Quyền Tài

Chương 1845: Chuyện tới!




Ngày hôm sau.

Buổi sáng bảy giờ hơn.

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại gấp gáp vang lên.

Đổng Học Bân còn đang ngủ ở tầng hai, hắn ngày hôm qua trở về rất khuya, cả người cũng mệt lắm, lúc tiếp điện thoại cũng còn ngái ngủ.

"A lô, ai vậy?" Đổng Học Bân từ từ mở hai mắt nói.

"Bí thư, tôi Mạnh Hàn Mai!" Đầu kia là tiếng nói lo lắng của chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Mạnh đại tỷ, "Ngài xem tin tức sáng sớm chưa? Đã xảy ra chuyện!"

"Tin tức? Tôi còn đang ngủ." Đổng Học Bân rất thản nhiên.

Mạnh Hàn Mai lập tức nói: "Ngài xem đi, còn có trên mạng, đều ầm ĩ cả rồi."

Đổng Học Bân liền tiện tay lấy điều khiển từ xa trên đầu giường, mở TV, "Đài gì?"

"Là đài truyền hình tỉnh." Mạnh Hàn Mai bất an nói: "Là nói đại viện huyện uỷ và gia thuộc viện của mấy huyện trong thành phố Bảo chúng ta Hồng kiến tạo quá mức xa xỉ hao tài tốn của, chuyện tình phát sinh quá đột nhiên, chúng ta bên này là một chút tin tức cũng không có, theo tôi biết, ngay cả thành phố cũng không có thu được tin tức, ban đầu là các trang web trên internet đều đăng một bài post, tất cả đều là ảnh chụp của đại viện huyện uỷ mấy huyện chúng ta, nhất là đại viện huyện ủy mới tức của huyện Tiêu Lân chúng ta bị đặt ở trên cùng, đều bị lộ ra ngoài, vốn là một bài post cũng không có gì, nhưng hiện tại người xem nhiều lắm, gây ra nghị luận cũng rất lớn, lúc này mới sáng sớm, lượt xem và bình luận cũng đã hơn một trăm ngàn, đều là mắng chúng ta, hiện tại trong tỉnh của tin tức buổi sáng cũng đưa tin, cũng không biết trong tỉnh cái này rốt cuộc là có ý và thái độ gì."

Đổng Học Bân à một tiếng, "Tôi đã biết."

Mạnh Hàn Mai vội la lên: "Bí thư, ngài mau tới huyện ủy một chuyến đi, Trương huyện trưởng bọn họ đã sắp đến, tôi đã trên đường đi, chuyện này thật sự..."

Đổng Học Bân ừm nói: "Được. Tôi rõ ràng."

Mạnh Hàn Mai rất buồn bực, âm thanh của Đổng bí thư sao bình tĩnh như thế, "Bí thư!"

"Các người trước thảo luận đi, tôi ăn xong điểm tâm thì đi qua, cứ như vậy." Đổng Học Bân đem điện thoại cúp, ngáp một cái, rất nhẹ nhàng.

Mạnh Hàn Mai đều sắp hôn mê, cái này có ý gì? Còn ăn điểm tâm? Lúc này ngài còn có tâm tư ăn điểm tâm? Cái này đều lửa cháy đến nơi rồi, nếu như chỉ là nghị luận bình thường cũng không có gì. Hiện tại ngay cả đài truyền hình tỉnh đều phát tin, cái này cho bọn họ một tín hiệu cảnh giác, bởi vì cho dù nghị luận cũng không thể gây thương tổn được bọn họ, thế nhưng áp lực dư luận nếu như khiến cho trong tỉnh làm ra một ít hành động, vậy sẽ để cho huyện Tiêu Lân bọn họ và mấy huyện khác chịu không nổi. Đây là không ai muốn ý thấy, trong tỉnh nếu như nổi nóng, trách nhiệm của bọn họ có thể rất to, còn không biết liên lụy đến bao nhiêu người, nhưng, Mạnh Hàn Mai nghe được âm thanh của Đổng bí thư lại bình thản như vậy, điều này làm cho cô ấy đã không biết nên nói cái gì cho phải. Lẽ ra Đổng bí thư là người đứng đầu của huyện Tiêu Lân, kiến tạo đại viện huyện ủy mới cũng là huyện ủy làm, lúc này còn là qua tay Đổng bí thư hiện tại phụ trách, chuyện này sốt ruột nhất hẳn là hắn chứ!?

Bình tĩnh như thế?

Cái này có ý gì??

Mạnh Hàn Mai đương nhiên không có khả năng biết Đổng Học Bân đã sớm biết được chuyện này. Việc này bạo phát cũng là họa từ một bài post trên mạng sáng sớm gây ra, đại khái cũng là hai giờ trước, nghe âm thanh của Đổng bí thư khẳng định là còn đang ngủ, ngay cả Mạnh Hàn Mai đều là xem tin tức buổi sáng mới biết được chuyện này. Mới biết được có người gửi bài post bất lợi đối với huyện Tiêu Lân bọn họ, Đổng bí thư sao có thể sớm biết? Cho nên Mạnh Hàn Mai căn bản là nghĩ nhiều. Cô ấy cũng không có khả năng biết Đổng Học Bân có thể biết trước tương lai.

