Quyền Tài

Chương 1825: Tình huống đột phát!




Một mảnh im lặng.

Phòng họp an tĩnh có chút quỷ dị.

Đổng Học Bân nhìn mọi người, "Sáu so với năm, vậy xác định rồi."

Việc đã đến nước này, kết quả đã không thay đổi được, bọn họ cũng không có năng lực rút lui thời gian của Đổng Học Bân, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Đổng Học Bân xuất sư báo thắng lợi. Nếu như Đổng Học Bân là một cán bộ bản thổ của huyện Tiêu Lân, nếu như Đổng Học Bân bắt đầu làm việc tại vị trí bí thư huyện uỷ này hơn một năm, nếu là trên cuộc họp thường ủy còn chỉ có thể dùng phương thức bỏ phiếu biểu quyết miễn cưỡng đè qua huyện trưởng, vậy Đổng Học Bân cái bí thư này khẳng định là không xứng chức, nhưng hiện tại Đổng Học Bân một không có căn cơ, hai không có giao lưu, ba vẫn là ngày đầu tiên tới chính thức công tác, dĩ nhiên mạnh mẽ trên cuộc họp thường ủy buộc mọi người đứng vào hàng, còn đè qua nhân mạch của Trương Đông Phương tại huyện Tiêu Lân, cái cục diện này đối với phe phái của Đổng Học Bân mà nói đương nhiên là khả quan.

Nhìn thời gian.

Hội nghị họp không ít thời gian, đều sắp mười hai giờ.

Người của Trương Đông Phương bên này đều là sắc mặt không quá đẹp, cũng không có người nói chuyện.

Đổng Học Bân không có vẻ nhìn có chút hả hê, cũng không có đem vui sướng và tâm tình trong lòng đọng ở trên mặt, hình như vừa rồi cũng là làm một chuyện rất bình thường, nhưng càng là như thế này, đả kích đối với người của Trương hệ lại càng lớn, bọn họ thật không biết tự tin của Đổng Học Bân ở đâu tới, hắn xác định mấy người bộ hạ của lão lão bí thư sẽ đứng vào đội ngũ của hắn như vậy? Không có khả năng, bọn họ tin tưởng Đổng Học Bân khẳng định cũng là không rõ ràng.

Lần đầu tiên thấy loại bí thư huyện uỷ này!

Rõ ràng là người đứng đầu, nhưng cái này cũng quá không bình thường??

Trương Đông Phương phân tích một chút, cũng là trong lòng yên lặng thở dài, không thể không tiếp thu chuyện này, thật ra suy nghĩ một chút, mời dự họp cuộc họp thường uỷ ngay từ đầu, quyền chủ động của hội nghị đã bị Đổng Học Bân nắm giữ ở trong tay, rõ ràng là một ít thứ bất lợi đối với hắn. Đổng Học Bân dĩ nhiên cũng dám chủ động nói ra, mạnh mẽ kéo lại quyền chủ động, hơn nữa Trương Đông Phương bọn họ trước đó không có ngờ tới, không có chuẩn bị, lúc này mới bị Đổng Học Bân qua mặt!

Tính sai rồi!

Trương Đông Phương rất ảo não, ông ta thật sự là rất coi trọng vấn đề đứng vào hàng lần này, nhưng không ngờ kết quả chuyện tình của cũng không phát triển như trong tưởng tượng của mình. Bất quá người của phe phái mình đều ở đây, Trương Đông Phương cũng rất nhanh đem sắc mặt điều chỉnh trở về, trở nên bình tĩnh lên, hình như cũng không phải rất lưu ý. Cảm giác cho mọi người là Trương huyện trưởng vẫn đầy tự tin và còn con bài chưa lật, thái độ còn nhiều thời gian, thật ra trong lòng ông ta cũng quả thật rất tự tin. Thua lần này? Không quan hệ, còn có lần sau, còn có lần sau nữa, Trương Đông Phương không tin đấu không lại một tên nhóc hầu như là bằng phân nửa tuổi của mình, cũng căn bản không có coi trọng bí thư huyện ủy mới tới này. Trải qua chuyện này, Trương Đông Phương sẽ không khinh địch, ông tiếp theo khẳng định sẽ lấy ra trăm phần trăm năng lượng để đấu cùng Đổng Học Bân một trận.

"Được rồi, cũng nên nghỉ trưa." Đổng Học Bân thấy chuyện nên nói đều nói, nên làm cũng đều làm, liền gõ gõ bàn."Tan họp đi."

Tất cả mọi người chỉnh lý đồ trên bàn.

Đổng Học Bân đứng dậy, người đầu tiên đi ra phòng họp.

Mấy người thường ủy phía sau đều vô thức nhìn bóng lưng của hắn một chút, có vài người thấp giọng nói vài câu. Có vài người tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Bên ngoài.

