phát hiện, Đổng Học Bân người này làm việc nhìn như thiếu đạo đức, trên thực tế rất nói đạo lý, mỗi lần hắn phát hỏa đại sát bốn phương đều là hắn chiếm lý, bất quá Lưu Cương cũng mặc kệ cái kia, nếu muốn vạch lá tìm sâu, vậy cái nào cũng đều có thể cho gã tìm ra vấn đề, cười ha ha, Lưu Cương ngồi vào trong xe hút thuốc, rất nhàn nhã.

Bên kia.

Trong phòng làm việc.

Đổng Học Bân đầy ngập cơn tức chỉnh sửa quần áo, loại tiểu nhân như Lưu Cương, hắn sẽ không bỏ qua, nếu như trước đó còn ôm tâm tư muốn giáo huấn Lưu Cương và Nam Khởi Thần Báo, hiện tại Đổng Học Bân đã sửa lại chủ ý, cái hắn muốn là một chiêu trí mạng, khiến cho Lưu Cương đời này cũng không trở mình được.

Nói rõ muốn hãm hại tôi?

Còn kêu gào khiêu khích trước mặt tôi?

Ha ha, các người không phải muốn chết sao! Các người thật không biết Đổng Học Bân tôi là ai?

Đấu với người vui vô cùng, Đổng Học Bân cũng là cái loại càng đấu càng mạnh, người khác càng dày vò hắn, Đổng Học Bân tinh thần càng lớn, hắn chưa bao giờ chịu thua bất luận khiêu khích của kẻ nào!

Không phục?

Vậy con mẹ nó đấu một trận! Anh em cho các người chịu phục!

Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, Chu Diễm Như bước nhanh đi vào phòng "Chủ nhiệm, người của Nam Khởi Thần Báo tới?"

Đổng Học Bân cười ừ một tiếng "Tới rồi, một người ký giả rất kiêu ngạo, biết không phải là sự thật, còn nói cho tôi biết muốn tiếp tục đăng báo, chị nói cái này không phải buồn cười sao?"

Chu Diễm Như bực tức nói: "Cái đám ký giả này! Quả thật là vô pháp vô thiên! Chủ nhiệm, chúng ta có phải là nên thông báo với bên..." Lắc lắc tay, Đổng Học Bân cười nói: "Không có việc gì đâu chị Chu, trở lại làm việc đi, chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi đi xử lý một chút là được, Nam Khởi Thần Báo bọn họ ngày mai nếu như còn giả tạo tin tức, vậy tôi sẽ phải bội phục bọn họ, được rồi, tôi đi ra ngoài chút.”

Nghe lời này, Chu Diễm Như trong lòng kiên định, cô ấy bội phục điểm này của Đổng Học Bân, đừng thấy người ta tuổi còn trẻ, nhưng lại có thể chịu đựng được chuyện này, chẳng giống lão chủ nhiệm cũ trước đây, chỉ sợ phiền phức và sự cố, mỗi lần xảy ra chuyện, lão chủ nhiệm đều đau đầu, chuyện giả bệnh xin nghỉ cũng không phải không làm qua, nhưng nhìn tiểu Đổng chủ nhiệm người ta kia? Không chỉ không ngại phiền phức, mỗi lần gặp phải chuyện này còn đều có bộ dạng tinh thần hưng phấn, hình như ước gì người khác tới gây phiền phức, không hổ là trùm lớn nhất khu Nam Sơn, suy nghĩ không giống với người bình thường! Chu Diễm Như nhớ lại tất cả quan viên cô ấy gặp qua, cán bộ quốc gia tốt như Đổng chủ nhiệm, thật đúng là đứng đầu.

Đổng Học Bân đem đồ đi xuống lầu, lái Cayenne ra đại viện, đi qua theo địa chỉ nhà của của Lưu Cương mà Từ Yến cho, trong đầu suy nghĩ lúc này nên dùng thủ đoạn gì.

Chiêu này? Quá tiện nghi cho hắn rồi?

Vậy chiêu kia? Không dễ làm!

Chiêu này? Cũng không được!

