Quyền Tài

Chương 381: Một vô lại




Chưa tới mười một giờ sáng.

Văn phòng cục trưởng cục chiêu thương.

Trên chiếc ghế sô pha bọc da đen, Đổng Học Bân và La Hải Đình đang bàn luận về vấn đề dùng tiền, sau đó còn để Quách Phàn Vỹ đang sửa sang lại văn kiện đưa ra vài kế sách, cuối cùng cũng chưa đưa ra được cách giải quyết tốt, khó trách vai trò của cục chiêu thương đang dầ mất đi, nếu như cục chiêu thương cũng có tiền như cục tài chính thì giờ đã trở thành một ban ngành quan trọng trong hệ thống chính quyền rồi, như vậy thì vị trí cục trưởng có lẽ cũng chẳng đến lượt Đổng Học Bân rồi.

“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa” Đổng Học Bân dựa vào ghế sô pha, “Để sau này nghĩ tiếp”.

La Hải Đình nhìn hắn, “Đúng rồi cục trưởng, chìa khóa xe của anh này” Cô lấy chìa khóa ra.

“Chị cầm đi” Đổng Học Bân xua xua tay nói: “Hai ngày này tôi đi chiếc xe Camry kia, còn chiếc xe Mercedes này tạm thời cứ để văn phòng chúng ta dùng, nếu bên ban nghiệp vụ có người muốn mượn thì cứ hỏi chị là được rồi”.

La Hải Đình nở một nụ cười gợi cảm, từ sau khi Đổng Học Bân lên chức tới nay, quyền lợi của cô ngày càng lớn.

Không lâu sau, sau khi chỉnh lí xong các ghi chép tại buổi họp Quách Phàn Vỹ liền rời khỏi văn phòng.

Cạch, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Đổng Học Bân và La Hải Đình.

La Hải Đình hôm nay mặc một chiếc váy đỏ chạm đầu gối trông rất kiều diễm cứ lọt vào tầm mắt người khác, chân cô còn đeo cả tất da chân, thân trên là chiếc áo khoác, cô ăn mặc rất đơn giản, trên khuôn mặt còn trang điểm nhẹ một chút, lông mày đẹp, đôi môi cũng đẹp, đều có dấu vết trang điểm. Có thể trong mắt người khác La đại tỷ trang điểm có vẻ lòe loẹt nhưng mấy người như Huyên di, Ngu Mỹ Hà, Tạ Tuệ Lan tuổi đều không còn nhỏ nữa rồi, Đổng Học Bân thường hay cùng bọn họ nói chuyện nên đương nhiên cũng hiểu được sắc đẹp và sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành, cho nên hắn cảm thấy La Hải Đình trang điểm rất hợp mắt.

Đứng lên, đôi mông săn chắc của Lâm Hải Đình vừa nhấc lên, cô rót một cốc nước cho Đổng Học Bân.

“Cảm ơn!” Đổng Học Bân hí mắt nhấp một ngụm nước, tâm trạng không tồi,

“Gần đây công việc của cục chiêu thương tiến triển khá tốt, công lao của văn phòng là không thể phủ nhận”.

La Hải Đình ngồi xuống cạnh hắn, “Là ngài biết cách lãnh đạo, tôi nào có công lao gì”.

Đổng Học Bân cười nói, “Chị không cần khiêm tốn, thế nào, có gặp khó khăn gì trong công việc không?”

“Không có, bây giờ Phó Chủ nhiệm Đan Ân Quốc cũng rất phối hợp công tác của tôi, hiện nay mọi người trong văn phòng đều rất đồng lòng”.

Công việc dần vào quỹ đạo, buổi trưa Đổng Học Bân cũng không có việc gì ở văn phòng, chỉ biết ngồi đó, hắn thực ra cũng nguyện ý nói chuyện với La đại tỷ, đây cũng là ý thích đối với người khác giới, đây không thể nói là háo sắc hay không háo sắc. Giống như hôm trước, hắn vẫn đang nói chuyện bình thường với Lâm Bình Bình, lúc trước khi ở cục, hắn cũng hay nói chuyện phiếm với Hồ Tư Liên, đến lúc lên chức ở phòng tổng hợp cục anh ninh thủ đô, Đổng Học Bân cũng rất hay cùng Thường Quyên và Đàm Lệ nói chuyện những lúc rảnh rỗi.

