Quyền Tài

Chương 1909: Thần kỳ giải vây!




Buổi sáng.

Sân bay.

Xe buýt, xe thương vụ, xe có rèm che và hơn hai mươi chiếc xe đều chờ ngoài sân bay.

Mọi người của huyện Tiêu Lân cũng phân chia ra, một phần ở lại trong huyện bố trí hội trường và chuẩn bị khách sạn làm tốt nghênh tiếp nhà đầu tư, có vài người là nhà đầu tư địa phương, lái xe là có thể đến đây, nhân viên công tác của cục chiêu thương huyện thật ra đã nhận được người. Một phần đồng chí khác đi hai trạm xe lửa lớn nhất trong tỉnh đón người, đều là nhà đầu tư tương đối gần ngồi xe lửa tiện hơn so với ngồi máy bay. Cuối cùng cũng là đoàn đội lớn nhất trong huyện, bao gồm Đổng Học Bân và đám người Trương Đông Phương, là tới sân bay, một ít nhà đầu tư và khách quan trọng đều là sẽ xuống máy bay ở đây, người tự nhiên trọng điểm tập trung ở đây. Trương Đông Phương phụ trách bàn bạc và công tác liên lạc với nhà đầu tư của chính phủ huyện, huyện ủy của Đổng Học Bân chủ yếu phụ trách hạng mục công việc tương quan của dạ hội văn nghệ, phân công rất chính xác, cái này cũng là Đổng Học Bân và Trương Đông Phương vì phòng ngừa phía dưới có người cãi cọ, sớm xác định phân công, vì đề cao hiệu suất, chỉ có hiệu suất làm việc đề cao mới có thể dùng trạng thái tốt nhất nghênh tiếp lễ văn hóa chiêu thương ngày mai.

"A, tới rồi!"

"GS7717? Không sai."

"Lãnh đạo, nhà đầu tư phía nam tới."

Nhận được tin tức chuyến bay, người phía dưới lập tức báo cáo cho Đổng Học Bân và Trương Đông Phương, vé máy bay đều là cục chiêu thương bên này đặt, nhà đầu tư nào đi chuyến bay gì mấy giờ đến, đều có ghi lại.

"Tư liệu." Trương Đông Phương nói.

Một người của cục chiêu thương huyện nhất thời đem tư liệu của những người đó đưa cho Trương huyện trưởng.

Ngụy Chí Hiên nhanh chóng đưa tay, "Cũng cho tôi một phần, tất cả mọi người chuẩn bị."

Trương Đông Phương rất nhanh cầm ở trong tay học một chút, lần này tới khoảng một trăm nhà đầu tư, rất nhiều đều là trong tỉnh, Trương Đông Phương bọn họ trước đây có không ít giao tiếp. Không xa lạ, nhưng còn lại cũng có rất nhiều người là bọn họ phát động rất nhiều quan hệ từ các nơi liên hệ tới, cũng có rất nhiều là nhà đầu tư tự mình tìm tới chủ động tham gia, cho nên đừng nói giao tiếp, bọn họ ngay cả thấy đều chưa thấy qua, tự nhiên cần chuẩn bị rất nhiều, nhiều tên người như vậy và công ty với loại hình sản nghiệp Trương Đông Phương không có khả năng nhớ kỹ, cũng không nhớ được, cho nên chỉ có thể dựa vào loại phương thức lâm thời nước tới chân mới nhảy này đơn giản ghi nhớ. Trương Đông Phương mấy ngày nay đã bận đến đầu óc choáng váng, cũng không có khả năng trông cậy vào một lão đồng chí như ông ta dùng vài ngày thời gian thuộc được những danh sách công ty và người này, đó là có chút làm khó người, huống hồ hội chiêu thương mở rất gấp, thời gian cũng không cho phép.

Thấy tình huống bên kia. Đổng Học Bân cũng không nói cái gì, hắn ở đây chờ diễn viên của hắn, bất quá thấy bảng tin trên đại sảnh, chuyến bay hắn đợi đến muộn, còn không biết lúc nào có thể, cho nên hắn thật ra tạm thời không vội, cầm điện thoại gọi cho mấy người liên lạc các phương diện. Cũng không có đi tiếp nhà đầu tư, có lão Trương và lão Ngụy vậy là đủ rồi.

Bên kia.

Có người vừa qua cửa, không ít người đã đứng lên.

Trương Đông Phương phân phó, nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân lập tức giơ bảng hoan nghênh nhà đầu tư lên. Bởi vì ngày hôm nay phải tiếp rất nhiều người, trên bảng tự nhiên cũng không có ghi tin tức cụ thể, chỉ ghi "Huyện Tiêu Lân" và "Hoan nghênh nhà đầu tư" vài cái là đủ rồi.

