Năm giờ.
Nhà Phương Văn Bình.
Bên này lấy ánh sáng tốt, lại là nhà phục thức, mặt trời chiều mờ nhạt chậm rãi vào phòng, cảm giác ôn nhu giống như bức hoạ cuộn tròn.
Đương nhiên, hình ảnh trong phòng bếp sẽ không ôn nhu như vậy.
Đổng Học Bân một thân mồ hôi,đang hự hự quét vẩy cá, mùi cá cả phòng cũng nhào vào người hắn, Đổng Học Bân không nhịn được oán giận, mẹ nó, anh em từ xa đến đây mừng sinh nhật cho bà ngay cả quần áo cũng không kịp đổi, còn mua lễ vật cho bà, bà thật là được, không ngờ ngay cả bữa cơm cũng không quản, còn bắt anh em làm cho bà? Mọi người nói một chút coi, cái này gọi là chuyện gì?
"Xong chưa?" Phương Văn Bình bên ngoài giục.
Đổng Học Bân có tức nhưng không có chổ phát, "Còn chưa có xong đâu."
Phương Văn Bình lúc này nói ra một câu làm xúc động nhân tâm, nói: "Nhanh lên một chút đi, bằng không đem cửa phòng bếp đóng lại môn quan, nghe tiếng quét vẩy cá làm ồn tôi."
Đổng Học Bân đều hận không thể đi ra ngoài cho cô ấy một cước, ngoài miệng cũng đáp cô ấy một câu, "Bà cũng là chờ ăn thôi, đừng chú ý nhiều như vậy được không?"
Phương Văn Bình rất không vui, "Cậu lập lại lần nữa?"
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Phương Văn Bình, cô ấy cũng sẽ không lo lắng bên kia, nghe điện thoại nói: "A lô, tôi... Ừm... Ừm, đã biết... Tôi nói đã biết, chuyện này cậu tìm Lý tỉnh trưởng đi, không phải tôi phụ trách... Tôi ngày hôm nay nghỉ ngơi, không ở đơn vị... Cậu nghe không hiểu lời của tôi nói phải không? Tôi nói cậu tìm Lý tỉnh trưởng hỏi một chút, ông ta bên kia nếu như mặc kệ, cậu chờ tôi thứ hai đi làm xử lý... Cứ như vậy."
Đổng Học Bân nghe thấy được, trong lòng nói lão Phương này từ ủy ban kỷ luật trung ương tới đây, cũng là từ chính sở lên tới cấp phó tỉnh, không ngờ phương thức làm việc một chút cũng không thay đổi, vẫn là tính tình thối trước đây, quả nhiên vẫn là nữ lưu manh người kinh thành gặp liền trốn. Đi tới chổ nào đều là như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, Đổng Học Bân cũng đã làm sạch con cá, nhìn thời gian, bắt đầu nấu.
Chiên cá.
Hầm thịt.
Xào rau.
Đổng Học Bân một mình bận việc.
Phương Văn Bình ở ngoài phòng khách nhàn nhã xem TV, ngồi rất ổn trọng, căn bản là không có ý đến đây hỗ trợ, hơn nữa không chỉ không hỗ trợ, cô ấy còn kiếm chuyện. Một hồi thì nói mùi khói dầu lớn bảo hắn mở máy hút khói dầu lớn hơn một chút, một hồi lại nói hắn xào rau đừng bỏ nhiều đường, cô ấy không ăn quá ngọt, dù sao thì cứ ngồi chỗ đó ra lệnh.
Tức giận đến nghiến răng … cái này đã hoàn toàn không có biện pháp hình dung tâm tình hiện tại của Đổng Học Bân.
Hận không thể đặt mông đem Phương Văn Bình ngồi chết … cái hình dung này còn miễn cưỡng phản ánh ra suy nghĩ chân thực hiện tại của Đổng Học Bân.
Quá làm giận!
Bà lảm nhảm cái quái gì thế!
Có bản lĩnh bà đến đây làm cơm đi??
Đem cánh cửa phòng bếp đóng lại, Đổng Học Bân cũng tâm niệm rằng mắt không thấy thì tâm không phiền. Cũng không trông cậy vào người khác hỗ trợ, thẳng thắn làm cơm theo ý của mình, cuối cùng mở cửa phòng bếp, Đổng Học Bân bưng đồ ăn đi ra ngoài, "Xong rồi, ăn cơm!"