Đổng Học Bân rời giường, thật sự tự mình làm điểm tâm, đương nhiên, hắn ăn một mình cũng không phức tạp, luộc hai quả gà là được.

Trứng gà vừa chín, điện thoại lại vang lên.

Dĩ nhiên là số điện thoại di động của Phương Văn Bình.

Đổng Học Bân tiếp, "A lô, Phương chủ... Phương tỉnh trưởng?"

Phương Văn Bình đi thẳng đến chủ đề, " Đại viện huyện ủy mới của huyện các người là huyện ủy làm?"

"Đúng vậy." Đổng Học Bân nói: "Cái này trước đây là Lý Quý An bí thư quyết định, hiện tại tôi tiếp nhận."

Phương Văn Bình nói: "Xem ra chuyện tình cậu cũng biết đi? Vậy cậu làm tốt chuẩn bị gánh chịu trách nhiệm đi, trong tỉnh có thể áp dụng hành động!"

Tít tít tít.

Điện thoại bị cúp.

Đổng Học Bân không có bị giọng điệu của cô ấy làm tức giận, ngược lại còn vui mừng cười cười, tính tình của Phương Văn Bình hắn đã sớm thấu, biết cô ấy cũng là cái phương thức này, căn bản là không đem người để vào mắt, Đổng Học Bân từ trong cú điện thoại này nghe ra nội dung cũng không phải Phương Văn Bình đang đâm chọt mình, mà là cô ấy đi qua phương thức này nhắc nhở mình, tuy rằng Đổng Học Bân đã biết chuyện tình phát triển, nhưng vẫn rất cảm ơn cô ấy, hắn thật không nghĩ tới Phương Văn Bình lại có thể sẽ mật báo cho hắn, nói rõ lão Phương vẫn là quan tâm mình. Có thể cú điện thoại này của Phương Văn Bình có chút chậm, theo cô ấy nhìn đã là không còn kịp rồi, dù sao chuyện tình là buổi sáng mới ra, ai cũng không có khả năng dự liệu được tình thế sẽ ầm ĩ lớn như vậy đến mức trong tỉnh phải tham gia, nhưng Đổng Học Bân lại không cảm thấy muộn, bởi vì hắn sớm đem chuyện nên xử lý xử lý xong, cho nên hắn mới có thể nhẹ nhàng như vậy, cho nên hắn mới có thể cười được.

Trứng gà chín.

Đổng Học Bân không hề có áp lực chậm rãi ăn, nhìn đồng hồ, đều tám giờ, hắn vẫn không vội, ăn rất cẩn thận.

Điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Vẫn là vang lên hai lần, người tìm hắn rất nhiều.

Cái đầu tiên vẫn là Mạnh Hàn Mai gọi tới, cái thứ hai là điện thoại của Trương Đông Phương, bất quá Đổng Học Bân sau khi tiếp thì đáp có lệ vài câu rồi cúp.

Người thứ ba là Tô Nham.

Đổng Học Bân mới nói nhiều với hắn một ít, bởi vì có chuyện.

"Bí thư, trong huyện đã xảy ra chuyện, ngài xem..." Tô Nham dò hỏi.

Đổng Học Bân lại không gấp, đem một ngụm trứng gà cuối cùng nhét vào trong miệng nhai nhai nuốt xuống, nói ra cái khác, "Tiểu Tô à, huyện chúng ta có phòng cho thuê nào hay không?"

Tô Nham kinh ngạc, "Phòng cho thuê? Ngài muốn phòng cho thuê sao?"

"Đúng vậy, muốn thuê một khu vực khá lớn." Đổng Học Bân nói.

Tô Nham nói: "Vậy hoàn cảnh? Ngài có yêu cầu gì?"

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, "Yêu cầu, đó chính là càng rẻ càng tốt."

Tô Nham nói: "Đó chính là khu của đại viện huyện ủy mới bên kia, nhà ở chỗ đó rất rẻ, bởi vì đại viện huyện ủy mới sẽ dời tới đó, xung quanh cũng xây rất nhiều nhà ở, rẻ nhất mà nói, đó chính là một ít phòng xếp, cũng là loại nhà ở xếp lớp như ở nông thôn, cũng không đắt tiền, có một trăm là có thể thuê một hai tháng."

Đổng Học Bân nói: "Vậy phòng xếp liên tiếp đại khái có bao nhiêu gian?"

