Quyền Tài

Chương 222: Mỹ nữ huyện trưởng!




Bóng đêm bao phủ khắp nơi, đã là hơn mười hai giờ đêm.

Sở phái xuất Huệ Điền Hương, Đổng Học Bân nhìn Hướng Thành Đống trong phòng thẩm vấn, lớn tiếng nói: "Dâm loạn phụ nữ, đánh người, vơ vét tài sản, Hướng Thành Đống, không cần tôi nói anh cũng nên biết những cái này là tội danh gì phải không? Tôi cũng không nói nhảm nhiều với anh, tiền thuốc men của cả nhà Đại Lăng Tử, các người mau chóng đưa ra, ừm, tính thêm tổn thất tinh thần, đưa năm mươi ngàn đồng đi, đưa tiền rồi các người có thể đi, cái này coi như là các người giải quyết riêng."

Hướng Thành Đống tàn bạo nhìn hắn, "Anh chờ đấy!"

Đổng Học Bân nhìn hắn ta: "Không đưa tiền phải không?"

Hướng Thành Đống hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại cũng không biết gọi cho ai.

Đổng Học Bân nói: "Không đưa tiền thì anh ở chổ này đợi đi,, tôi nói cho anh biết, ai tới cầu tình cũng vô dụng!"

Không bao lâu, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên, vừa nhìn màn hình, là điện thoại của thư ký Chu, đi ra phòng thẩm vấn, Đổng Học Bân nhẹ nhàng nhấn nút nghe điện thoại.

Chu bí thư gào lên nói: "Đổng Học Bân! Anh muốn làm gì hả?"

Đổng Học Bân chán ghét nói: "Anh bớt ồn ào với tôi đi, hồi nãy lôi tôi khỏi giường, kêu tôi đi giải quyết vấn đề chính là anh, hiện tại không muốn giải quyết vấn đề cũng là anh, ngươi khuyên Hướng Thành Đống để hắn rời đi không phải xong rồi sao? Một người uống say mà cái gì tôi cũng phải nghe theo lời của hắn à? Sở phái xuất là do hắn mở? Được rồi, hiện tại hắn còn muốn chạy cũng chạy không được, gia đình người bị hại chuẩn bị kiện hắn ra tòa, đang ở bệnh viện làm nghiệm thương."

Chu bí thư cả giận nói: "Lập tức thả người!"

Đổng Học Bân nổi nóng nói: "Thư ký Chu, anh cố ý hại tôi có phải không? Người bị Hướng Thành Đống đánh thành như vậy, nếu như tôi không để cho gia đình người bị hại một công đạo, các đồng sự nhìn tôi thế nào? Dân chúng nhìn tôi thế nào? Anh đây là muốn làm tôi bất nhân bất nghĩa a? Tôi sớm nói chuyện này anh đứng ra điều hòa một chút là xong, cũng không đến nổi như vậy, giờ thì sao, hiện giờ nói cái gì cũng vô dụng, tôi chỉ có thể làm việc theo lẽ công bằng."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân chưa đi vào phòng, mà là tiếp tục chờ bên ngoài.

Quả nhiên, reng reng reng, điện thoại lại vang lên, lúc này là Lương Thành Bằng: "... Cậu bắt thân thích của Hướng bí thư?"

Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Đùa giỡn phụ nữ, đánh người, vơ vét tài sản, tình huống ngay lúc đó tôi không bắt cũng phải bắt."

Lương Thành Bằng nhăn mặt, "Sao lại thành như vậy?"

Đổng Học Bân nói: "Lương cục trường, không phải tôi nói bậy phía sau người ta, chuyện này quá ác tâm, thư ký Chu hơn nửa đêm kêu tôi dậy bắt tôi chạy đến Huệ Điền Hương xử lý chuyện của Hướng Thành Đổng, còn nói người thân của Hướng bí thư bị đánh, nhưng tôi đi qua nhìn, hoàn toàn không phải là chuyện như vậy, hiện trường là Hướng Thành Đống đánh người nhà của đồng sự trong sở phái xuất chúng ta, một người bị bầm mặt, một người gãy xương, bị thương cũng không nhẹ, tôi cho thư ký Chu mặt mũi, nói chuyện này bỏ qua, kêu Hướng Thành Đống trở về, nhưng hắn thì ngược lại, không chỉ không cho người bị thương đi bệnh viện, còn muốn bọn họ đền tiền, ngài nói cái này là chuyện gì?"

