Quyền Tài

Chương 1791: Người hung hãn!




Ven đường.

Tất cả mọi người trừng to tròng mắt!

Hình ảnh trước mắt căn bản là không có biện pháp dùng từ ngôn hình dung, mọi người chỉ cảm thấy có một loại cảm giác đang xem phim, hơn nữa tuyệt đối không phải phim võ thuật, là phim khoa học viễn tưởng của Hollywood, mọi người thật đúng là mắt mở trừng trừng nhìn chiếc xe khách bị một cước của của Đổng Học Bân đột ngột nảy lên, không chỉ đổi hướng, thậm chí thân xe cũng trực tiếp lật lên cách mặt đất, bay xéo ra ngoài, bởi vì tốc độ xe vẫn là tương đối cao, lực đánh vào một chút cũng không có khả năng giảm xuống, xe khách cứ như thế lao ra rào chắn ven đường, thiếu chút đụng vào một chiếc xe đang chạy tới, lướt qua nó, vọt tới đám cỏ phía dưới cỏ!

Chủ chiếc xe kia vốn đang lẩm bẩm một điệu nhạc nhìn tình huống bên kia, có ý xem náo nhiệt, dù sao bên kia có xe cảnh sát còn vây quanh người nhiều như vậy, người đều có chút tâm tính nhiều chuyện, không khỏi nhìn nhiều vài cái, nhưng sau một khắc hắn thấy một chiếc xe khách loảng xoảng ngã xuống đất, còn trượt đến hướng của mình, chủ xe nhỏ quả thật là hồn phi phách tán, sợ đến hét lên một tiếng, may là phản ứng nhanh bẻ tay lái ngay, lúc này mới tránh được tai họa bất ngờ, sau khi dừng xe lại cách đó không xa, chủ xe đã là một thân mồ hôi lạnh, ghế sau trên xe còn có một nam một nữ, lúc này cũng bị cả kinh không nhẹ, tất cả đều mang theo lửa giận.

Mấy người đều xuống xe.

"Lái xe kiểu gì thế!"

"Mẹ nó! Mày uống say à?"

"Đang yên lành mày cũng có thể lái ngã xe?"

"Mày biết lái xe không thế thằng khốn?"

Mấy người xuống tới thì chỉ vào xe khách bên kia chửi ầm lên, không trách bọn họ kích động như vậy. Chiếc xe thiếu chút nữa đụng chết bọn họ!

Đầu kia không xa, xe khách đã dừng lại, thân xe bốc khói, hình thể móp méo, cửa sổ xe tất cả cũng đều nát, hình dạng vô cùng thê thảm, leng keng một tiếng, một ít tiếng cửa thủy tinh vỡ truyền ra, tên tài xế xe dù đầu mang theo máu, có lẽ cũng bị thương. Chậm rãi từ trong xe bò ra. Chân có thể là bị đụng gãy xương, đã không đứng lên nổi, quỳ trên mặt đất vẻ mặt kinh khủng nhìn về phía của Đổng Học Bân, cả người đều không nói. Cái cảm giác kia hình như nhìn thấy quỷ.

Người bên kia còn đang mắng.

"Đang nói mày đó!"

"Biết lái xe không?"

"Mẹ nó! Còn có cảnh sát mà mày dám lái như thế?"

Bọn họ vừa rồi đều đi hướng khác, tầm nhìn bị hạn chế. Cũng không thấy xe khách là lao tới đụng người, cũng không quá lý giải tình huống hiện trường. Sau khi mắng xong nhìn thấy hiện trường đều không ai nói, hầu như tất cả mọi người ngừng hô hấp lại chỉ ngây ngốc nhìn. Mấy người bọn họ cũng có chút kỳ quái, trong lòng nói các người làm gì thế, hết hồn? Sao xảy ra tai nạn lớn như vậy ngay cả một tiếng cũng không nói hả?

