Quyền Tài

Chương 1813: Đi nhà thư ký gõ cửa!




Chạng vạng.

Gia thuộc viện huyện uỷ.

Trong ký túc xá Đổng Học Bân.

Gian nhà rất lớn, còn là một nhà kiểu phục thức tầng cao nhất, tổng cộng trên dưới hai lầu, tính luôn khách phòng, có ba phòng ngủ, phòng vệ sinh cũng có hai cái, lầu trên lầu dưới mỗi nơi một cái, tầng hai còn có một sân thượng lộ thiên, nói chung diện tích rất rộng, rất sáng, tuy rằng Đổng Học Bân bản thân cũng có một căn biệt thự, có một bộ Tứ Hợp viện, nhưng hắn công tác nhiều năm như vậy, gia thuộc viện còn chưa từng ở qua loại đãi ngộ này như vậy, lúc này thật ra cảm nhận một phen, không thể nói rõ là cao hứng, dù sao cho dù là tốt chổ hắn cũng ở qua, nhưng coi như là rất thoả mãn, mới đến, hắn khẳng định là không thể mua nhà ở bên này, nếu như hoàn cảnh kém một chút hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng, bất quá bây giờ xem ra cũng không cần thiết, hoàn cảnh ăn ngủ hiện tại Đổng Học Bân đã thấy rất đủ.

Nhà ở phục thức.

Gia dụng thiết bị điện đầy đủ mọi thứ.

Chăn đệm giường gối đầu cũng đều là hoàn toàn mới.

Thậm chí rau dưa thịt chế phẩm trong tủ lạnh tất cả cũng đều đủ loại.

Đổng Học Bân đang muốn làm cơm, sau khi mở cánh cửa tủ lạnh ra nhìn một chút cũng khẽ gật đầu, hắn không phải một người ham hưởng thụ, nhưng cái đãi ngộ này cũng là một khẳng định đối với thành tích công tác mấy năm nay của Đổng Học Bân, hắn là thông qua nỗ lực của mình mới đi đến bước này, người mà, có đôi khi muốn tìm thật ra cũng là một loại nhận thức đối với xã hội như thế, người khác Đổng Học Bân không biết, nhưng với hắn mà nói, hắn sẽ cảm giác được mình không có sống uổng phí, cảm giác vài năm mệt sống mệt chết không có uổng phí, đây là động lực Đổng Học Bân có thể vẫn tiếp tục phấn đấu.

Đánh trứng gà.

Cắt cà chua.

Đổng Học Bân mang chén đũa lên lầu hai, cũng không quản bên ngoài lạnh hay không, trực tiếp cầm chén ra sân thượng, ngồi trên ghế nằm bằng trúc, cái mông ngồi xuống ghế phát ra âm thanh cót két, hơi nghiêng đầu. Đổng Học Bân vừa ngắm cảnh đêm của thị trấn, vừa ăn.

Sau khi ăn xong.

Tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, Đổng Học Bân tiếp mấy cú điện thoại, có nói chuyện, có hẹn hắn ăn, bất quá Đổng Học Bân đều đẩy, hắn ngày hôm nay ai cũng không muốn gặp, cái này không phải xuất phát từ lo lắng trên công tác và trên chính trị, mà là xuất phát từ tâm tình của Đổng Học Bân. Hắn muốn một ngày thanh tịnh, có chuyện gì sáng mai xử lý, không thiếu thời gian, vì vậy Đổng Học Bân mặc áo khoác vào đi xuống, hắn muốn nhìn huyện Tiêu Lân một chút. Muốn đem mình dung nhập vào trong cái thành phố này, muốn cho mình có một chút cảm giác thuộc về.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Đổng Học Bân đi bộ, cũng không biết đi tới nơi nào, chỉ cảm thấy chỗ càng ngày càng lạ, trên cột mốc đường viết cái gì đường Hành Trường gì đó.

Đường Hành Trường?

Nhìn có chút quen mắt?

Đổng Học Bân có chút ấn tượng, nhớ kỹ hình như là ngày hôm nay lúc xem qua hồ sơ của Tô Nham có thấy, tựa như địa chỉ nhà của thư ký mới cũng là ở đây. Nhìn trái phải một chút, Đổng Học Bân cũng không nhận ra đường trở về, nhìn cũng không có xe taxi, hắn cũng lười gọi điện thoại cho tài xế. Buổi chiều vừa cho người ta trở về, lúc này gọi ra không thích hợp, không chừng người ta đang ăn.

Đổng Học Bân liền gọi điện thoại cho chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Mạnh Hàn Mai.

Bên kia tiếp, Mạnh Hàn Mai mỉm cười nói: "Uy. Bí thư."

Đổng Học Bân nói: " Địa chỉ nhà của Tô Nham là bao nhiêu? Chị nói với tôi một chút."

"Hả? Tô thư ký hả? Ngài chờ, tôi lập tức nhắn tin qua cho ngài." Mạnh Hàn Mai cũng không hỏi nhiều. Chuyện lãnh đạo dặn dò, cô ấy làm thỏa đáng là tốt rồi.

