Quyền Tài

Chương 363: Bắt lấy!




Sau giờ trưa một lúc.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu, chỉ ngửi thôi cũng đủ say rồi.

Đổng Học Bân liếc mắt nhìn về chậu hoa để ở góc phòng, quay lại, người hắn lắc lư đứng không vững nữa, nên vội vã víu vào thành bàn, Quách Phàn Vỹ và Lâm Bình Bình lúc này mới có phản ứng, vội vàng hai người hai bên đỡ Đổng Học Bân dậy, Trương Phàm thì vội vã lấy ghế tới để Cục trưởng ngồi xuống, Đổng Học Bân ợ một tiếng, hình như là đã say quá rồi, "Lương tổng, ba cân rượu giờ chắc không còn lại giọt nào rồi chứ? Ha ha, xem ra... ợ... xem ra tôi hôm nay cũng không đến nỗi".

Lương Trạch Nguyên cười lớn vỗ bàn: "Tửu lượng giỏi! Đổng Cục trưởng tửu lượng rất giỏi!" Triệu Hưng long nhìn thấy Đổng Học Bân uống hết thật thì trong lòng cũng kêu lên một tiếng hay!

Lâm Bình Bình và những người khác đều vô cùng bái phục, Cục trưởng Đổng làm rất đẹp, uống quá tốt!

Đổng Học Bân choáng váng nói: "Vậy tôi xin thay mặt Cục Chiêu Thương... hoan nghênh Lương tổng đến huyện Duyên Đài đầu tư?"

"Ha ha" Một phút chấn kinh vừa đi qua, tâm trạng của Lương Trạch Nguyên bây giờ rất tốt, hắn vô cùng hứng thú với Đổng Học Bân, "Lương Trạch

Nguyên tôi nói lời luôn giữ lời, không thành vấn đề, chiều nay chúng ta sẽ bàn về hợp đồng, chỉ cần Duyên Đài vẫn duy trì chính sách ưu đãi như cũ thì tôi sẽ đầu tư ở đây, ha ha, Cục trưởng Đổng, bữa ăn này xem ra không uổng rồi, cán bộ cục Chiêu Thương uống rượu giỏi như anh đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi cùng anh kết giao là đã đinh rồi đó!"

Thấy vụ việc thành công, Lâm Bình Bình vui mừng khôn xiết, "Lương tổng đúng là người phóng khoáng!"

Lương Trạch Nguyên cười nói: "Vẫn không bằng Cục trưởng Đổng, một hơi hết ba cân rượu, tôi nghe còn không tin nổi".

Tài xế của Lương Trạch Nguyên cũng bị Đổng Học Bân làm cho khiếp đảm, hắn cứ nhìn Đổng Học Bân như nhìn thấy thần tiên vậy.

Lúc này Triệu Hưng Long nhìn đồng hồ, "Một giờ rồi, chiều nay tôi còn có cuộc họp". Thực ra là ông lo lắng cho Đổng Học Bân, uống nhiều rượu như vậy thật không tốt, hơn nữa giờ Đổng Học Bân cũng không biết trời đất gì rồi, "Hay là chúng ta kết thúc ở đây đi? Tiểu Đổng cũng đã uống nhiều rồi, Tiểu Lâm, Tiểu Quách, mọi người đưa Tiểu Đổng đến bệnh viện truyền dịch đi, đừng để xảy ra chuyện gì đấy".

Lương Trạch Nguyên cũng nói: "Được, hôm nay đến đây thôi, Cục trưởng

Đổng, để hôm khác chúng ta lại uống!" Lương Trạch Nguyên cũng không phải là người không hiểu lý, hắn cũng sợ Đổng Học Bân xảy ra chuyện, ba cân rượu, nếu là Lương Trạch Nguyên uống thì bây giờ xe cấp cứu cũng đến rồi.

Buổi tiệc đã tàn.

Quách Phàn Vỹ và Trương Phàm đỡ Đổng Học Bân đi.

Lâm Bình Bình vốn định đi tính tiền, ai ngờ Lương Trạch Nguyên đã dành tính trước rồi.

"Lương tổng, ngài đang làm gì vậy?" Lâm Bình Bình nói: "Ngài đã mang rượu đến rồi, sao có thể để ngài tính tiền được chứ".

Lương Trạch Nguyên người nồng mùi rượu cười nói: "Hôm nay rất vui, cứ để tôi tính cứ để tôi tính, ai giành tôi sẽ tính sổ với người đó, ha ha..." Lâm Bình Bình cười khổ không nói thêm gì nữa.

Tại bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng.

Triệu Hưng Long dặn dò Lâm Bình Bình vài câu, rồi để bọn họ đưa Đổng Học Bân đến bệnh viện, sau đó đợi xe của Lương Trạch Nguyên lái đi xong,

Triệu Hưng Long nhìn Đổng Học Bân rồi gật đầu, rồi vỗ mạnh lên vai hắn, lòng nghĩ “được lắm”. Có thể kéo được mối đầu tư này về đều là công lao của Đổng Học Bân, thời khắc quyết định hắn đã đứng ra uống hết ba cân rượu, cái khí phách này khó ai mà bằng được, Triệu Hưng Long cuối cùng cũng hiểu vì sao Tạ Huyện trưởng bỏ qua tất cả để đưa Đổng Học Bân lên ghế lãnh đạo Cục trưởng Cục Chiêu Thương này, Tiểu Đổng này đúng là có bản lĩnh.