Mấy người này khó hiểu liếc nhìn nhau.

Nhưng bọn họ không thấy được, người khác có thể không thấy rõ sao?

Mọi người đều đứng ở bên đây, góc độ tốt, hầu như đem chuyện tình từ đầu tới đuôi nhìn rõ ràng, cho nên từ cảnh sát nhân dân đến dân chúng đến gã đàn ông xe dù, không ai lên tiếng, có người kinh ngạc nhìn dấu giầy của Đổng Học Bân trên thân xe, có người kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt của Đổng Học Bân, bởi vì chuyện trước đó xảy ra, đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng và nhận thức của mọi người!

Đó chính là một chiếc xe!

Còn là một chiếc xe khách!

Loại xe này có bao nhiêu lớn? Có bao nhiêu nặng? Trong lòng mọi người đều biết đại khái!

Nhưng còn là trong quá trình chạy, một người dưới tình huống như vậy lại có thể con mẹ nó dùng một cước vô cùng đơn giản có thể đá ngã xe??

Mọi người quả thật không thể tin được hai mắt của mình!

Trước đó thân thủ của Đổng Học Bân bọn họ đã kiến thức qua, đánh hai người cảnh sát nhân dân, còn bị năm cảnh sát nhân dân vây công không chút sứt mẻ đẩy lui vài người, không chút tổn thương, người ngu cũng biết Đổng Học Bân khẳng định là có công phu, tuyệt đối là luyện gia, đám cảnh sát nhân dân cũng biết Đổng Học Bân rất lợi hại, nếu không cũng sẽ không lấy khẩu súng ra, đây là bất đắc dĩ làm, nhưng vấn đề là mọi người biết Đổng Học Bân lợi hại, nhưng con mẹ nó không ngờ rằng thằng nhãi này sẽ lợi hại như vậy, thậm chí cái này đã không phải là vấn đề lợi hại hay không lợi hại!

Xe nặng hơn một tấn!

Một cước đá bay?

Con mẹ nó gì thế! Cậu con mẹ nó là người sao!?

Chân cậu làm bằng cái gì hả? Gắn hợp kim hả? Cho dù sắt thép tới cũng không hơn gì cái này??

Cái thị giác trùng kích này thật sự quá lớn, nếu như điện ảnh, mọi người khẳng định sẽ vô cùng cao hứng, không có cái gì kỳ quái, nhưng cái này không phải điện ảnh, Đổng Học Bân một cước làm tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn, vì vậy tất cả mọi người cảm thấy có loại cảm giác phía sau lưng đầy mồ hôi lạnh!

Tô Nham cũng sớm ngơ ngác, hắn hiện tại chỉ có một kích động, đặc biệt muốn vạch áo của Đổng Học Bân ra nhìn xem ngay giữa ngực của hắn có lò phản ứng hạt nhân giống như của Iron Man hay không!

Gã đàn ông xe dù cũng không lên tiếng, tròng mắt trừng tròn.

Trong nước tàng long ngọa hổ, mọi người cũng đều có nghe thấy, kỳ nhân cao thủ rất nhiều của, cũng có loại ám kình của võ thuật truyền thống Trung Quốc chân thực tồn tại, thế nhưng có là kỳ nhân, công phu cao tới đâu, mọi người cũng chưa từng nghe nói qua có thể một cước đem một chiếc xe khách đá cho lật xe luôn!

Thái cực?

Đàm thối?

Sẽ không đâu, công phu có thế nào cũng phải qua tố chất thân thể này trước, bằng không không có một thân thể khỏe mạnh thì làm sao đem công phu phát huy ra? Xe đó quá nặng, đã vượt xa khí lực nhân loại có thể đạt được? Hơn nữa theo bọn họ thấy, Đổng Học Bân thật là một chút công phu cũng không đùng, cũng là rất đơn giản hơi nghiêng thân nhấc chân đá một cái, xe liền lật ngửa, cái này cần bao nhiêu khí lực hả??