"Vậy cũng không đến mức bắt người."

"Đúng vậy, cho nên tôi gọi điện thoại thư ký Chu, kêu hắn khuyên nhủ Hướng Thành Đống không nên đem chuyện tình làm to ra, nhưng thư ký Chu lúc đầu chỉ trích tôi hành sự bất lực, phải nghe theo Hướng Thành Đống bắt người ta đền tiền, Lương cục trường, ngài nói hắn có phải là cố ý không? Nếu như tôi thật sự làm như vậy, dân chúng còn không vặn xương tôi sao!"

Lương Thành Bằng thán thở dài: “Thư ký Chu … còn quá trẻ tuổi … ”

Đổng Học Bân nói: "Tôi cũng là lo lắng cho Hướng bí thư, nếu như không bắt người, để cho Hướng Thành Đống tiếp tục nói bậy, đối với danh dự của Hướng bí thư cũng là một ảnh hưởng, chuyện này tôi nghĩ để Hướng Thành Đống bồi thường cho người bị hại mấy chục ngàn, có cái cớ này, chúng ta cũng có thể thả người."

Lương Thành Bằng rõ ràng, Đổng Học Bân trong việc xử lý chuyện này mặc dù có chút hơi quá, nhưng trên nguyên tắc là không có vấn đề gì,ngược lại chỉ có thư ký Chu, quá bành trướng, không lo lắng đến phản ứng của quần chúng và Đổng cục trưởng, hình như trong mắt hắn ta chỉ có Hướng bí thư và thân thích của Hướng bí thư, nhưng mà nịnh bợ lãnh đạo không thể nịnh bợ như thế, nếu là Đổng Học Bân lúc đó thật sự bắt người bị hại đền tiền, Hướng bí thư phỏng chừng cũng phải nổi nóng.

Ôn thần Tiểu Đổng, cái biệt hiệu này thật đúng là chuẩn xác.

Lương Thành Bằng bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện gì liên quan đến Đổng Học Bân, vậy nhất định phiền phức không ngừng, giống như chuyện lần này, Đổng Học Bân tuy rằng xử lý coi như thỏa đáng, nhưng bên Hướng bí thư cũng không nhận tình của hắn, ngược lại, mặc kệ Đổng Học Bân là bắt người cũng được, không bắt người cũng được, làm cho đền tiền cũng được, không cho đền tiền cũng được, Hướng bí thư đều hận hắn, cái này là liên quan đến bản thân chứ không phải nói đến đạo lý.

Trải qua thêm hai giờ nữa, không ai gọi điện thoại cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân ngồi bắt chéo chân hút thuốc ngay trong phòng thẩm vấn, cầm điện thoại di động ngồi chơi game.

Hướng Thành Đống đã tỉnh rượu kha khá, thấy anh họ Hướng Đạo Phát và thư ký Chu không có động tĩnh, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn: "Nghĩ xong rồi phải không? Mấy người bạn của anh đã đáp ứng đền tiền thuốc men và tổn thất tinh thần, hiện tại chỉ còn thiếu anh."

Hừng đông ba giờ sáng, Hướng Thành Đống rốt cục chịu không nổi, gọi điện thoại cho người nhà đem tiền tới.

Đánh cũng đã đánh, tiền cũng đã lấy, Đổng Học Bân cũng không làm khó xử hắn, mở còng tay thả người. Nhị Lăng Tử đi bệnh viện chăm sóc cho chú hai và em gái, Đại Lăng Tử còn đang sở phái xuất chờ. Đổng Học Bân tìm được hắn, đem tám chục ngàn từ chổ của đám người Hướng Thành Đống cho hắn: "Tiền này là của bọn họ bồi thường, cầm đi, xem bệnh cho em gái và chú hai của anh."

Đại Lăng Tử nhìn xấp tiền, cảm kích nói: "Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài!"

Đổng Học Bân vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đi thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Đại Lăng Tử không phải là một người biết ăn nói, cái nhân tình này, hắn ghi tạc thật sâu trong lòng.