Mới vừa ra Đổng Học Bân nghe được tiếng mưa rơi, rơi liên tục, giống như là mưa to, không khỏi ngẩn ra nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, quả nhiên. Mưa đã rất lớn, trong sân nhiều chỗ đều thành vũng nước. Thậm chí ngẩng đầu vừa nhìn, trên tường hành lang của ký túc xá bọn họ cũng bị dột nước, nhà đã quá già quá cũ rồi, đại viện huyện ủy mới lại gần làm xong, bên này cũng không có sửa, cho nên tạo thành tình huống càng nghiêm trọng, nhìn giọt nước chảy khỏi kẽ tường, Đổng Học Bân khẽ lắc đầu.

Một người nữ khoa viên bỗng nhiên đi lên, đứng đối mặt cùng Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân liền hỏi: " Mưa lúc nào? Dự báo thời tiết ngày hôm nay không phải không báo mưa sao?"

Nữ khoa viên chợt a, nhận ra Đổng Học Bân, cung kính nói: "Đổng bí thư, là như thế này, chúng ta ở đây có rất nhiều núi, có đôi khi khí hậu thay đổi rất nhanh, cho nên dự báo thời tiết cũng thường xuyên không chính xác, cơn mưa này cũng là lúc mười giờ hơn, bắt đầu là mưa giáp tuyết, còn rất nhỏ, sau đó qua mười phút liền lớn, cũng không biết lúc nào có thể dừng, xem ra phỏng chừng phải buổi chiều hoặc là buổi tối."

Năm nay đầu xuân gặp mưa, thế tới rào rạt.

Ầm ầm, tiếng sấm vang lơn, làm cho cảm giác mưa càng rơi xuống càng lớn.

...

Phòng làm việc bí thư.

Đổng Học Bân hiện tại mới biết được một người bí thư có bao nhiêu bận, vừa về một hồi, hắn còn chưa kịp hồi tưởng một chút thắng lợi trên cuộc họp thường ủy, điện thoại của thư ký gian bên ngoài vang lên.

Tô Nham chỉnh lý xong văn kiện hội nghị lập hồ sơ cũng đã trở về, lập tức tiếp điện thoại, không bao lâu, Tô Nham đẩy cửa phòng làm việc của Đổng Học Bân, "Bí thư, phía dưới báo cáo sự cố giao thông, đã ra tám chín vụ, đường Nam Thủy bên kia xuất hiện sụp đổ, tạm thời chặn đường, còn có Đông Môn bên kia, giao thông ùn tắc nghiêm trọng, nhiều xe đều bị kẹt trong mưa, đã hơn một tiếng đồng hồ."

Đang buổi trưa, trời bên ngoài lại hầu như là đen kịt, như buổi tối vậy.

Ầm ầm! Lại một tiếng sấm, đèn của phòng làm việc đều chớp tắt vài cái, thiếu chút nữa ngủm luôn.

Đổng Học Bân lập tức nói: "Thông báo phía dưới, lập tức áp dụng dự án khẩn cấp." Hắn không có ra chỉ thị cụ thể, bởi vì đó là chuyện của chính phủ huyện và bên dưới, Đổng Học Bân hiện tại là bí thư huyện uỷ, không cần phải mọi chuyện đều tự thân tự lực, như vậy ngược lại có thể ảnh hưởng hiệu suất làm việc, hơn nữa hắn đối với công tác bên này cũng không quen thuộc, hắn chỉ cần ra chỉ thị là có thể, phía dưới tự nhiên sẽ có phòng ban tương quan áp dụng biện pháp, đương nhiên, hắn cũng không phải thuần túy làm một người chủ ngồi chơi, vẫn là gọi mấy cú điện thoại quan tâm một chút trận mưa to thình lình xảy ra lần này.

Chỉ mong không có việc gì.

Đổng Học Bân cũng không muốn ngày đầu tiên mình tiền nhiệm thì trong huyện gặp chuyện không may.

Nhưng mà có đôi khi càng không muốn cái gì, nó càng sẽ tới cái đó!

Xe đưa cơm cho cơ quan cũng kẹt ở bên ngoài, đều hơn mười hai giờ rồi mọi người cũng chưa ăn cơm, Đổng Học Bân còn đang ở trong phòng làm việc dặn Tô Nham khiến cho hắn gia tăng chuyện xe cơm, không thể khiến cho mọi người chịu đói như thế, kết quả bí thư chính pháp uỷ Thường Lâm gấp gáp mở cửa.

"Bí thư! Đã xảy ra chuyện!" Thường Lâm có chút mắc mưa, trên tóc có chút bọt nước, hình như là mới từ bên ngoài trở về.

Đổng Học Bân ánh mắt căng thẳng, "Chuyện gì, ông chậm rãi nói."

Thường Lâm rất nhanh nói: " Trung tâm chỉ huy cứu hỏa bên kia vừa nhận được tin báo, có vài chiếc xe buýt thành phố tới du ngoạn đi núi Thang Nga của huyện chúng ta, buổi sáng đi ra, kết quả vừa lúc gặp mưa to, người gọi điện chính là tài xế xe buýt, nói đã mất đi liên lạc với người lên nước được ba giờ, trên xe khoảng chừng một trăm người, đều là giáo viên và học sinh, là trường trung học tổ chức chơi xuân."