Chiếc xe mercedes bắt đầu chạy về hướng Bắc.

Quách Phàn Vỹ lái xe, Lâm Bình Bình và Trương Phàm ngồi sau đỡ Đổng Học Bân.

Lâm Bình Bình nhìn Đổng Học Bân có vẻ không thể tỉnh lại liền vội vàng nói: "Chủ nhiệm Quách, lái nhanh chút nữa đi". Quách Phàn Vỹ cũng lo lắng nhưng hắn vừa mới uống rượu nên cũng không dám chạy nhanh.

" Đổng Cục trưởng, ngài cố gắng thêm chút nữa đi" Lâm Bình Bình an ủi, "Sắp đến bệnh viện rồi".

Lúc xe chạy ra khỏi nhà hàng, Đổng Học Bân bỗng nhiên mở mắt nhìn xung quanh, rồi hắn thẳng lưng ngồi dậy, mở kính cửa sổ châm thuốc hút,

"Lương tổng đi rồi chứ?" Hắn làm sao mà còn cái dáng vẻ lắc lư không tỉnh như lúc nãy nữa.

Lâm Bình Bình và Trương Phàm kinh ngạc nhìn hắn.

Đổng Học Bân nói: "Sao hai người lại nhìn tôi như vậy?"

Lâm Bình Bình như không tin liền hỏi: "Ngài... không sao chứ?"

"Tôi có thể làm sao được chứ?" Đổng Học Bân ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu, hắn thấy Quách Phàn Vỹ đang mở tròn mắt ngạc nhiên, "Phàn Vỹ, không cần đi đến bệnh viện đâu, trực tiếp quay về Cục Chiêu Thương".

Quách Phàn Vỹ không biết có phải Cục trưởng say mà nói vậy không, hắn do dự nói: "Cái này..."

Đổng Học Bân trừng mắt: "Bảo cậu về Cục thì cậu cứ về Cục, đúng rồi, trưởng ban Lâm, dự án xưởng gia công thịt heo về cơ bản đã làm xong rồi chứ? Lúc nào hợp đồng có thể hoàn thành?" Nhìn Lâm Bình Bình theo bản năng gật đầu, Đổng Học Bân ừm một tiếng, "Vậy là được rồi, lập tức sắp xếp lại phương án cụ thể đi, cố gắng đừng để xảy ra vấn đề gì, sau đó chiều nay cô liên hệ với Lương tổng, phải nắm lấy cơ hội, ai biết là có xảy ra chuyện gì hay không, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là có thể ký hợp đồng ngay trong hôm nay".

Lâm Bình Bình vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Đổng Học Bân cười nói:

"Tôi nói Trưởng Ban Lâm, tôi giao việc này cho cô, cô đừng để xảy ra vấn đề gì đó, nếu trong giờ phút quan trọng mà không ký được hợp đồng thì cô đừng có làm nữa".

Lâm Bình Bình vội trả lời: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Đổng Học Bân cười: "Vậy thì tốt, mối đầu tư mở hàng này rất quan trọng, có thể tăng một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, đứng nghĩ Lương tổng miệng nói đồng ý rồi là không có vấn đề gì xảy ra, không thể chủ quan được".

"Vâng".

Đến bây giờ thì Lâm Bình Bình và Trương Phàm có ngốc đến đâu cũng nhìn ra được Tiểu Đổng Cục trưởng không hề say, có ai đang say mà bố trí công việc thận trọng và tỉ mỉ như thế không? Cái tư thế ngồi vững, cái trạng thái ung dung, Cục trưởng Đổng nhìn có vẻ còn tỉnh hơn bọn họ nữa!

Trương Phàm vẫn không dám tin là Đổng Cục trưởng uống ba cân rượu xong mà không hề xảy ra chuyện gì cả, cho dù là uống nước lọc đi thì cũng phải chóng mặt? Lâm Bình Bình cũng vỗ vỗ đầu, lòng nghĩ tửu lượng của anh ta là gì vậy, đúng là ghê gớm thật?

Quách Phàn Vỹ là người ít ngạc nhiên nhất trong ba người, vì lúc ở Cục

Quốc An, Đổng Học Bân diễn kỳ tích thực sự rất nhiều, nếu có người nói

Đổng Học Bân có thể uống được mười cân hắn cũng tin.

Quay về Cục Chiêu Thương, mọi người vội vàng bắt tay vào việc.

Năm giời chiều, chuẩn bị tan sở, Lâm Bình Bình gõ cửa phòng Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn cô: "Thế nào rồi?"