Những người khác trong sở phái xuất sau khi trải qua chuyện này, xúc động cũng là cực lớn, tất cả mọi người phát hiện Tiểu Đổng cục trưởng không giống như những lãnh đạo bình thường, những người khác không có khả năng vì một thuộc hạ mà đi đắc tội với bí thư huyện ủy, bên nào nặng bên nào nhẹ kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra, nhưng Tiểu Đổng cục trưởng lại làm như vậy, hơn nữa làm rất triệt để, cái này cũng khiến cho mọi người nhìn rõ ràng, theo lãnh đạo như vậy trong lòng cũng kiên định hơn.

Buổi trưa ngày hôm sau.

Mặt trời lên cao, khí nóng quanh quẩn làm cho trong phòng có chút khô nóng.

Đêm qua trở về quá muộn, Đổng Học Bân tỉnh ngủ vừa mở mắt nhìn, kim đồng hồ đã chỉ đến vị trí mười hai, mang dép xuống giường, Đổng Học Bân ra phòng ngoài lấy điện thoại di động từ trong túi ra, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là phó cục trưởng Tần Dũng gọi tới, Đổng Học Bân lập tức gọi trở lại, đối với ảnh hưởng sinh ra từ việc đêm qua có thêm một bước lý giải, Tần Dũng nói cho hắn biết, bên cục công an tất cả đều bình thường, huyện ủy cũng không có động tĩnh gì. Bất quá Đổng Học Bân đương nhiên rõ ràng, cái này chỉ là vẻ bề ngoài thôi, cho dù hiện tại không có việc gì, sau này Hướng Đạo Phát khẳng định cũng sẽ tính sổ với mình rõ ràng.

Binh đến tướng cản nước đến đất dâng, muốn chơi thì chơi!

Đổng Học Bân hôm qua vừa bị Hướng Đạo Phát làm vật vả cả đêm, tối khuya hôm qua mới trở về, mặc kệ thế nào, dù sao tâm tình của Đổng Học Bân cũng rất sảng khoái, ngâm nga vài điệu hát dân gian, Đổng Học Bân cũng lười suy nghĩ nhiều, cầm bóp tiền mở cửa ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu kiếm cơm ăn.

Trong đại viện gia thuộc, mơ hồ nghe có người tán gẫu cái gì.

"Nghe nói gì chưa? Huyện trưởng mới tới rồi."

"Còn nghe nói cái gì nữa, tôi đã thấy rồi, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy tự mình xuống đón, xe mới đi qua chổ chúng ta."

"Huyện trưởng mới là từ trong bộ tuyên truyền xuống? Thật sự là nữ?"

"Ừm, ta thấy người ngồi sau hình như là Tạ huyện trưởng, cái tướng mạo kia, quả thật..."

Thấy Đổng cục trưởng xa xa đi tới, hai người này nhất thời ngậm miệng, làm bộ trò chuyện cái khác, dù sao nghị luận lãnh đạo phía sau là chuyện rất kiêng kỵ. Đổng Học Bân có lỗ tai không tồi, nghe thấy được mấy câu, tâm tình nhất thời có chút kích động, vốn định đi tới hỏi vài câu, bất quá hai người cũng không biết là ai, hắn không quen thuộc, cũng không nói nhiều, đúng lúc này, hàng hiên bên cạnh hiện ra thân ảnh của chủ nhiệm Hồ Tư Liên.

Đổng Học Bân cười nói: "Hồ Chủ nhiệm, hôm nay nghỉ ngơi?"

Hồ Tư Liên lộ ra một nụ cười: "Không có, về nhà ăn cơm, đang muốn quay về cục."

"Ừ, vậy lên xe tôi đi, tôi đưa cô đi, tiện đường."

Hồ Tư Liên dịu dàng cười: "Cảm ơn Đổng cục trưởng, tôi không khách khí."

Nhưng mà, khi thấy Đổng Học Bân đứng cạnh chiếc Mercedes Benz ở dưới lầu cách đó không xa, Hồ Tư Liên ngẩn người, khi xe ngồi ở ở vị trí phó lái, cô ấy hâm mộ không ngớt nhìn trái nhìn phải: "Buổi tối hôm qua chồng tôi còn hỏi tôi chiếc Mercedes Benz dưới lầu là của ai, thì ra cậu đổi xe à?" Hồ Tư Liên có chút cảm khái Đổng cục trưởng quyết đoán, vừa ra tay là trên cả triệu đồng, xem ra bóp tiền của Đổng cục trưởng cũng rất dày.

