Quyền Tài

Chương 573: Chưa thấy qua cán bộ quốc gia nào thiếu đạo đức như cậu!




Chủ nhật, sáng sớm.

Đổng Học Bân vừa mở mắt liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Thành Nghiêm Đông, buổi trưa ngày hôm qua trước khi đi hai người đã trao đổi số điện thoại cho nhau.

Tít tít tít, điện thoại thông.

"A lô, Đổng chủ nhiệm à?"

"Là tôi, Thành tổ trường, ăn điểm tâm chưa?"

"Vừa mới dậy, còn chưa kịp."

"Vậy đúng lúc, tôi mời ngài tới phố Quang Minh chúng tôi bên này ăn, còn có chút việc nói cùng ngài."

Thành Nghiêm Đông dừng ngữ khí một chút: "... Vậy được, cậu nói chổ đi, tôi đón xe đi qua."

Hẹn được chổ rồi, Đổng Học Bân thần thái sáng lạn chui ra khỏi chăn, sau khi đánh răng rửa mặt, lái xe tới quán ăn sáng chờ.

Mười phút sau, Thành Nghiêm Đông xuống xe taxi.

"Đợi lâu chưa?"

"Không có, tôi cũng vừa đến, mời ngồi mời ngồi."

Hai người ngồi xuống ghế, gọi phục vụ tùy tiện kêu vài món ăn sáng.

Không lâu sau, Thành Nghiêm Đông rút ra một tấm giấy ăn lau lau miệng, "Được rồi, cậu nói có việc?"

Đổng Học Bân gật đầu, "Là chuyện của dây chuyền ngọc bích, ngày hôm qua tôi không phải nói hỏi thăm cho ngài sao? Ừm, đã có kết quả."

Thành Nghiêm Đông tinh thần không lớn, tựa hồ không ôm hi vọng, "Ồ? Thế nào?"

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, thẳng thắn cho tay vào túi quần, lấy ra một túi nilon trong suốt, đem đồ đưa cho ông ta, "Ngài xem đi."

Thành Nghiêm Đông ngay từ đầu thật đúng là không coi ra gì, buổi chiều và buổi tối ngày hôm qua ông đã gọi không ít điện thoại để hỏi, kết quả đều là như nhau, đồ sứ thì còn đỡ, che đậy một chút là có thể che lại bảy tám phần, nhưng ngọc bích và ngọc thạch tuyệt đối không cách nào sửa chữa, không cách nào làm cho nó nguyên vẹn lại được, không chỉ trong nước như thế, cho dù ở nước ngoài cũng không có kỹ thuật này, cùng lắm là có thể đem mảnh nhỏ hợp lại một chỗ, nhưng khe nứt ở giữa thì không có biện pháp, mắt thường không có khả năng nhìn không thấy, cho nên bị mất di vật của mẹ nên Thành Nghiêm Đông đã có chút tâm ý nguội lạnh.

Nhưng mà sau khi nhận được dây chuyền ngọc bích mà Đổng Học Bân đưa cho, Thành Nghiêm Đông sửng sốt một chút, cảm giác có chút không thích hợp, lập tức mở ra cầm trong tay.

Một phút đồng hồ... Hai phút... Ba phút... Thành Nghiêm Đông thở hốc vì kinh ngạc "Cái này..." Đổng Học Bân cười nói: "Ngài xem sửa lại cũng được chứ?"

Thành Nghiêm Đông trợn tròn mắt, đâu chỉ là cũng được? Cái dây chuyền này con mẹ nó quả thật là như mới! Hình như còn mới hơn rất nhiều so với sợi dây chuyền ngày hôm qua ông đeo! Ở giữa không chỉ không có một vết rạn nứt, ngay cả vết tích cũng đều không thấy, đây là!?

Nếu không phải Thành Nghiêm Đông coi như có kiến thức rộng, ông đã cho rằng dây chuyền này là Đổng Học Bân tìm người chế tạo lại, nhưng cái này đương nhiên không có khả năng, loại chạm trổ bàn long này không phải một chốc là có thể làm thành, từ buổi trưa ngày hôm qua đến bây giờ, còn chưa đến một ngày, Thành Nghiêm Đông đương nhiên rõ ràng Đổng Học Bân không có khả năng tìm người chế tạo, thời gian không kịp, huống chi thiên hạ không có lá cây giống nhau như đúc, đương nhiên cũng không có dây chuyền ngọc bích giống nhau như đúc, vô luận là chất liệu ngọc bích hay là kỹ xảo chạm trổ, đều là dây chuyền bàn long của ông, tuyệt đối không sai!

" Cái này..." Thành Nghiêm Đông kinh ngạc nói: "Cái này … chuyện gì xảy ra?"

Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Ngày hôm qua tôi liên hệ với một người bạn, hắn gần đây đang làm nghiên cứu trong phương diện này, đúng lúc phát minh ra một kỹ thuật, không chỉ có thể kết hợp cái khe nứt của ngọc bích, còn có thể khiến cho mắt thường không nhìn thấy được đường nối vết nứt.

Thành Nghiêm Đông khó tin nói: " Kỹ thuật mới? Sao tôi chưa từng nghe qua?"