Có người thấy được bảng, sóng vai đi tới. Hai nam một nữ, mấy người này tuổi cũng không nhỏ. Trẻ tuổi nhất cũng là trên bốn mươi, tuy rằng bọn họ trang phục tầm thường, đứng trong dòng người cũng không thấy được, nhưng Trương Đông Phương và người của cục chiêu thương đều biết rõ, có đôi khi càng là loại hình dạng này, quy mô của công ty có thể càng lớn, bởi vì tới vị trí như bọn họ, có đôi khi đã không cần đi qua bề ngoài tô vẽ cái gì, đây là điệu thấp, cũng là có lòng tin cường đại đối với bản thân, ngược lại, mấy người mang một đống đồ trang sức xịn một thân hàng hiệu vừa nhìn giống tài đại khí thô, có đôi khi rất có thể cũng không có được như mặt ngoài.

"Là đồng chí của huyện Tiêu Lân sao?" Người nữ trong ba người kia nói.

Trương Đông Phương cười ha ha nói: "Tôi là huyện trưởng huyện Tiêu Lân Trương Đông Phương, đây là phó bí thư Ngụy Chí Hiên, hoan nghênh các vị đến, chờ đợi đã lâu."

Người nữ rất có thể nói, cười nói: "Sao làm phiền Trương huyện trưởng tự mình tới, quá vinh hạnh."

Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên và các cán bộ lần lượt nắm tay với bọn họ, "Các vị trong trăm bận rút ra thời gian tới huyện chúng tôi khảo sát đầu tư, hẳn là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng."

Người nữ nói: "Được rồi, còn chưa có tự giới thiệu, tôi là Vương Oánh."

Trương Đông Phương đầu óc rất nhanh chuyển qua một lần, nói: "Thì ra là Vương tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, công ty điền sản của Vương tổng tại phía nam lừng lẫy đại danh." Bởi vì nhà đầu tư nữ xuống máy bay không nhiều lắm, cho nên Trương Đông Phương thật đúng là nhớ kỹ, bất quá cũng là nhớ được đối phương là làm địa ốc, tên công ty và cái khác ông không nhớ được, vì vậy chỉ có thể dùng ngôn ngữ đại khái lừa gạt một chút.

Vương Oánh lắc lắc tay, "Nhưng không có đại danh gì, vô danh tiểu tốt mà thôi."

"Vương tổng quá khiêm tốn, ha ha." Ngụy Chí Hiên hiển nhiên cũng không nhớ kỹ, không biết nên từ phương diện gì khen tặng người ta một chút, chỉ có thể nói theo.

Người của phòng ban chiêu thương có biết Vương Oánh, cũng là dựa theo danh sách học được, nhưng lúc này cũng không đi nhắc nhở lãnh đạo, như vậy ngược lại có vẻ mất tự nhiên, thế nhưng nếu như bọn họ không chen vào nói, tràng diện lại có chút không ổn, không kéo được quan hệ, ngược lại có thể khiến cho nhà đầu tư cảm thấy lãnh đạo huyện không tôn trọng bọn họ, dù sao cũng là trong huyện mời người ta, hơn nữa vài người này rõ ràng không phải là tiểu thương nhân, kết quả hiện tại ngay cả tên công ty của người ta cũng không biết? Vậy khó tránh làm cho người ta có suy nghĩ.

Sự thật cũng đang là như vậy.

Sau khi người trung niên phía sau cũng tự giới thiệu, cái này rõ ràng nhận thức không quá cao, ánh mắt cũng phai nhạt rất nhiều.

"Tôi là Chu Trọng Tưởng."

"Ông chủ Chu, xin chào."

Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên khách khí vài tiếng, sau đó thì không có gì nói, vì Chu Trọng Tưởng, bọn họ ngay cả công ty người này là làm nghiệp vụ gì đều không nhớ kỹ.

Một thanh niên của cục chiêu thương huyện xen vào nói: " Công ty điền sản của Chu tổng cũng là như sấm bên tai, nghe nói gần đây được đưa ra thị trường."

Chu Trọng Tưởng nhìn hắn một chút, không nói chuyện.

Vương Oánh và một người đàn ông khác cũng hai mặt nhìn nhau.

Không trách bọn họ tâm tình phai nhạt, ba người bọn họ trong giới điền sản cũng coi như là tương đối nổi danh, huyện Tiêu Lân mời bọn họ, vốn tưởng rằng là rất lý giải bọn họ, kết quả căn bản không có chuyện như vậy, nói mấy câu là có thể nghe ra, người ta căn bản là không nhận ra bọn họ, phỏng chừng lần này mời cũng là đi quan hệ, từ điểm đó cũng nhìn ra được tới, đối phương có thể cũng không phải đặc biệt coi trọng bọn họ. Đối với một ít nhà đầu tư nhỏ mà nói, có thể không có nhiều suy nghĩ lắm, nhưng đối với thương nhân cấp bậc như bọn họ mà nói, cái này cũng rất ảnh hưởng ý nguyện đầu tư của bọn họ.

Ba người không nói chuyện.

Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên cũng rất kỳ quái, không biết mắc lỗi ở đâu.