Đổng Học Bân cười nói: "Được, cảm ơn Mạnh đại tỷ."

Một lát sau, một địa chỉ được gửi đến đây, quả nhiên là Đường hành trường, là khu nhà số 37.

Đổng Học Bân cũng không chào hỏi trước với Tô Nham, bởi vì hắn cũng là vô tình đến, cũng không chính thức như vậy, vì vậy sau khi tìm được khu nhà của Tô Nham thì tiến vào.

...

Cùng lúc đó.

Một căn hộ trong tiểu khu.

Leng keng, leng keng, Tô Nham nhấn chuông cửa.

Cửa vừa mở ra, một bà lão đầu bạc không ít nhíu mày đứng ở phía sau cửa, oán giận nói: "Sao muộn như thế mới về nhà? Mấy giờ rồi?"

Tô Nham cười giơ giơ tay, là một túi sách, "Đi mua sách."

Tô mẫu mất hứng nói: "Vậy cũng phải gọi điện thoại cho trong nhà chứ, nói cũng không nói một tiếng, cái này còn chờ con ăn, đồ ăn đều nguội cả rồi."

Tô Nham nuốt nuốt nước bọt chen vào nhà, "Con đói bụng rồi."

Trong phòng khách, Tô phụ còn đang ăn, quay đầu lại nhìn, "Đã trở về?"

"Đã trở về." Tô Nham đem sách buông xuống, tâm tình có vẻ rất không tồi.

Tô mẫu đẩy đẩy hắn, "Được rồi, nhanh chóng rửa tay đi ăn cơm, mẹ hâm nóng cơm cho con."

Tô Nham nói: "Mẹ, đợi lát nữa rồi hâm nóng, sáng sớm con đi gấp không có tắm, cả người khó chịu, lại lăn qua lăn lại cả ngày, con phải trước tắm rửa, ha ha."

Tô mẫu nhìn hắn, "Cười cái gì, có chuyện tốt gì?"

Tô phụ ở một bên nói: "Trước đó còn đánh người, nó có thể có chuyện tốt gì?"

Lúc tại đơn vị, Tô Nham còn chưa từng biểu hiện ra ngoài cái gì, bởi vì hắn biết dưới tình huống chuyện tình còn chưa có chứng thực biểu hiện quá mức ngược lại sẽ làm lãnh đạo phản cảm, có vẻ mình không thành thục, nhưng ở nhà của mình sẽ không sao, chuyện tình còn chưa có ra kết quả, nhưng cũng đã xác định rồi, cái này cũng không có gì không thể nói với trong nhà, Tô Nham cũng có chút không nín được, một bụng kích động.

"Ba, mẹ, con nói chút chuyện với ba mẹ." Tô Nham rất trịnh trọng ngồi xuống sô pha, sau đó ho khan một tiếng, "Cái kia, chức vụ của con muốn điều động."

Tô mẫu cả kinh, "Bị mất chức?"

Tô phụ cũng mặt trầm xuống, "Bị sung quân?"

Tô Nham dở khóc dở cười, "Cái gì cùng cái gì chứ."

"Con à, vẫn không được lãnh đạo thích, không sung quân còn có thể cho con thăng chức hả?" Tô mẫu không quá tin tưởng.

Tô Nham cười nói: "Thật sự nói ra, lãnh đạo đã tìm con nói chuyện, chuyện của mai mốt, ừm, là phó chủ nhiệm của phòng làm việc huyện ủy."

Tô mẫu kinh ngạc nói: "Hả? Thật sao?"

Tô Nham nói: "Đương nhiên là thật, con lừa ba mẹ làm gì?"

Tô phụ cũng có chút hưng phấn, "Ai da, đây chính là chuyện tốt, cái này rốt cuộc vì sao? Phó khoa? Được! Tốt! Con tôi rốt cục cũng rạng mặt rồi!"

Tô Nham ngắt lời nói: "Khụ khụ, con còn chưa nói xong, thật ra phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy cũng là một cái tên, con không qua bên kia nhậm chức."

Tô phụ nghe không hiểu, "Hả? Vậy con đi đâu?"

Tô Nham trong giọng nói cũng rất kiêu ngạo: "Bí thư huyện ủy mới tới ba mẹ biết không? Khụ khụ, Đổng bí thư điểm danh muốn con làm thư ký cho ngài ấy."

"Hả? Thư ký?"

"Thư ký của bí thư huyện uỷ?"

Tô phụ và Tô mẫu nghe, đều là kinh cả vô cùng!

Tô phụ trước đây cũng công tác tại xí nghiệp nhà nước, tuy rằng hiện tại nghỉ hưu, nhưng không có khả năng không biết một vài thứ trong cơ quan nhà nước, ông đương nhiên rõ ràng thư ký của bí thư huyện uỷ là một cái phân lượng gì, đó chính là đệ nhất thư ký của toàn bộ huyện, một câu nói có đôi khi còn dùng được hơn so với một người phó huyện trưởng. Nhưng càng biết như vậy, Tô phụ càng không dám tin tưởng, hỏi: "Không có khả năng, chuyện tốt như vậy sao có thể đến phiên con? Bí thư huyện uỷ người ta không phải mới tiền nhiệm sao? Sao lại coi trọng con? Trong hồ sơ của con cũng không được đẹp mà?"

