Quyền Tài

Chương 584: Ra tay!




Buổi tối.

Khu Nam Sơn, bến xe đường dài.

Trong chiếc Cayenne, Đổng Học Bân hôn lên má của Ngu Mỹ Hà, "Đến giờ rồi, Thiến Thiến phỏng chừng mới về đến nhà, chị cũng sớm trở về một chút đi."

Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích.

"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Luyến tiếc?"

"Không có." Ngu Mỹ Hà mặt đỏ hồng.

"Vậy trở về đi, chờ Thiến Thiến thi xong hai người đến đây."

Ngu Mỹ Hà nhìn nhìn hắn, cắn răng, cùi đầu chậm rãi hôn lên mặt hắn một cái, cái cổ lập tức đỏ lên, "Vậy, vậy tôi đi."

Đổng Học Bân cười ha ha, "Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà gọi điện thoại."

Gật đầu, Ngu Mỹ Hà đưa tay đặt lên cửa xe, suy nghĩ cả nửa ngày mà cũng không mở được, không biết mở ở đâu, mặt lại đỏ, nghĩ mình thật ngu.

Đổng Học Bân giúp cô ấy mở cửa, "Được." Tiện thể lại vuốt một cái lên đùi đẹp của cô ấy.

Ngu Mỹ Hà vội vàng sửa lại cái váy, cúi đầu ừm một cái, xuống xe, quay đầu lại phất tay với hắn.

Đổng Học Bân cũng đưa tay lắc lắc, "Ngày hôm nay mệt mỏi cho chị rồi, trở về ngủ sớm một chút."

"Không mệt." Hai chân của Ngu Mỹ Hà vô thức kẹp lại với nhau, "Cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

Chờ cô ấy xoay người đi vào trong nhà ga, Đổng Học Bân cũng không rời đi, mà là dự định nhìn cô ấy lên xe rồi mới đi, ngồi ở trong xe hút thuốc nhìn bóng lưng chị Ngu, trên váy cô ấy lúc này có nhiều nếp nhăn, rõ ràng có chút không giống với lúc vừa tới, mép váy còn có dấu vết bị vò nát, Ngu Mỹ Hà tựa hồ cũng biết, hai tay đặt ở mép váy, hình như cố ý lấy tay che chổ này.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng huýt sáo.

Chỉ thấy một chiếc Cruze chậm rãi chạy qua cửa nhà ga, vừa lúc đi qua gần Ngu Mỹ Hà, cửa sổ xe hạ xuống, một người hơn hai mươi tuổi huýt sáo với chị Ngu.

Ngu Mỹ Hà hơi nghiêng đầu, cuống quít cúi đầu, bước chân nhanh hơn một chút.

Thấy rõ như vậy, người trẻ tuổi kia càng chạy chậm hơn, vừa huýt sáo, con mắt vừa không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khuynh quốc khuyn thành của chị Ngu.

Ngu Mỹ Hà vốn có tính cách nhu hòa, thấy có người đùa giỡn, cũng không dám hé răng.

Đổng Học Bân vừa nghe liền nổi nóng, mở cửa đi xuống xe, dám huýt sáo với chị Ngu nhà tao? Con mẹ nó đúng là tìm đường chết!

Nhưng lúc này, gã trẻ tuổi kia chặc lưỡi một tiếng, sau đó thì chiếc Cruze chạy đi nhanh như chớp, biến mất sau khúc cua quẹo.

Đổng Học Bân lên xe đuổi theo.

Ngu Mỹ Hà thấy thế, vội vàng chạy tới, "Tiểu Bân, không nên, bỏ đi."

Đổng Học Bân nói: "Chị đi về đi."

"Bỏ đi, bỏ đi." Ngu Mỹ Hà kéo cánh tay hắn nói: "Tôi không sao."

Đổng Học Bân nhìn nhìn cô ấy, thở ra một hơi, "Được rồi được rồi, không đuổi không được sao? Chị về đi."

"... Thật sao?"

"Thật." Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, cũng không cần phải chấp nhất với cái loại người này, làm giảm giá trị con người của hắn.

Ngu Mỹ Hà lúc này mới yên tâm, quay đầu lại bước đi.

Sau đó không lâu, thấy chị Ngu mua vé lên xe, xe đường dài dần dần chạy tới hướng huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân mới thu hồi ánh mắt lưu luyến, mang dây an toàn nhấn ga, lái Cayenne chạy về hướng phố Quang Minh. thân thể đầy ắp của Ngu Mỹ Hà quả nhiên là vưu vật trong vưu vật, được một lần là có thể nghiện, trong thời gian một ngày này, hai người ngoại trừ ăn vặt tại công viên, Đổng Học Bân ở trên người chị Ngu gây họa ba bốn lần, chị Ngu cũng ỡm ờ, dáng dấp ôn nhu, khiến cho Đổng Học Bân rất là sảng khoải, trong bất tri bất giác, trong miệng bỗng ngâm nga một ca khúc, Đổng Học Bân đắc ý lái xe, ngày hôm nay thật đã ghiền.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Hai mươi phút...