Nói chuyện một lát, La Hải Đình cứ nhích dần đùi mình tới chỗ Đổng Học Bân.

Tay trái Đổng Học Bân đang dặt trên ghế sô pha nên khi cô nhích tới thì ngay lập tức cặp đùi cô gần như chạm vào mu bàn tay Đổng Học Bân, cảm giác tiếp xúc da thịt làm Đổng Học Bân trong lòng nhảy một chút, hắn liền ngoảnh đầu nhìn sang cô ta.

Sắc mặt La Hải Đình vẫn như thường tiếp tục nói về tình hình văn phòng, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười cứ như là không cảm thấy gì vậy, như là vô ý chạm vào vậy.

Đổng Học Bân cũng không biết có phải cô cố ý hay không, bàn tay hắn cũng không hề nhúc nhích.

Chiếc váy đỏ của La Hải Đình vốn đã chạm vào mu bàn tay của hắn, lúc nói chuyện chân cô lại không giữ được yên nên cứ cọ sát vào bàn tay anh. Cảm giác ngứa ngáy từ mu bàn tay truyền tới trái tim Đổng Học Bân, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết được chân La đại tỷ cũng mềm mại như vậy, chỉ có điều tính đàn hồi đã giảm khá nhiều, da thịt cũng có vẻ hơi nhão.

Vị La đại tỷ này.

Đổng Học Bân bị cô ta làm cho có chút ngại ngùng, hắn đang băn khoăn có nên rút tay về không?

Nếu như rút tay lại có phải là đã làm tổn thương người ta không? Người ta có phải là không cố ý không?

Cuối cùng, Đổng Học Bân chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới cục diện tổng thể, cứ giống như lúc trước, cứ giả bộ như không biết, thần sắc cũng hết sức bình thường mà tiếp tục bàn luận với cô.

Một phút …

Năm phút…

Tám phút…

Bỗng nhiên cửa bị người ta mở tung ra, Quách Phàn Vỹ đi vào.

La Hải Đình vội vàng kéo đôi đùi thon thả của mình lại, cách xa bàn tay Đổng Học Bân, nhìn Quách Phàn Vỹ, cô biết có thể đã có chuyện gì đó xảy ra.

Đổng Học Bân hỏi: “Phàn Vỹ, có chuyện gì vậy?”

Quách Phàn Vỹ nhanh chóng trả lời: “Cục trưởng, bên ngoài có người tìm ngài, trông có vẻ không có ý tốt gì. Tôi đã sai bảo vệ chặn anh ta lại, không để anh ta lên đây”.

Đổng Học Bân nhíu mày, “Là ai, cậu có biết không?”

“Hình như gọi là Vương Thiểu Nham” Quách Phàn Vỹ đáp.

“Là hắn?” La Hải Đình ngây ra đó, sắc mặt không được tốt lắm, “Hắn sao lại tới nữa?”

Cánh cửa vẫn còn đang mở, chỉ nghe thấy bên ngoài có ai đó đang hét lớn: “Tất cả cút ngay cho tôi! Tôi muốn gặp cục trưởng của các anh.

Tránh đường, tránh đường!” Là âm thanh vọng từ dưới tầng một lên.

Đổng Học Bân nghiêng nghiêng đầu: “La Chủ nhiệm. Chuyện gì vậy?”

La Hải Đình hơi trầm ngâm, cô giải thích: “Là thế ngài, anh mới nhậm chức có lẽ còn chưa rõ, Vương Thiếu Nham mấy năm trước đã từng tới cục ta làm loạn, chủ yếu là vì trích phần trăm dẫn đầu tư. À, các văn kiên trong huyện có quy định, không nhất thiết phải là cục chúng ta đầu tư mới có hoa hồng, những người dân bình thường khác cũng vậy, chỉ cần có thể vốn đầu tư vào huyện Duyên Đài thì sẽ được thưởng khoảng 1%. Vương

Thiếu Nham cuối năm trước đã huy động người dân trong huyện tới đầu tư, khoảng mười triệu nên đã được một trăm ngàn tiền thưởng”.