Đổng Học Bân khoát khoát tay: "Tôi mua không nổi, đây là xe của bạn tôi, mượn chạy đỡ thôi."

Hồ Tư Liên cười cười không nói cái gì, hiển nhiên rõ ràng đây là mượn cớ.

Đổng Học Bân nhấn ga, vừa lái xe vừa nói: "Nghe nói huyện trưởng tới?"

Hồ Tư Liên là loại người khéo léo đương nhiên là nhận được tin tức nhanh hơn so với Đổng Học Bân, nghe vậy, cười ha ha ừ một tiếng, "Đại khái trước một giờ đã đến rồi, tôi vừa rồi cùng Lương cục trường bọn họ cùng đi đến huyện ủy, hiện tại Tạ huyện trưởng cùng lãnh đạo huyện ủy, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy bọn họ hẳn là đang ăn tiệc đón gió, tôi không đủ cấp bậc, trở về nhà ăn, đúng rồi, Lương cục trường kêu tôi thông tri cậu, buổi chiều ba giờ mời dự họp toàn bộ cán bộ huyện, tuyên đọc huyện trưởng nhâm mệnh."

Đổng Học Bân cười nói: "Tôi còn đang mang thân chịu tội, không đi đâu!”

Hồ Tư Liên cũng nghe nói chuyện tối hôm qua, biết cách làm của Tiểu Đổng cục trưởng đã đắc tội với Hướng bí thư, tính ra thì, Hồ Tư Liên cũng nhớ không nổi Đổng cục trưởng đắc tội qua bao nhiêu lãnh đạo, Hồ Nhất Quốc, Triệu Kính Tùng, Vu Trịnh Trí, Tiễn Sâm, Thường Lỗi, nghe lời này của Đổng Học Bân, Hồ Tư Liên cười khổ một tiếng, cười quyến rũ nói: "Nói thật, Đổng cục trưởng, cậu là lãnh đạo đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, cũng là lãnh đạo mà tôi bội phục nhất” Bên trong có bảy phần quả thật phát ra từ trong nội tâm của cô ta.

Đổng Học Bân lắc đầu: "Ha ha, con người tôi cũng ít được khen lắm” Hồ Tư Liên nói rất nghiêm túc: "Thật ra rất nhiều người bên dưới đều khen cậu không dứt miệng, loại cán bộ không sợ cường quyền như cậu, tất cả mọi người đều rất ít gặp."

Đổng Học Bân rất tự hiểu lấy mình, nói: "Tôi mà gọi là là không sợ cường quyền à, cái này gọi là chính trị trí tuệ quá yếu, tôi phỏng chừng cứ tiếp tục như thế, toàn bộ lãnh đạo tỉnh đều bị tôi đắc tội hết”

Hồ Tư Liên bị hắn chọc cười, cũng biết Đổng cục trưởng nói sự thật, thế nhưng từ bí thư huyện ủy đến lãnh đạo cục công an huyện, Đổng Học Bân tuy rằng đắc tội một ít, nhưng lại vẫn có thể ổn ngồi ở vị trí phó cục trưởng không có một tia biến hóa, cái này cũng thể hiện ra năng lực của Đổng cục trưởng, nếu như đổi là người khác đắc tội nhiều lãnh đạo như vậy, đã sớm bị lôi xuống đài hoặc là bị điều đến chức quan nhàn hạ nào đó.

Đưa Hồ Tư Liên đến đại viện cục công an, Đổng Học Bân tùy tiện tìm một tiệm cơm lấp đầy bụng.

Sau khi ăn xong, hắn gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan, vang hai tiếng, tự nhiên bị tắt.

Đổng Học Bân lau mồ hôi một chút, trong lòng biết bên Tạ tỷ tám phần có lẽ là đang có việc, không tiện nói chuyện, vì vậy cũng không gọi lại.

Buổi chiều hai giờ bốn mươi phút.

Phòng họp huyện ủy.

Các cán bộ của huyện Duyên Đài bộ lục tục tới, người mà Đổng Học Bân quen không nhiều lắm, ngoại trừ lãnh đạo cục công an, thì các lãnh đạo khác đều không có qua lại, bất quá Đổng Học Bân phát hiện, mình không quen người ta, nhưng hình như người ta đều biết mình, có người thì nói nhỏ về hướng Đổng Học Bân, có người còn lặng lẽ chỉ chỉ hắn, nhưng tiến lên chủ động chào hỏi cùng Đổng Học Bân lại không có mấy người. Phỏng chừng là cái biệt hiệu ôn thần này làm ầm ĩ.