Tô Nham có chút lúng túng nói: "Có chuyện con không nói với ba mẹ, lần kia tôi đánh tài xế xe dù, thật ra Đổng bí thư cũng ở trên xe, ngồi kề bên con, cho nên rất nhiều ngày trước bọn con đã có nói chuyện, nhưng con lúc đó không biết ngài ấy là bí thư huyện uỷ, cũng... Sau đó biết con cũng cho sợ hãi, mấy ngày này vẫn lo lắng chờ đợi, ai ngờ Đổng bí thư lại có thể chỉ rõ kêu con đi làm thư ký, con cũng không ngờ."

Tô phụ vẫn là không tin, "Đã xác định rồi?"

Tô Nham ừm một cái, "Bí thư và Mạnh chủ nhiệm tìm con nói chuyện, xác định rồi, ngày mai con sẽ không quay về khoa thư ký, đồ đều thu dọn xong, ngày mai trực tiếp đi chỗ Đổng bí thư báo danh."

Tô mẫu nhất thời vỗ đùi, cười ha ha nói: "Tốt, tốt, con trai tôi lần này là thật có tiền đồ, đệ nhất thư ký, vậy không tốt sao? Ai da` mẹ nhớ ra rồi, hèn chi buổi chiều lúc mẹ mua đồ ăn về nhà vợ của lão Lưu và thím Hàn sao đột nhiên nhiệt tình bắt chuyện với mẹ như thế, còn sợ mẹ xách đồ không nổi đòi giúp mẹ xách đồ ăn lên lầu, hai người đó trước đây cũng không có nhiệt tâm như thế, quan hệ với chúng ta cũng bình thường, mẹ trước đó còn buồn bực, thì ra là hai bà đó biết tin tức, đây là lấy phúc của con tôi."

Tô phụ vừa nghĩ, cũng không nhịn được nói: "Tôi vừa rồi cũng tiếp điện thoại của hai người đồng sự cũ, đều đã bảy tám năm không liên hệ, hèn chi."

Tô mẫu nói: "Bọn họ cũng đều biết, vậy là thật sự xác định rồi."

Tô Nham cười khổ một tiếng, "Đổng bí thư chính mồm nói, vậy còn có thể có sai sao?"

Tô mẫu hưng phấn, lập tức nói: "Không nên không nên, bữa cơm này bỏ đi, đều là thức ăn chay, mẹ làm cơm lại cho con một lần để chúc mừng!"

Tô Nham xua tay, "Đừng đừng, lãng phí lắm, ăn cái này là được, được rồi, không nói, con đi tắm rửa trước, tóc ngứa quá."

Tô mẫu mặt mày rạng rỡ nói: "Mau đi đi con trai." Nói xong, còn vỗ cái mông con trai một cái, "Thật là con trai ngoan của mẹ, mẹ đã nói con mẹ có tiền đồ mà! Nhìn đi nhìn đi! Ha ha, trước đây không được là lãnh đạo không có ánh mắt, coi đi, lãnh đạo người ta từ kinh thành tới thì không giống? Thật tinh mắt, liếc mắt thì nhìn trúng năng lực công tác của con trai mẹ, tiểu Nham, sau này phải làm thật tốt nha."

Tô Nham đóng cánh cửa toilet, "Biết rồi biết rồi."

Tô phụ cũng tốt cười nói: "Coi làm cho bà già bà đắc ý kìa."

Tô mẫu mắt trợn trắng, "Con tôi một bước lên trời, tôi không thể vui vẻ sao? Được rồi, chúng ta có phải là nên mời bí thư huyện uỷ người ta ăn một bữa cơm không? Ặc, coi như hết đi, người ta cái thân phận kia chúng ta cũng mời không nổi." Nói một mình một hồi, Tô mẫu lại nhớ tới một việc, bỗng nhiên đắc ý cười rộ lên, "Hừ, ông nhanh chóng ăn đi, con trai tắm xong ông nhớ hâm cho nóng cơm, tôi đi gọi mấy cú điện thoại cho người thân, nói cho bọn họ cái tin tức tốt này, được rồi, còn có nhà lão Trương lần trước làm quen với con trai tôi, con gái ông ta còn chướng mắt tiểu Nham chúng ta? Ghét bỏ tiểu Nham không có tiền đồ? Mù mắt chó của bọn họ! Chờ xem! Xem tôi trong điện thoại chọc bọn họ chết hay không!"

Tô phụ nói: "Dĩ hòa vi quý, bà đừng ầm ĩ."

Tô mẫu nói: "Con gái nhà ổng chỉ vào mũi con trai tôi quở trách qua, dĩ hòa cái rắm!"