Đổng Học Bân nói: “Vậy huyện vẫn chưa đưa tiền cho anh ta sao?”

Không phải, tiền thưởng sớm đã giao cho anh ta rồi” La Hải Đình nói:

“Đương nhiên lúc đầu khi Mạnh Cục trưởng còn đương nhiệm hình nhưu đã có giao ước gì với hắn, rằng nếu Vương Thiếu Nham có thể lấy được hạng mục này sang đây thì cục chiêu thương sẽ tặng anh ta một khoản tiền thưởng. À, lúc đó chẳng ai biết sau này lai có nhiều hạng mục lớn như vậy, lúc đó cục chiêu thương chúng ta vẫn chưa hoàn thành chỉ thị của huyện cho nên chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, Mạnh Cục trưởng mới làm như vậy. Tình hình ở huyện tôi cũng không rõ lắm, cũng không biết Mạnh

Cục trưởng đã thương lượng gì với hắn, dù sao thì cuối cùng cục chiêu thương cũng hoàn thành được nhiệm vụ mà huyện giao cho, cuối năm ngoái đã thu hút được hai trăm triệu nhưng cuối cùng Mạnh Cục trưởng lại từ chức rồi”.

Đổng Học Bân đã hiểu, “Là hợp đồng miệng”.

“Chắc vậy, Mạnh Cục trưởng lui xuống, số tiền đó cũng…”

Gật gật đầu, Đổng Học Bân nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cứ làm loạn như vậy cũng không được, cho anh ta vào đây” Bên ngoài có tiến cãi cọ lớn vọng vào.

La Hải Đình do dự nhìn hắn, “Cục trưởng, người này là một tên du côn vô lại, ngài…”

“Gọi hắn vào đây” Đổng Học Bân ngồi vào ghế làm việc của mình, “Phàn Vỹ, cậu đi đi”.

Quách Phàn Vỹ gật đầu một cái rồi liền đi ra gọi người. La Hải Đình cũng không đi mà nhân khoảng thời gian ấy kể lại ngắn gọn sự việc cho

Đổng Học Bân nghe.

Nửa phút sau, cửa văn phòng mở ra.

Vương Thiếu Nham không cả gõ cửa đã vội vàng xông qua người Quách Phàn

Vỹ đi vào trong văn phòng, người này khoảng ba mươi tuổi, tóc trên đầu đã bị rụng chút ít, diện mạo trông có vẻ lịch sự nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự gian xảo, anh ta ăn mặc cũng không thời thượng cho lắm, dáng vẻ lưu manh, giống như một tên côn đò vậy. Hắn ta trừng mắt nhìn Đổng Học Bân, ánh mắt không một chút lễ phép nhìn Đổng Học Bân dò xét từ trên xuống dưới, “Anh chính là Đổng cục trưởng? Lý do tôi tới đây chắc anh cũng biết rồi đúng không? Tôi chính là muốn tới đòi tiền. Năm vạn mà

Mạnh Tường Lân thiếu tôi khi nào trả đây? Hôm nay các anh hãy cho tôi một lời rõ ràng”.

Quách Phàn Vỹ tức giận nói: “Ồn ào cái gì. Biết đây là đâu không?”

Vương Thiếu Nham lừ mắt nhìn Quách Phàn Vỹ, “Tôi chỉ biết rằng thiếu nợ thì phải trả. Các anh có trả tiền không?”

Sau khi về đây làm việc, Đổng Học Bân ngày càng gặp nhiều loại người như thế này, nên cũng không thấy lạ nữa. Loại người này không biết trời cao đất dầy là gì, Đổng Học Bân không có chút nhã ý nào mà nói với hắn ta, “Anh nói là Mạnh Cục trưởng thiếu tiền anh? Có hợp đồng không? Có giấy tờ không? Nếu không có thì không cần nói nữa, Mạnh Tường Lân nếu đã hứa với anh thì anh hãy tìm hắn mà đòi tiền” Đổng Học Bân còn đang băn khoăn không biết nên tới đâu kiếm tiền, vậy mà còn có người đòi tiền hắn nữa. Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không cấp, cũng không thể cấp, bởi vì khoản tiền nay chẳng có chút đạo lý nào cả, cũng không chi vào khoản nào được.