Đổng Học Bân cũng biết mình không được người ta chào đón, đi bộ tìm một chổ ngồi xuống.

Mười phút sau, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy và bí thư huyện ủy Hướng Đạo Phát đi vào phòng họp, ngồi xuống vị trí trên cao. Rất nhiều người còn chưa thấy qua mặt mũi của Tạ huyện trưởng, đều ngẩng cổ lên nhìn, lãnh đạo huyện ủy không có phụ nữ, rất nhanh, mọi người thấy được một khuôn mặt xa lạ, chớp chớp con mắt, rất nhiều người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ngay cả mấy lãnh đạo già rất ổn trọng, con ngươi cũng co rụt lại, có người hoàn nhăn mặt.

Sao đẹp như thế?

Đây là câu nói hiện lên trong lòng rất nhiều người! Tạ huyện trưởng xõa tóc, trên thân là một cái áo sơmi màu trắng, phía dưới là quần tay đen và giày cao gót màu đen, khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người nhìn có chút hỗn loạn, cảm thấy trong đôi mắt hiện ra vài phần tiếu ý, vài phần uy nghiêm, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia nhưng hình như có thể làm cho người ta có một loại áp lực vô hình, hơn nữa nhìn qua biểu tình và cách ăn mặc vốn rất cứng nhắc nhưng lộ ra một vẻ ung dung đẹp đẽ quý phái của phụ nữ vị, cực kỳ mê người.

Đây là huyện trưởng mới tới?

Mọi người nhìn nhau không nói gì, đều có chút không biết nên nói cái gì cho phải.

Không có biện pháp, quan viên nữ trong nước rất ít, đẹp lại càng ít, người phụ nữ có chút quyến rũ như Hồ Tư Liên, trong thể chế cũng có thể coi như là mỹ nhân rồi nhưng so với Tạ huyện trưởng thì vẫn kém xa nhiều lắm, huyện trưởng mới tới này quả thật là đẹp không chịu nổi.

Hướng Đạo Phát nghe tiếng nghị luận phía dưới, trong lòng hơi khó chịu, ông ta không rõ vì sao cấp trên lại đưa xuống một người như thế, bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng ông ta cũng có chút tán tưởng vẻ đẹp của Tạ huyện trưởng, nhưng mà lại không muốn làm việc cùng cô ấy, nếu như có thể, Hướng Đạo Phát vẫn mong muốn một đồng chí lớn tuổi có kinh nghiệm làm người đứng thứ hai ở đây.

Hội nghị bắt đầu.

Đầu tiên, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy đọc diễn văn chúc mừng đồng chí Tạ Tuệ Lan đến đảm nhiệm huyện trưởng huyện Duyên Đài. Về phần thông báo nhậm chức chính thức, thì nhanh nhất cũng phải chờ đến ngày mai mới đến đây. Sau đó ông ta còn đại biểu cho thị ủy phát biểu, cũng chẳng có gì mới mẻ cả, cái gì mà phải đoàn kết, cùng chung bước tiến với Trung Ương, cuối cùng còn đưa ra đánh giá về Tạ huyện trưởng, cái gì mà đoàn kết làm việc, tác phong kiên định, rất có năng lực biểu đạt, trên tư tưởng và chính trị đều rất thành thục.

Lời nói của Từ bộ trưởng nãy giờ mọi người đã nghe quen rồi, tiếp theo là Tạ Tuệ Lan lên tiếng bày tỏ thái độ, Tạ Tuệ Lan đi lên bục chủ tịch, cười tủm tỉm cầm lấy micro, nói cảm ơn huyện ủy đã tin tưởng, cảm ơn cán bộ huyện Duyên Đài đã hoan nghênh, cô sẽ đoàn kết quần chúng cán bộ với nhau, dưới sự lãnh đạo của bí thư, dưới sự ủng hộ của lãnh đạo, không ngừng nỗ lực cổ gắng. Vẫn là những lời nói nhàm chán, tuy rằng có vẻ gây buồn ngủ, nhưng mà giọng nói lại cực kỳ êm tai, giống như là có một từ tính bên trong, hơn nữa tướng mạo tuyệt vời của Tạ Tuệ Lan, khí chất của mỗi hành động, đều khiến cho tất cả mọi người được hưởng thụ, hoàn toàn khác hẳn so với lúc Từ bộ trưởng nói chuyện.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Đổng Học Bân vỗ tay rất kêu, vỗ đến nổi đỏ cả hai tay.