"Bởi vì nhu cầu thị trường không lớn, cho nên bạn tôi căn bản không dự định mở rộng đến thị trường, cho nên hiện tại trên thị trường đương không tìm thấy được." Vừa giới thiệu, Đổng Học Bân vừa giải thích tào lao, nói tiếp: "Bất quá cái kỹ thuật này còn chưahoàn thiện, sau này ngài đeo tận lực cẩn thận một chút, đúng rồi, bạn tôi sợ phiền phức, không muốn để cho cái kỹ thuật này bị người biết, cho nên xin ngài bảo mật, cái này..."

"Cậu yên tâm!" Thành Nghiêm Đông trong mắt đầy kích động nói: "Tôi khẳng định giữ kín miệng!"

"Ha ha, vậy cảm ơn ngài."

"Cậu nói gì vậy, hẳn phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng!" Thành Nghiêm Đông cầm tay của Đổng Học Bân, dùng sức lắc lắc, "Đổng chủ nhiệm, cậu đã giúp tôi một đại ân! Cảm ơn! Rất cảm ơn!"

"Ngài khách khí rồi."

"Được rồi, bao nhiêu tiền? Tôi gửi vào tài khoản cho cậu."

"Ngài đang khách khí phải không?" Đổng Học Bân nói: "Chỉ là một cái nhấc tay, sao có thể lấy tiền của ngài."

Thành Nghiêm Đông lắc đầu liên tục, "Như vậy sao được! Rốt cuộc bao nhiêu?"

Đổng Học Bân cười nói: "Thật không cần, ngài đừng khách khí."

"Giá trị của loại kỹ thuật này khẳng định không nhỏ, không thể để cho cậu bỏ tiền túi được! Không nên không nên!"

Từ chối nửa ngày, cuối cùng Đổng Học Bân vẫn là sống chết không nhận.

Thành Nghiêm Đông vừa nhìn liền không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn nhìn chiếc Porche ngoài cửa, ông cũng rõ ràng, cán bộ có thể lái được Cayenne hiển nhiên sẽ không thiếu chút tiền ấy, bất quá đừng thấy Thành Nghiêm Đông mang dây chuyền ngọc bích trên cả triệu, bản thân ông ta lại không có để dành bao nhiêu, dây chuyền này là của gia bảo nhà bọn họ truyền xuống, vài chục năm trước ngọc bích còn chưa có đáng giá, Thành Nghiêm Đông lại công tác tại cơ quan kính lão toàn quốc nhỏ bé này, nếu như Đổng Học Bân thật sự nói muốn hơn triệu đồng, Thành Nghiêm Đông cũng không móc ra được, cho nên không nói thêm gì nữa, lại nắm tay của Đổng Học Bân nhiều lần cảm ơn, vẻ cảm kích trong mắt cũng không cần nói cũng biết, lúc này Đổng Học Bân thật sự là giải quyết cho ông ta một vấn đề khó khăn không nhỏ, bất quá, nhân tình này cũng không thể thiếu được.

Vài phút trôi qua.

Hai người ăn sáng xong rồi đi ra khỏi quán ăn, đối diện đường cái là một viện dưỡng lão của xã khu bên Đổng Học Bân bọn họ.

Đổng Học Bân lựa chọn ăn ở đây đương nhiên là có mục đích, thấy thời cơ đã đến rồi, cười cười chỉ vào đối diện đường cái nói: " Thành tổ trường, có cơ hội ngài cũng chỉ đạo công tác của viện dưỡng lão chúng tôi được không? Cho chúng tôi học tập, cải tiến."

Người thông minh không cần nói nhảm nhiều.

Thành Nghiêm Đông vừa nghe liền rõ ràng, " Văn phòng đường phố Quang Minh các người có giao lên tài liệu xin đơn vị kính lão mô phạm không?"

"Tôi mới tiền nhiệm, lúc đó cũng không biết." Đổng Học Bân nói: " Thật ra là muốn giao lên, không biết hiện tại bổ sung còn kịp không?"

Thành Nghiêm Đông chần chờ một chút, "Bổ sung cũng đã chậm." Đổng Học Bân không lên tiếng.

"Bất quá trong tay tôi thật ra có một danh sách di động." Thành Nghiêm Đông ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, nếu rõ ràng Đổng Học Bân vì sao tận lực giúp mình, Thành Nghiêm Đông trong lòng kiên định, cũng nguyện ý đem nhân tình này trả lại, nếu như nói chuyện sửa chữa ngọc bích đối với Đổng Học Bân mà nói là một cái nhấc tay, đem danh sách di động để cho văn phòng đường phố Quang Minh cũng là một cái nhấc tay của Thành Nghiêm Đông, "Như vậy đi, buổi sáng ngày hôm nay các người chuẩn bị, văn phòng đường phố Bình An cũng khảo sát gần xong rồi, tổ khảo sát chúng tôi buổi sáng sẽ đi qua phố các người khảo sát một chút, nhìn tình huống rồi nói tiếp."

"Ấy, vậy thì quá hoan nghênh."

"Ha ha, vậy quyết định như thế."