Phương Văn Bình đang gọi điện thoại, nghe vậy sắc mặt nghiêm lại. Mắt lạnh nhìn về phía Đổng Học Bân trong miệng nói với điện thoại di động: "Ừm, ai gì... Không có ai, chỉ một mình cô... Tiểu nha đầu này, còn nhiều chuyện có phải không? Nói không có người. Tiếng trong TV, bên này cô cũng không có bạn bè thân thích, đương nhiên tự mình mừng sinh nhật... Ừm... Ha ha, bọn họ hả? Cô dám gọi. Bọn họ dám đến sao? Cả đám sợ cô muốn chết, hơn nữa cô cũng không thích nhiều người. Quá loạn... Được rồi, cô chuẩn bị ăn, con hôn cô một cái đi... Cái gì lớn rồi, con lớn thì vẫn là cháu của cô, nhanh lên một chút... Ừm, lúc này mới ngoan, đi bận đi." Lúc này Phương Văn Bình giống như thay đổi thành người khác, vẻ mặt đầy tình thương của mẹ, cũng đặc biệt ôn nhu, khiến cho Đổng Học Bân nhìn mà nổi da gà.
Còn hôn bà một cái?
bà không chê khó coi đứa nhỏ người ta còn ngại mất mặt đó.
Đổng Học Bân đương nhiên biết bên kia điện thoại là ai, khẳng định là cháu gái cô ấy Phương Thủy Linh, cũng là lúc đối với Phương Thủy Linh thì Phương Văn Bình mới có thể lộ ra loại biểu tình dịu dàng này, được rồi, còn có con gái Thiên Thiên của mình, Phương Văn Bình cũng là đặc biệt thích, về phần những người khác... Cô ấy là từ đầu tới cuối cũng không để vào mắt. Nghĩ như vậy, cục tức của Đổng Học Bân trước đó bị Phương Văn Bình chọc cũng tản rất nhiều, mình trong mắt của Phương Văn Bình hẳn vẫn là rất đặc biệt, mặc dù lão Phương cũng chưa bao giờ hòa nhã đối với hắn, nhưng lần đó lão Phương hơn nửa đêm tới phòng của mình uống rượu, còn có sinh nhật lần này cô ấy ai cũng không gọi chỉ gọi mình, cái này cũng có thể nói rõ một ít vấn đề, người ta nếu như đối với mình một chút cũng không để ở trong lòng, sinh nhật gọi mình tới chúc mừng cô ấy làm gì hả?
Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng đã thoáng hơn, quên đi, anh em không tính toán với bà, "Phương đại tỷ, ăn cơm đi, buổi sáng hôm nay có chút mệt, tay rất mỏi, cũng không biết làm có được không, bà thông cảm, còn có hai món đồ ăn, tôi mang lên."
Phương Văn Bình ừ một tiếng, đem điện thoại di động đặt lên bàn.
Đổng Học Bân lại đi bưng hai món còn lại ra, còn có cơm, "Được rồi, bà năm nay bao nhiêu tuổi?" Hỏi xong liền thấy hối hận.
Phương Văn Bình nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp không nhìn lời này.
Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng, biết người ta đều đã tuổi này rồi, khẳng định là không thể hỏi tuổi tác, "Vậy, nhà bà có rượu không? Không có rượu sinh nhật cũng không có ý nghĩa, khẳng định phải uống một chút."
Phương Văn Bình chỉ chỉ một ngăn tủ, "Bên trong có, cậu tự lấy đi, dạ dày tôi đau, ngày hôm nay không uống."
"Được, vậy bà uống trà đi." Đổng Học Bân tìm ra một chai rượu từ trong ngăn tủ, loại rất nhiều năm rồi, nhìn qua không tồi, liền mở ra rót cho mình, cũng không động đũa, trực tiếp nâng ly, "Phương tỉnh trưởng, tôi kính bà một ly, chúc bà vĩnh viễn trẻ tuổi như thế."
Phương Văn Bình lạnh lẽo đem tách trà chạm với hắn, uống một ngụm.
Đổng Học Bân mặc kệ cô ta, tự mình uống cạn, rượu vào bụng người cũng ấm lên, cực kỳ thoải mái, rượu cũng rất ngon, "Phù, dùng bữa dùng bữa, nếm thử tay nghề của tôi."
Phương Văn Bình đã ăn.
"Thế nào?" Đổng Học Bân chờ mong nói.
Phương Văn Bình thản nhiên nói: "Cũng được, có thể ăn."
Đổng Học Bân dở khóc dở cười, mẹ nó, anh em phí nửa ngày ức lực, không ngờ bà lại là đánh giá " Có thể ăn"? Đổng Học Bân cũng tự mình ăn một ngụm, rõ ràng là ngon, trù nghệ của hắn chính hắn biết, đối với bản thân vẫn là thoả mãn, cũng biết cân lượng của mình, dù rằng làm không đẹp và ngon bằng đầu bếp nhà hàng lớn, nhưng không đến mức "Có thể ăn" chứ?
"Bà nếm thử cái này."
"Ừm, tạm được."