Vương Thiếu Nham kỳ quái nói: “Mạnh Tường Lân bảo tôi tới tìm các anh”.

“Tìm chúng tôi?” Đổng Học Bân nhìn hắn, “Hắn hứa trả tiền cho anh mà anh lại tìm chúng tôi là sao?”

Vương Thiếu Nham chỉ vào họ nói: “Các người đừng có mà đánh thái cực với tôi. Khi tôi kéo đầu tư vào đây, Mạnh Cục trưởng vẫn còn đương nhiệm, chính là cục chiêu thương các người thiếu tiền tôi. Mạnh Tường

Lân đã nói với tôi là bảo cục chiêu thương trả tiền rồi. Năm vạn! Hắn quay đầu nhìn La Hải Đình, “La Chủ nhiệm, Mạnh Cục trưởng bảo cục chiêu thương các người trả tiền cho tôi, tiền mặt, nếu không tin thì hãy gọi điện hỏi ông ta”.

Mặt La Hải Đình biến sắc, cô biết quan hệ giữa Đổng Học Ban và Mạnh

Tường Lân không tốt, đây rõ ràng là cố ý đẩy thêm gánh nặng cho Đổng Học Bân, “Mạnh Cục trưởng đã từ nhiệm rồi, bây giờ ông ta không thể đại diện cục chiêu thương được nữa”.

Đổng Học Bân đột nhiên híp lại chỉ còn một khe hở, Mạnh Tường Lân, ngươi gây ra chuyện lại muốn ta gánh vác ư? Ngươi đừng có nghĩ tốt đẹp vậy, ngươi đã xuống chức rồi, không lo ở bệnh viện chữa trị bệnh mà còn muốn chỉ đạo ta ư? Lại còn khoa tay múa chân trước cục chiêu thương? Bảo chúng ta đưa tiền thì chúng ta đưa sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Đổng Học Bân vẫn chưa quên buổi tiệc tất niên hôm đó hắn bị Mạnh Tường

Lân chơi cho một vố, lão già này thật quá không biết tốt xấu rồi.

Nghe vậy, Vương Thiếu Nham giận tím mặt: “Các người chính là không muốn trả tiền ư?”

Đổng Học Bân lạnh lùn liếc nhìn hắn một cái: “Tôi hiện tại không thấy bất kỳ văn bản hay hợp đồng nào giữa anh và Mạnh Tường Lân cả, cho nên anh đừng có tới cục chiêu thương gây chuyện nữa. Đây là chuyện riêng giữa anh và Mạnh Tường Lân, vậy thì anh cứ tìm hắn, anh muốn nhà nước phải bỏ tiền túi ra để giải quyết việc riêng của Mạnh Tường Lân sao? Anh thấy có thể như vậy sao?”

Vương Thiếu Nham gật mạnh đầu, một tay kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống,

“Nếu như không lấy được tiền, tôi sẽ cứ ngồi ở đây. Một ngày không trả tôi tiền tôi sẽ ngồi đây một ngày. Hai ngày không trả tôi ở đây hai ngày”.

La Hải Đình quát: “Anh đừng có mà chơi trò vô lại”.

Vương Thiếu Nham bĩu môi bĩu môi ngồi vắt chân, những âm thanh tức giận khe khẽ vang lên.

Đổng Học Bân cũng không muốn phí lời nữa, anh lấy điện thoại ra gọi, “A lô! Đội hình cảnh hả… tôi Đổng Học Bân!”

Vương Thiếu Nham tối sầm mặt, khẽ cắn môi, rồi chỉ tay vào bọn họ nói:

“Được, tôi không tin các người có thể nuốt được số tiền đó. Cứ đợi đấy!” Nói xong hắn liền bỏ đi.