Lái xe đem Thành tổ trường trở về khách sạn, Đổng Học Bân mới ngâm nga một ca khúc trong miệng, lái xe trở về văn phòng đường phố Quang Minh, chiến tích tới rồi!

Toà nhà làm việc của văn phòng đường phố.

Đổng Học Bân lên lầu thẳng đến phòng đảng chính, "Chu Chủ nhiệm!"

Bên trong, Chu Diễm Như nghe thấy, nhanh chóng đi ra phòng làm việc, "Chủ nhiệm, ngài tìm tôi?"

"Lập tức thông báo cán bộ lãnh đạo." Đổng Học Bân lên tiếng nói: "Ở nhà nghỉ ngơi cũng thông báo, phòng họp nhỏ, họp đảng công uỷ khẩn cấp!"

Khẩn cấp?

Xảy ra chuyện lớn??

Chu Diễm Như không dám chậm trễ, lập tức đi thông báo.

Nửa giờ sau.

Phòng họp nhỏ.

Đổng Học Bân đã đến từ sớm, một mình ngồi ở chổ chính chủ xem báo, vẫn không nhúc nhích.

Chu Diễm Như vẻ mặt nghi hoặc chuẩn bị văn kiện, bí thư kỷ công ủy Khúc Nghĩa Cường tới, nhìn Chu Diễm Như, thấy Chu Diễm Như khẽ lắc đầu biểu thị không rõ ràng, Khúc Nghĩa Cường cũng không hỏi nhiều, ngồi ở vị trí của mình, không bao lâu, sở trưởng đồn công an Bành Cương và phó chủ nhiệm Vu Vinh Phong, Quách Minh Phong tam viên đại tướng của Cảnh hệ tới, sau một lúc lâu, một ít uỷ viên đảng công ủy cũng thưa thớt đi vào, người cuối cùng vào chính là Cảnh Tân Khoa, từ biểu tình nghi hoặc của gã mọi người cũng nhìn đi ra, Cảnh bí thư cũng không rõ ràng là chuyện gì.

"Chủ nhiệm." Chu Diễm Như phụ trách ghi chép hội nghị, cầm một cuốn vở ngồi ở một bên, "Đều tới đông đủ rồi."

Đổng Học Bân rốt cục cũng buông tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn mọi người, khẽ gật đầu, "Họp nha."

Phía dưới lặng ngắt như tờ, đều nhìn về phía Đổng Học Bân, chờ đợi chuyện lớn gì xảy ra, vì sao phải họp đảng công ủy khẩn cấp?

Phải biết rằng, loại hội nghị khẩn cấp này bí thư tiền nhiệm còn trong nhiệm kỳ một lần cũng không có mời họp, Nguyệt Hoa khu trưởng lúc trước nhậm chức bí thư tại văn phòng đường phố Quang Minh cũng chỉ mời họp qua hai lần, mỗi lần đều là chuyện lớn, cho nên mọi người vừa nghe hội nghị khẩn cấp thì đều có chút hết hồn, cán bộ trong thể chế, sợ nhất là có phiền phức, sợ nhất cũng là gặp chuyện không may.

Đổng Học Bân cũng rõ ràng thời gian cấp bách, nên đầu tiên liền giải đáp án, "Vừa rồi lãnh đạo tổ khảo sát của đơn vị kính lão mô phạm từ trung ương xuống tìm đến tôi, muốn tới văn phòng đường phố Quang Minh chúng ta thị sát, tôi thấy là có ý đề danh chúng ta đến trung ương."

Chữ ra kinh người!

Ngay cả Khúc Nghĩa Cường cũng bị kinh sợ, đừng nói những người khác!

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như đám người nghe lời này thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống đất!

Cái đệch! Tôi không nghe nhầm chứ!

Cậu thật sự đào góc tường sao!?

Vu Vinh Phong ngây ngốc nói: "Chủ nhiệm! Cái này..." Đổng Học Bân liền thản nhiên nói: "Trước tiên là nói rõ một chút, chúng ta cũng không có ý muốn giành giật gì với các phố anh em cả, lần này là Thành tổ trường chủ động tìm đến tôi, bởi vì trong quá trình thị sát cũng nhìn thấy được tình huống công tác của văn phòng đường phố Quang Minh chúng ta, dù sao cũng gần phố Bình An như vậy, công tác của chúng ta khiến cho tổ khảo sát tương đối thoả mãn, vì vậy mới tìm đến tôi đưa ra yêu cầu khảo sát, tôi cũng không từ chối được."

Cậu con mẹ nó bớt vô nghĩa đi!

Nếu không phải cậu thu xếp, tổ khảo sát người ta bị điên sao? Dựa vào cái gì đổi lịch trình??

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như là hai người duy nhất biết Đổng Học Bân có suy nghĩ muốn đào góc tường, nhưng không ngờ rằng hắn lại không phải nói nói mà thôi, thật đúng là con mẹ nó dám làm như thế! Đoạt lấy trong tay của người ta!

Trời đất ơi!

Chưa từng thấy qua cán bộ quốc gia nào thiếu đạo đức như cậu! I