"Ồ, vậy thì nhiều." Tô Nham nói: "Hơn mười cái cũng có, bất quá bên kia cũng không rõ, giống như chưa thuê, ngài nếu muốn một chổ tốt hơn, cũng có cao ốc cho thuê, còn có một vài tiểu khu mới khai phá, chủ yếu là xem ngài cần làm cái gì, cao ốc tuy rằng đắt hơn một ít, nhưng căn cứ tình huống của huyện chúng ta, bên kia tương đối cũng không phải đắt lắm."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Không cần, thì phòng xếp đi, hơn mười cái phải không? Vậy tôi hiện tại giao cho cậu một nhiệm vụ, cậu cái gì cũng không cần làm, trước hoàn thành chuyện này cho tôi, đi qua tìm người phụ trách của bọn họ bàn, dùng danh nghĩa của huyện ủy bàn, đem tất cả phòng đều thuê cho tôi."

Tô Nham a một tiếng, "Dùng danh nghĩa của huyện ủy?"

"Phòng, cậu cứ làm theo lời tôi." Đổng Học Bân nói.

Tô Nham không rõ ràng, "Trong huyện thuê những phòng này làm gì?" Nói xong thì cảm thấy không thích hợp, lãnh đạo quyết định, đâu phải chuyện thư ký bọn họ nên nghi vấn.

Cũng may Đổng Học Bân không phải một lãnh đạo cứng nhắc, cũng không tức giận, "Tôi tự nhiên có lo lắng của tôi, cậu đi làm thỏa đáng là được, nhớ kỹ, càng nhanh càng tốt, tốt nhất buổi sáng thì xử lý bên kia, dư thừa cậu không nên hỏi, qua vài giờ nữa cậu sẽ biết có ích lợi gì, ha ha."

Tô Nham lập tức nói: "Được!"

Đổng Học Bân nói: "Vậy đi bận đi."

"Vậy chuyện của trong huyện, ngài là..." Tô Nham nói.

"Bên kia không cần phải quản, có người gọi điện thoại cho cậu tìm tôi, cậu cũng không cần tiếp, tự xử lý là có thể." Đổng Học Bân xác định.

Tô Nham thật sự không hiểu, không hiểu Đổng bí thư đang làm gì thế, chuyện trong huyện hắn cũng biết, xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương huyện trưởng và các thường ủy huyện ủy đều sốt ruột hoảng hốt tiến đến đơn vị thương lượng đối sách, Đổng bí thư sao một chút cũng không vội, một chút cũng không quản không hỏi, hơn nữa còn đi thuê phòng? Cái loại này ở tuy là rẻ, nhưng rất kém cỏi, hầu như cũng không cách ở, một phòng kề bên một phòng, có nơi thậm chí đều là dựng tấm nhựa để che chứ không được xi măng, thuê những cái này làm gì hả? Tô Nham không rõ ràng, cũng chỉ có thể chấp hành, ai kêu đây là mệnh lệnh của bí thư huyện uỷ, nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn khẳng định vẫn phải làm thỏa đáng.

Điện thoại cúp.

Cơm cũng ăn xong rồi.

Đổng Học Bân tự mình rửa chén, sau đó thay đổi quần áo, không hài lòng, lại thay đổi một bộ khác, lúc này mới cầm đồ xuống lầu lên xe của tài xế tiểu Vương.

Trên đường.

Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại cho cục trưởng cục quản lý đô thị Hoắc Nhất Bang, "A lô, Hoắc cục trưởng, tình huống bên kia của các người như thế nào?"

Hoắc Nhất Bang thở hồng hộc, "Đều... Xong rồi, xong rồi."

Đổng Học Bân quan tâm nói: "Không có việc gì chứ lão Hoắc? Sao âm thanh như thế?"

Hoắc Nhất Bang ài một tiếng, "Lúc nửa đêm thấy nhân thủ thiếu, tôi cũng sốt ruột, tự mình làm, bận việc cả đêm, cuối cùng cũng không khác biệt lắm, bên này ít người, công tác bảo mật cũng làm rất tốt, trên cơ bản cũng không có bị người phát hiện, toàn bộ dựa làm tốt theo ngài phân phó."

Đổng Học Bân chân thành nói: "Lần này khổ cực mọi người, cảm ơn."

"Ngài đừng khách khí, phân phó của ngài chúng tôi khẳng định làm thỏa đáng, đều là đương nhiên... A, tường bên kia cũng phá, giữ lại cái này làm gì thế, phá xong nhanh chóng chở đi, nhanh lên một chút!" Hoắc Nhất Bang nói xong, quay lại thủ hạ hô vài câu, bên kia còn có âm thanh lách cách, rất lớn, phỏng chừng là còn một ít công việc cuối cùng chưa có làm xong, Đổng Học Bân cho bọn họ thời gian dù sao vẫn quá ít, chỉ một buổi tối mà thôi, mà cái công trình này này khẳng định không nhỏ.

Đổng Học Bân nói: "Chờ chuyện này xong, tôi mời công cho mọi người, đều khổ cực!"