Sau hai mươi phút, hội nghị kết thúc, kế tiếp hình như sẽ có họp thường ủy huyện.

Toàn thể cán bộ rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn tán. Tần Dũng và vợ của gã cùng nhau đi ra phòng họp, lúc này Tạ Tuệ Lan đang cười nói cái gì đó với Hướng Đạo Phát, Đổng Học Bân lúc đi ngang qua có cố ý dừng lại một chút, nhìn Tạ tỷ gần gũi lâu ngày không gặp, bất quá Tạ Tuệ Lan nhìn cũng không nhìn hắn, quay người lại, bắt tay với các lãnh đạo.

Tần Dũng buồn cười túm lấy Đổng Học Bân: "Đi thôi"

Đổng Học Bân lúc này mới lấy lại tinh thần.

Đi ra khỏi huyện ủy, Tần Dũng cười ha hả nói: "Tôi đi nhờ xe tới, không lái xe, nếu như tiện đường, đi nhờ xe cậu về nhé?"

"Được"

Còn cách một khoảng, Tần Dũng thấy được chiếc Mercedes Benz của Đổng Học Bân, thật sự có thể nói là hạc giữa bầy gà, đừng nói là xe đặc biệt của các lãnh đạo khác, cho dù là xe của bí thư huyện ủy cũng không thể so được, rất nhiều cán bộ nhìn thấy chiếc xe này mà nhíu mày không thôi. Tần Dũng còn tưởng rằng Đổng Học Bân muốn chơi nổi hơn người ta, cười khổ nhìn Đổng Học Bân, hơi hơi nhíu mày, nếu như nói ở huyện Duyên Đài này ai có lá gan lớn, thì có mấy người có thể so sánh với Tiểu Đổng cục trưởng chứ?

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Đổng Học Bân không thèm để ý mở cửa lên xe.

Bất đắc dĩ, Tần Dũng cũng cắn răng ngồi lên xe.

Chờ xe đi khỏi huyện ủy, Tần Dũng nói: "Tạ huyện trưởng thật là xinh đẹp, theo tôi thấy, thì bảo mẫu của Đổng lão đệ có thể miễn cưỡng so sánh?"

Nghe Tạ tỷ được khen, trong lòng Đổng Học Bân cũng thỏa mãn: "Chị Ngu làm sao có thể sánh được với Tạ... huyện trưởng, khí chất kém lắm"

"Đúng rồi" Tần Dũng thấp giọng nói: "Tạ huyện trưởng có ai nâng đỡ không?"

Hôm qua uống rượu tại nhà Tần Dũng, Đổng Học Bân có gọi ra tên của Tạ Tuệ Lan, cho nên Tần Dũng biết Đổng Học Bân có thể có nghe nói qua người nâng đỡ của Tạ Tuệ Lan, nên muốn hỏi thăm một chút. Nhưng mà Đổng Học Bân không khai ra, chỉ hàm hồ nói: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà có thể có nền móng, trẻ tuổi như thế mà đã là cán bộ cấp chính xử, khẳng định phía trên có người" Trong thể chế, ai mà không có người phía trên chứ? Chỉ là hoặc lớn hoặc nhỏ thôi.

Không chỉ là Tần Dũng, Hướng Đạo Phát và một số lãnh đạo trong huyện ủy không rõ ràng lai lịch của Tạ Tuệ Lan, nếu như là cán bộ trong thành phố hoặc là trong tỉnh thì còn có thể, nhưng mà trung ương cách quá xa, không phải là người bình thường có thể với tới được, hơn nữa Tạ Tuệ Lan khi còn ở bộ tuyên truyền làm việc rất kín, sợ rằng ngoại trừ Đổng Học Bân ra, hiện tại ở huyện Duyên Đài này thậm chí là trong thành phố này cũng rất ít người biết Tạ Tuệ Lan là con gái của bí thư thị ủy kinh thành Tạ Quốc Bang!!!