Mắt thấy đến ký túc xá rồi, đột nhiên, ánh mắt Đổng Học Bân khẽ động, thấy được chiếc Cruze màu đỏ hồi nãy đùa giỡn với chị Ngu, hắn ta cũng chạy về hướng này? Hắc hắc, cái này không phải oan gia ngõ hẹp sao, Đổng Học Bân lập tức nhấn phan. Con đường này Đổng Học Bân trước đây đã đi qua vài lần, biết ở đây gần đây xảy ra sự cố giao thông, hai cái đèn đường gần đó bị, hơi bị tối, ánh sáng không được tốt, hơn nữa bên cạnh còn là một khu công trường, đang xây nhà, xe tải chở cát đá đến để ở đây, cho nên người đi qua con đường nhỏ này cũng không nhiều.

Bên cạnh chiếc Cruze, có hai người hình như đang khắc khẩu gì đó.

"Cậu xuống xe cho tôi!"

"La cái gì mà la!"

"Xuống xe!"

Đổng Học Bân híp mắt cẩn thận xem xét nửa ngày, mới kinh ngạc phát hiện bên trong một người chính là phó chủ nhiệm của văn phòng đường phố bọn họ, là Quách Minh Phong, chủ quản công tác kính lão.

"Cậu lái xe cái kiểu gì vậy?" Quách Minh Phong nói: "Không có mắt sao!"

"Ông đi đường thế nào? Còn ồn ào với tôi?" Người trẻ tuổi kia còn có tính tình lớn hơn ông ta.

"Tôi đi đường thế nào? Tôi từ chổ này quẹo qua đường! Cậu phóng nhanh đến đây! Nếu không phải tôi tránh nhanh còn không bị cậu đụng chết?"

Người trẻ tuổi chỉ vào ông ta nói: "Ông qua đường không nhìn xe à? Con mắt mọc ở chổ nào thế!"

" Thằng nhóc con! Còn chỉ mũi tôi?"

"Tôi chỉ ông thì làm sao? Chọc tôi coi chừng tôi đánh ông đấy!"

Nghe chỉ chốc lát thì Đổng Học Bân đã rõ ràng, Quách Minh Phong hẳn là đi bộ về, trên đường trở lại gia thuộc viện thiếu chút nữa bị xe của thằng trẻ tuổi kia đụng phải, hai người lúc này mới cãi nhau. Theo lý thuyết mà nói thì loại sự tình này bình thường đều là trách nhiệm chủ yếu của người lái xe, nói lời xin lỗi thì xong, cho dù không nói xin lỗi, giải thích cũng sẽ không có chuyện gì, ai ngờ người lái xe trẻ tuổi này đúng là ngoan cố cứng đầu, khiến cho Đổng Học Bân nghe mà trong mắt lạnh lẽo, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi hắn ở cửa nhà ga đùa giỡn chị Ngu.

Tiếng mắng càng ngày càng hung hăng.

"Cái chổ này tối thui, đứng ở trên đường ai thấy được ông!"

"Cậu nói lại một lần cho tôi!" Trong mắt Quách Minh Phong bạo phát cơn tức.

"Tôi nói mười lần cũng không sao!" Người trẻ tuổi nghiêm mặt lạnh nói: "Tôi nói cho ông biết! Nhanh chóng tránh ra cho tôi! Tôi không rảnh nói nhảm với ông!"

Quách Minh Phong gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho đồn công an.

"Tránh khỏi đầu xe tôi! Có nghe thấy không?" Người trẻ tuổi thấy ông ta không nghe, mở miệng ra mắng, vung tay đánh qua một tát, đánh vào đầu của Quách Minh Phong "Lão già kia! Muốn bị đánh à!"

Quách Minh Phong bị đánh nhất thời choáng váng, đầu choáng váng một chút, chờ sau khi đứng vững mới rõ ràng là người trẻ tuổi đối diện ra tay: "Thằng khốn!"

"Ông mắng thử một câu nữa xem!" Người trẻ tuổi kia không buông tha, lại đánh qua một cái tát.

Quách Minh Phong dù sao cũng đã không còn nhỏ tuổi, vóc dáng lại không cao, căn bản không phải là đối thủ của người trẻ tuổi kia, hai ba cái đã bị đối phương đánh ngã xuống đất.

Người trẻ tuổi cười nhạt, mở cửa sau lấy ra một cây gậy, cầm ra, dùng cây gậy sắt chỉ vào Quách Minh Phong nói: "Còn không cút đi cho tôi! Tôi đánh gãy chân ông đấy!"

Cách đó không xa.