Người của cục chiêu thương vừa rồi lắm miệng cũng có chút phản ứng đến đây, ặc một tiếng, nhanh chóng len lén nhìn hồ sơ của nhà đầu tư, nhất thời, mồ hôi đều toát ra, mới vừa rồi hắn cũng là vội vã muốn giúp lãnh đạo kéo một chút quan hệ của nhà đầu tư, ai ngờ lại gây ra hiệu quả ngược!

Hắn nhớ lầm!

Nhớ lầm chuyện của người ta đưa ra thị trường!

"Ặc, cái này... Không phải, vừa rồi..." Người của cục chiêu thương bắt đầu nói năng lộn xộn.

Trương Đông Phương trừng mắt liếc hắn, lúc này sao còn không biết là mắc lỗi ở đâu nữa, trước đó trăm dặn ngàn dặn không nên để xảy ra vấn đề không nên để xảy ra vấn đề, mẹ nó, ba nhà đầu tư đầu tiêm vừa tới thì đã xảy ra chuyện? Cục chiêu thương các người làm công tác chuẩn bị như thế nào hả? Mấy người lãnh đạo bọn họ không có thời gian nhớ những cái này, có vài người có thể cũng không nhớ được, lúc này cần cục chiêu thương các người tới! Nhưng các người làm sao! Các người cũng nhớ lầm? Các người làm cho nhà đầu tư người ta nghĩ như thế nào? Lúc đầu có thể sẽ đầu tư, lúc này liền không ổn!

Xuất sư bất lợi!

Trương Đông Phương rất không vui!

Bầu không khí cũng xấu hổ lên!

Bên kia, Đổng Học Bân đã cúp điện thoại, trước đó còn chưa có chú ý, nhưng phía sau cũng nghe được đối thoại của mấy người, nhíu nhíu mày, hơi lắc đầu một chút, bất quá vừa nghĩ thật ra cũng không thể toàn bộ trách bọn họ, mình an bài thời gian quá gấp, thời gian cho mọi người chuẩn bị không nhiều lắm, cục chiêu thương cũng là phòng ban bận rộn nhất lần này, làm ra lỗi là rất bình thường, vì vậy Đổng Học Bân đi nhanh tới đám người đối diện.

"Cái gì muốn ra thị trường hả?" Đổng Học Bân trên mặt hiện lên nụ cười.

Vương Oánh và Chu Trọng Tưởng ba người đều nhìn về phía người thanh niên này, không biết hắn là ai.

Trương Đông Phương giới thiệu cho nhà đầu tư nói: "Vị này là bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân chúng tôi Đổng Học Bân."

Chu Trọng Tưởng nhìn nhìn hắn, không mặn không nhạt tùy tiện bắt chuyện, Vương Oánh cũng là đơn giản nắm tay Đổng Học Bân, cười cười, không nói lời dư thừa gì.

Người của cục chiêu thương phạm lỗi lau mồ hôi nói: "Đổng bí thư, tôi..."

Biểu tình của Đổng Học Bân rất nhẹ nhàng, cười nói: "Uổng cho tên nhóc cậu vẫn là người của cục chiêu thương, ngay cả Chu tổng đều không nhận ra, cậu còn chiêu thương cái gì hả? Còn lập tức muốn ra thị trường? 'Vạn Tưởng điền sản' của Chu tổng người ta mười lăm tháng tư năm ngoái cũng đã đưa ra thị trường gây dựng sự nghiệp, cho tới hôm nay đã một năm rồi, đầu năm công ty còn lấy được một khối đất có vị trí địa lý vô cùng tốt ở Giang Nam bên kia, mấy hạng mục năm ngoái cũng đều đạt lợi nhuận rất lớn, giá cổ phiếu bởi vậy liên tục đứng hạng ba, tin tưởng sang năm nếu như theo đúng kế hoạch có thể thuận lợi hợp tác với Phương Khoa, còn có thể tiến thêm một bước nâng cao giá cổ phiếu." Dừng một chút, hắn nhìn về phía người của cục chiêu thương, "Hiện tại đã biết? Nhớ kỹ chứ?"

Người nọ đổ mồ hôi nói: "Nhớ kỹ, xin lỗi, bí thư."

Lần này, không chỉ Chu Trọng Tưởng cùng Vương Oánh mấy người nhà đầu tư ngây ngẩn cả người, ngay cả Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên cùng người của huyện Tiêu Lân ở đây cũng toàn bộ giật mình.

Trời!

Đổng bí thư làm sao mà biết được hả?

Mười lăm tháng tư năm ngoái? Thời gian chính xác tới ngày tháng? Rõ ràng giống tư liệu trong tay bọn họ như a, nhưng tư liệu này đều nằm trong tay cục chiêu thương và Trương Đông Phương bọn họ, Đổng bí thư lẽ nào cũng sớm lấy được? Còn toàn bộ học thuộc?

Không có khả năng chứ??