Lưu Cương và Bàng Đại Binh, Đổng Học Bân rất tham, muốn một hơi làm chết cả hai người bọn họ, chủ ý “chơi” người của hắn thì nhiều lắm, nhưng trong lúc nhất thời lại có chút phát sầu, không ngờ rằng chủ ý nhất tiễn song điêu lại không có.

Đang lái xe, Đổng Học Bân bỗng nhiên nhướng mày, ở một tiếng, nhiều năm công tác tại quốc an và công an dưỡng thành thói quen, khiến cho sức quan sát của hắn rất tỉ mỉ, nhìn vào kính chiếu hậu, một chiếc Xiali màu đỏ khiến cho Đổng Học Bân cảnh giác, nếu như nhớ không lầm, chiếc xe này đã theo hắn ba con đường rồi thì phải?

Ngẫu nhiên hay là cố ý?

Đổng Học Bân thử quẹo thăm dò, đi vào một phương hướng, quẹo vào một con đường bên cạnh.

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút...

Chiếc xe biến mất, không nhìn thấy nữa.

Nhưng mà trong lúc Đổng Học Bân cho rằng mình hiểu lầm, tại con đường kế tiếp, chiếc Xiali lại xuất hiện ở phía sau đuôi chiếc Cayenne, bất quá có cách một chiếc xe, giấu ở phía sau, cái này cũng là do Đổng Học Bân sáng mắt, đổi lại người khác căn bản không phát hiện được, cũng sẽ không có tâm tư đi chú ý.

Có người theo dõi mình?

Kỹ xảo theo dõi cũng không tệ lắm?

Ấy chà, quái sự năm nào có, năm nay đặc biệt nhiều nha!

Đổng Học Bân ổn đinh tay lái, quẹo một cái ở phía trước, thừa dịp qua đường nhìn vào kính chiếu hậu để ngó bảng số của chiếc Xiali phía sau, Ơ? Có chút quen mắt nha? Đổng Học Bân nhíu mi, luôn cảm thấy bảng số tỉnh Bắc Hà này đã gặp ở đâu, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy, bên trong ghi lại tư liệu của Lưu Cương và Bàng Đại Binh, bên trong cũng có bảng số xe.

Là xe của Lưu Cương!

Tuy rằng thấy không rõ mặt của tài xế, nhưng bảng số xe cũng là của Lưu Cương!

Còn theo dõi tôi? Dám theo dõi anh em??

Khinh người quá đáng cũng không gì hơn cái này, ai không có chút sī? Cho dù Đổng Học Bân không có chuyện gì, đi mua đồ hoặc đi dạo, nhưng nếu có người muốn tìm phiền toái, bới lông tìm vết còn không dễ dàng sao? Chờ Đổng Học Bân cùng người nữ nào đó qua đường sóng vai chụp một tấm ảnh, trên báo có thể viết Đổng Học Bân bao dưỡng tình nhân, lại hoặc là chờ Đổng Học Bân đi tới cửa hàng bán đồ ngoại, chụp một tấm ảnh, cho dù Đổng Học Bân chưa tiến vào, nếu như từ góc độ của ảnh chụp mà nói nhảm, cũng có thể viết ra chủ nhiệm văn phòng đường phố tiêu phí trắng trợn trong cửa hàng bán đồ nước ngoài, mua đồ quý như thế là muốn muốn đưa ai? Cho lãnh đạo? Hối lộ à? Dù sao cũng là không tốt! Cái thủ pháp đó Đổng Học Bân nhìn rất rõ! Hành vi của Lưu Cương quả thật chính là muốn đem Đổng Học Bân vào chỗ chết, một chút dư địa cũng không để lại!

Thằng oắt con!

Chơi đã ghiền rồi à!

Đ… mẹ nó! Anh em lần này không làm chết mày! Tao con mẹ nó cùng họ với mày!

Đổng Học Bân sắc mặt âm trầm, rất ít phát cơn tức lớn như vậy, sau đó hít vào một hơi, nhìn kính chiếu hậ Đổng Học Bân bỗng nở nụ cười một tiếng!

Được! Được lắm!

Anh em đang lo chưa nghĩ ra cách xử lý mày! Mày tự đưa đến cửa?

Cháu trai! Mày chết chắc rồi!

Một chủ ý thiếu đạo đức nổi lên trong lòng Đổng Học Bân!