Lâm Bình Bình cười nói: "Thành công rồi, Lương tổng rất vui vẻ, chiều nay khi chúng tôi bàn những việc liên quan xong Lương tổng liền trực tiếp ký vào hợp đồng, tổng cộng là hai chục triệu, khoản đầu tư thứ nhất tuần tới sẽ đến" Cô đưa tay vào túi lấy ra một túi tài liệu rồi đặt lên bàn, "Hợp đồng đã được gửi lên huyện, con số đầu tư làn này rất lớn, Tạ Huyện trưởng và Triệu Huyện trưởng đều đã xem qua, ừm, đây là bản photo hợp đồng, mời ngài xem".

Đổng Học Bân cầm tài liệu lật lật, "Tốt, làm tốt lắm".

Lâm Bình Bình cười nói: "Tôi không dám nhận công đâu, dự án này có thể hoàn thành đều là nhờ vào sự chỉ huy của ngài cả".

"Ha ha, tôi chỉ uống có mấy cân rượu thôi mà, tất cả là nhờ vào sự chuẩn bị của mọi người, nắm bắt tâm lý của nhà đầu tư rất chuẩn, ừm, làm tốt lắm" Đổng Học Bân nói, "Những việc sau này của dự án tôi giao cho Ban một cô, tiền thưởng cũng do cô phụ trách phân chia, tôi không có hoa chân múa tay nữa".

Lâm Bình Bình hơi ngạc nhiên vội nói: "Như vậy sao được, dự án này là của ngài mới đúng, tiền thưởng ông cũng chiếm phần ngài mới phải..."

Đổng Học Bân cười: "Gì mà có ngài ở đây nữa chứ? Dự án này Ban một làm từ đầu đến cuối, kế hoạch tiền đề, sự theo dõi về sau, đây không phải là công lao của các cô sao? Cứ cho là tôi cũng có đóng góp một phần nho nhỏ đi, ha ha, tất cả cũng đều nhờ sự cố gắng của mọi người, được rồi, không cần nói nữa, tiền thưởng tôi không cần, tiền thưởng trong văn kiện ở trên huyện, tiền thưởng mà tôi đã hứa, cộng lại cũng được bốn năm mươi vạn, đến lúc đó tôi sẽ nói với La chủ nhiệm một tiếng, cô trực tiếp ký tên rồi đi nhận tiền là được".

Lâm Bình Bình vẫn thấy không thỏa đáng, "Cục trưởng, ngài kéo đầu tư về còn chúng tôi đi nhận tiền, điều này thực sự... hơn nữa tiền cũng quá nhiều, theo sắp xếp như trước đây, dự án này tất cả mọi người trong Ban một đều có tham gia vào, tính ra mỗi người cũng được hai ba vạn, thế này..."

Đổng Học Bân nói: "Nhiều còn không tốt sao? Làm thế này để thúc đẩy mọi người làm việc hăng say hơn, hơn nữa mỗi người cũng không nhiều như thế đâu, lần này công cô lớn nhất, tôi quyết định mười lăm vạn tiền thưởng trong đó sẽ thuộc về cô, số còn lại chia đều cho mọi người, mỗi người khoảng một hai vạn gì đó".

Lâm Bình Bình còn định nói gì đó thì bị Đổng Học Bân ngăn lại: "Trưởng Ban Lâm, cô đừng có nói nữa, được chứ?"

"Vậy... cảm ơn Cục trưởng" Ai mà không muốn nhận tiền thưởng nhiều chứ?

Một bà mẹ đơn thân như Lâm Bình Bình cũng vậy, một người phụ nữ nuôi một đứa con vốn đã không dễ.

Đổng Học Bân nhớ lại câu nói của cô lúc trước liền cười nói: "Lần này không nói Cục ta không công bắng rồi chứ?"

Lâm Bình Bình ngại ngùng cười, bân giờ cô thấy cân bằng rồi, Tôn Thụ Lập lúc nào cũng giao mối đầu tư cho Ban hai, nhưng tiền thưởng thì Tôn Cục trưởng không lấy thiếu một đồng, nếu đem ra so sánh thì Đổng Cục trưởng quá hào phóng, không chỉ giao mối đầu tư cho Ban một, mà còn giao cả phần tiền thưởng của mình cho Ban một nữa, nếu nói bênh vực thì bây giờ Đổng Cục trưởng quá bênh vực mình và Ban một mới đúng.

Khi tan sở, tất cả mọi người trong Ban một chuyền tai nhau chuyện mỗi người trong Ban có thể có một hai vạn tiền thưởng.

Việc mình Lâm Bình Bình nhận được mười lăm vạn làm ai cũng đỏ mắt thèm thuồng.

Mười lăm vạn! Bằng cả hai ba năm tiền lương của họ chứ chẳng chơi.

Nếu chỉ có tiền thưởng trên huyện thì không nhiều như vậy được, cũng có nghĩa là... đó chính là tiền thưởng mà Đổng Cục trưởng đã hứa!

Chuyện này làm chấn động mọi người trong Ban hai, đến mấy nhân viên văn phòng cũng bắt đầu thấy thèm, họ vắt óc suy nghĩ không biết vì sao Ban một kiếm được mối đầu tư như thế!

Ba năm không bán hàng, bán hàng một lần ăn đủ ba năm!

Nhờ đó mà sự nhiệt tình của mọi người càng tăng lên gấp bội.