Đổng Học Bân không ngờ rằng sự tình lại thay đổi nhanh như vậy, đang chuẩn bị nhìn tình huống, ai mà ngờ thằng nhóc kia lại ra tay đánh người, Đổng Học Bân vừa nhìn cũng nổi nóng, mở dây an toàn nhảy xuống xe. Gần đây bởi vì vấn đề của công tác kính lão, cho nên Đổng Học Bân lại một lần nữa có xung đột với cán bộ Cảnh hệ, mâu thuẫn bên dưới lại nổi lên, đồng thời còn tăng lên, để cho Chu Diễm như phụ trách công tác trình báo khảo sát lần này cũng là chạm vào quyền lợi của Quách Minh Phong, Quách Minh Phong từ ngày hôm qua đã có thái độ không tốt đối với Đổng Học Bân, nhưng dù sao cũng cùng một cơ quan, Đổng Học Bân nếu đã lái xe ngang qua đây, thì không thể coi như không thấy.

"Làm gì thế!" Đổng Học Bân bước qua: "Buông gậy xuống!"

Người trẻ tuổi quay lại nhìn hắn: "Mày là ai? Lo chuyện bao đồng à!"

Quách Minh Phong thật ra cũng không ngờ rằng người trẻ tuổi này lại dám đánh mình, trong lúc nhất thời không có sức đánh trả, vừa thấy Đổng Học Bân tới, trong lòng ông ta liền yên ổn lại, sức chiến đấu của Đổng Học Bân ông ta đã từng thấy qua, đừng nói là một người, cho dù là mười người cũng không sao cả, vì vậy Quách Minh Phong cũng bớt sợ, ôm mặt đứng lên, chỉ vào người trẻ tuổi kia mắng to, từ khi ông ta vào thể chế đến giờ, còn chưa từng bị đánh qua như vậy.

"Mẹ kiếp! Tao đánh chết mẹ mày!" Người trẻ tuổi kia bị mắng liền nổi nóng lên, vung gậy đánh về hướng Quách Minh Phong!

Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không mở to mắt nhìn Quách Minh Phong bị đánh, một bước tiến lên, chụp lấy bàn tay cầm gậy của người trẻ tuổi, hung hăng bẻ một cái!

Rắc! Hầu như có thể nghe rất rõ âm thanh gãy xương!

Người trẻ tuổi kêu thảm một tiếng: "A! Đ... mẹ mày!"

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn "Lập lại một lần nữa?"

"Đ... mẹ mày..." Người trẻ tuổi kia vừa mắng vừa vung chân đá, tuổi không lớn nhưng ra tay rất tàn nhẫn.

Nhưng không đợi hắn mắng xong, thân thể của Đổng Học Bân đã chợt loé, bốp, đầu gối vung mạnh lên trên thẳng mặt của người trẻ tuổi, làm cho hắn ta bay thẳng ra ngoài, rầm, đụng thẳng vào một cái thùng rác bên đường, rầm rầm, lăn thêm vài vòng nữa, người trẻ tuổi kia cố gắng đứng lên, nhưng lại ngã xuống, cuối cùng ôm mặt nằm luôn không dậy nữa.

Đổng Học Bân chỉnh sửa quần áo, ngay cả thở cũng không thở mạnh.

Ngày hôm nay hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đối phó với loại người không biết trời cao đất rộng này, Đổng Học Bân cũng không hạ thủ lưu tình làm gì, thứ nhất là người trẻ tuổi này quá kiêu ngạo, ở cửa nhà ga huýt sáo chọc ghẹo chị Ngu, không có một chút giáo dưỡng, thứ hai, Quách Minh Phong cho dù có thế nào, cũng là thủ hạ của Đổng Học Bân, là lính của hắn, đánh lính của hắn, Đổng Học Bân sẽ không mặc kệ, phỏng chừng không gãy xương đã là chuyện tốt rồi.

"Lão Quách" Đổng Học Bân nói: "Không sao chứ?"

"Nhờ có ngài!" Quách Minh Phong xoa xoa mặt "Cũng may, thằng nhóc này ra tay thật tàn nhẫn"

"Đi bệnh viện xem thử, kiểm tra xem, đi, lên xe tôi" Đổng Học Bân căn bản không coi chuyện này ra gì cả, đối phương dùng gậy, hắn ra tay cũng là phòng vệ, cho nên ngay cả xe cứu thương cũng không gọi.

Người trẻ tuổi nằm trong đống rác nghiêm mặt chỉ vào Đổng Học Bân, đau đớn nói: "Mày... mày con mẹ nó chờ cho tao! Tao nhớ kỹ mày!"

Loại lời này Đổng Học Bân đã nghe rất nhiều rồi, đầu cũng không quay lại, lên xe liền đi.

Mày nhớ kỹ tao? Anh em cũng không có tinh lực nhớ kỹ mày.