Đổng Học Bân cuối cùng cũng không hỏi, tự mình vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, hắn thật sự đói bụng, cũng không quản Phương Văn Bình là đánh giá gì, tự mình bắt đầu ăn, không có biện pháp, sáng sớm và buổi trưa không ăn, lăn qua lăn lại nửa ngày trên núi, lăn qua lăn lại nửa ngày trên đường, tới nhà Phương Văn Bình lại lăn qua lăn lại làm cơm nửa ngày, hắn sớm đói đến hôn mê, cái này là cảm giác càng ăn càng đói, cũng không chú ý phong độ, trước mặt Phương Văn Bình cũng không cần có cái này, hai người đã từng mắng qua, sờ qua, hôn qua cái cổ, Đổng Học Bân thật ra ở chỗ sâu trong đáy lòng cũng không xem Phương Văn Bình là người ngoài, ít nhất tuyệt đối không có xem cô ấy trở thành một người lãnh đạo thuần túy, cho nên cũng rất cởi mở.
Phương Văn Bình nhíu mày, "Cậu đói mấy ngày rồi?"
Đổng Học Bân ài một tiếng, "Cả ngày không ăn cơm, cực kỳ đói, bà đừng nhìn tôi nữa, bà cũng ăn đi."
Phương Văn Bình ăn rất chậm, chậm rãi rất ưu nhã, cái này có thể là thói quen và rèn luyện hàng ngày cô ấy từ nhỏ dưỡng thành, dù sao cũng là đi ra từ trong đại gia tộc mà, Đổng Học Bân ăn mặc dù nhanh, nhưng ăn rất nhiều, hơn nữa lại uống rượu, vì vậy bữa cơm này kéo dài rất lâu.
Sau khi ăn xong nhìn đồng hồ, đều là bảy giờ hơn.
Đổng Học Bân ngày hôm nay không thu xếp rửa chén, hắn vuốt bụng uống ngụm rượu cuối cùng, cũng không đi dọn, vừa rửa đồ ăn vừa làm cơm, hắn còn rửa chén? Vô nghĩa. Phương Văn Bình cũng không nhúc nhích, ngay cả bàn ăn cũng không rời đi, mở TV coi tin tức, đài truyền hình của tỉnh, của trung ương, hai người xem đến tám giờ cũng không ai nói chuyện. Cái sinh nhật này, cái này mà là sinh nhật cái gì hả? Đổng Học Bân cũng cười khổ không ngớt.
Tám giờ hơn.
Trời cũng hoàn toàn tối đen.
Đổng Học Bân liền nói: "Tôi đi xem quần áo."
Phương Văn Bình cũng không nhìn hắn, ừm nói: " Sân thượng trên lầu."
"Được." Đổng Học Bân lên lầu, đi tới tầng hai.
Đập vào mắt vẫn là một mảnh xa hoa, không gian rất lớn, cái gia thuộc viện nhà mình quả thật không cách nào so sánh, hắn sau khi nhìn vài lần, tìm được sân thượng, đẩy cửa đi ra ngoài, tiện tay sờ áo sơmi và quần của mình, trời, tất cả đều ướt, hơn nữa không phải ướt một chút, mà là tất cả đều ướt, căn bản không khô được bao nhiêu, cũng phải, buổi chiều đến bây giờ mới có mấy tiếng, còn là mùa đông vừa qua nhiệt độ còn rất lạnh, lúc này lại càng không thể khô nhanh được, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đem quần áo lấy xuống, đi xuống.
"Còn chưa có khô." Đổng Học Bân nói: "Lò sưởi ở bên kia à? Tôi đi phơi thử xem sao."
Phương Văn Bình tiện tay chỉ một cái, Đổng Học Bân theo ngón tay của cô ấy tìm được lò sưởi, không dám phơi trực tiếp, quần áo của hắn bằng vải, khẳng định dễ bắt lửa, nên chỉ phơi trên nóc, sau đó tiếp tục cùng Phương Văn Bình xem một ít tiết mục TV không biết gọi là cái gì.
Chín giờ.
Lại một giờ trôi qua.
Quần áo vẫn là như vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu khô.
Đổng Học Bân lúc này cũng đã nhìn ra, muốn mặc bộ đồ này đi là không có khả năng, "Phương đại tỷ, chổ này của bà thật sự không có quần áo? Tôi mặc cái gì cũng được, nếu không tôi không có cách nào đi."
Phương Văn Bình nhìn quần áo của hắn, "Vậy cậu ở đây chờ quần áo khô, lúc nào khô lúc ấy đi, tầng một cũng có phòng khách, cậu muốn ở thì ở, tôi cũng mặc kệ." Nói xong đứng dậy, "Không còn sớm, tôi nghỉ ngơi." Sau đó lên lầu đi đánh răng rửa mặt, thật sự không quản Đổng Học Bân.