Đổng Học Bân sắc mặt khẽ biến, "Nhiều người như vậy?"

"Đúng vậy, tôi vừa rồi đã liên hệ đội cứu hỏa đi qua." Thường Lâm nói.

Đổng Học Bân đứng lên nói: "Sao có thể liên hệ không được?"

Thường Lâm giải thích nói: "Núi Thang Nga địa thế không tốt, thiết bị liên lạc ở đây có quấy rầy rất lớn, trên núi cơ bản là không có sóng điện thoại di động, hơn nữa ngọn núi này cũng không có trải qua quy hoạch khai phá du lịch, chỉ là làm một ít đường đơn giản để tiện du khách đi lên, nhưng lúc này mưa lớn, dễ mất đi phương hướng và cảm giác, địa hình phức tạp, người không quen sẽ lạc đường, thậm chí có thể lọt núi, du khách gặp chuyện không may tại núi Thang Nga của huyện chúng ta mỗi năm cũng không ít, thậm chí đội cứu hỏa bên kia còn chuyên môn thành lập một tổ cứu hộ chỉ phụ trách tìm kiếm cấp cứu cho núi Thang Nga, hiện tại trời mưa lớn như vậy, hơn nữa học sinh giáo viên trên núi đã mất đi liên lạc lâu như vậy, tôi sợ thật xảy ra chuyện!"

Đổng Học Bân tiêu hóa một chút, nhất thời gật đầu, lớn tiếng nói: "Nếu đội cứu viện thiếu, lập tức tăng nhân số cảnh lực, có thể dùng đều dùng cho tôi, liên hệ hương trấn địa phương phái người, toàn lực cứu hộ! Phải cam đoan đem giáo viên và các học sinh bình an cứu ra cho tôi!"

Thường Lâm tất cả, "Rõ ràng!"

Đổng Học Bân nói: "Xe ông ở ngoài sân sao?"

"Ngoài sân, ngài là..." Thường Lâm nhìn về phía hắn.

Đổng Học Bân tùy tiện chụp áo khoác của mình mặc trên người, "Ngồi xe ông, cùng đi hiện trường, không đi tự mình nhìn tôi lo lắng." Nói xong thì cùng Thường Lâm đi ra, Tô Nham tự nhiên cũng đuổi theo, Đổng Học Bân quay đầu lại nói với hắn: "Liên hệ Trương huyện trưởng, nói với ông ta một tiếng."

Tô Nham cấp tốc gọi điện thoại cho bên kia, sau khi giao lưu vài câu, mấy người cũng đều ra hành lang, Tô Nham mới nói: "Trương huyện trưởng đã đi hiện trường." Dừng một chút, hắn nói: "Nghe nói có người của đài truyền hình cũng đi."

Đổng Học Bân nhíu nhíu mày, "Đã biết." Cái lão Trương này, động tác còn rất nhanh.

Thường Lâm phỏng chừng cũng rõ ràng, Trương Đông Phương mới vừa ở trên cuộc họp thường ủy thua Đổng Học Bân một trận, đây là muốn mau chóng xoay chuyển cục diện, tham dự cứu viện chỉ huy cứu viện, tới một chính trị tác tú, ông ta thua số phiếu thường ủy, tự nhiên muốn từ địa phương khác bù trở về.

Đổng Học Bân đối với cái này thật ra không sao cả, Trương Đông Phương ông đến sớm một bước thì đến sớm một bước, hắn hiện tại càng quan tâm chính là an toàn của bọn nhỏ và các giáo viên.

Reng reng reng.

Điện thoại di động vang lên.

Đổng Học Bân không nhận ra cái dãy số này, nhưng vẫn tiếp, vừa tiếp vừa được Tô Nham che dù chui vào một chiếc xe cảnh sát.

"A lô, tôi Đổng Học Bân."

"Tôi là bí thư thị ủy thành phố Bảo Hồng Tiền Lập Đào!"

Bên kia âm thanh trung khí mười phần, Đổng Học Bân hơi ngẩn ra, "... Tiền bí thư, chào ngài."

Trên xe Tô Nham và Thường Lâm nghe, cũng là lông mày nhảy lên, biết người gọi điện thoại chính là ai, đều ngừng hô hấp một chút, đây là kính nể bản năng đối với một người bí thư thị ủy.

Nhưng Tiền bí thư cũng chỉ nói một câu, "Chuyện tình tôi đã biết, hiện tại toàn bộ thành phố đều vô cùng quan tâm, đứa nhỏ và thầy cô của trường Nhất Trung phải dùng thời gian nhanh nhất cứu ra cho tôi, nghe được chứ, tôi nói lại lần nữa, toàn lực cứu hộ cho tôi, một người cũng không thể xảy ra vấn đề!"

Đổng Học Bân có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói: "Yên tâm, chúng tôi cam đoan đem hết toàn lực."

Tít tít tít, điện thoại bên kia cúp, hình như Tiền bí thư đối với Đổng Học Bân rất có thành kiến.