Gặp phải thần nhân!

Ngày hôm nay tuyệt đối là gặp phải thần nhân!

Dân chúng đều vẻ mặt nghiêm nghị, kính nể nhìn Đổng Học Bân!

Đủ hơn hai mươi giây, ngoại trừ mấy người thiếu chút nữa bị đụng ra, những người khác đều không có một âm thanh, đều câm như hến.

Bên này người lên tiếng đầu tiên là Đổng Học Bân, nhìn chiếc xe lật ngửa, hắn như không có việc gì lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, xoạch một tiếng đem cái bật lửa bật lên, nhàn nhạt hút hai hơi nhìn tài xế xe dù vẻ mặt đầy máu và ánh mắt kinh khủng, nói: "Còn muốn đụng chết tôi?"

Trước đó đồn trưởng đồn công an Hồ Hán Bân và gã đàn ông xe dù đều nói tài xế xe dù không phải muốn đụng chết người, mà là muốn hù dọa người, trợ giúp cảnh sát bắt Đổng Học Bân, những lời này Đổng Học Bân cũng nghe được, hắn tự nhiên lần lượt ghi nhớ, sự thật chứng minh, người đang kích động chuyện gì đều làm được, ví dụ như tài xế xe dù này, từ tốc độ xe lao tới hướng Đổng Học Bân mà xem, tài xế xe dù căn bản không có ý muốn dừng xe, chính là muốn đụng hướng của Đổng Học Bân, nếu như không phải Đổng Học Bân tránh nhanh, tuyệt đối không thoát được một kiếp, cái tốc độ xe kia đụng vào tuyệt không thua từ tầng sáu ngã xuống, hầu như là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tài xế xe dù quỳ trên mặt đất đau đớn nói: "Không... Không..."

Đổng Học Bân nhàn nhạt cười đi tới, "Đừng, anh không phải có khí thế rất đủ sao."

Tài xế xe dù thật là kinh hãi, hoàn toàn kinh hãi, ngay cả tâm tình phản kháng đều không thể có, "Huynh đệ, xin lỗi, xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, có mắt không nhìn được Thái Sơn!" Tài xế xe dù mặc kệ hai chân bị gãy, trên mặt cũng đều là máu, đầu bị vỡ, nhưng không dám nằm xuống, mà là vội vàng quỳ chịu nhận lỗi với Đổng Học Bân, một màn vừa rồi thật sự làm cho hắn sợ hãi.

Đổng Học Bân vẫn là cười đến cao hứng, chậm rãi bước đi tới xe khách, cúi đầu nhìn tài xế xe dù trên mặt đất, "Gan rất lớn?"

Tài xế xe dù hít vào nói: "Không, thật không, tôi..."

Nhưng không đợi hắn nói xong, Đổng Học Bân một cước đạp qua, trực tiếp đá vào trên mặt của hắn, làm cho hắn trực tiếp bay lên khỏi mặt đất!

"A!"

Tài xế xe dù sau một khắc thì hôn mê bất tỉnh!

Đổng Học Bân lại hút một ngụm thuốc, sửa sửa quần áo, lại xoay người chậm rãi bước trở về, tâm tình tựa như căn bản không đem hành vi và hành động trước đó coi là gì, đá lật xe? Đổng Học Bân ngay cả tường một tấn đều dùng tay không nâng lên, cái này không phải là bí mật gì, người hữu tâm chỉ cần hỏi một câu chổ trước đó Đổng Học Bân công tác qua sẽ nghe được, cho nên lúc này đá lật xe, Đổng Học Bân cũng không cảm thấy có cái gì, hắn cũng vẫn đều đánh ra đi tới trong loại nghi vấn này, cũng không thể để người ta khi dễ tới trên đầu, muốn giết chết mình, Đổng Học Bân còn không quan tâm mặc kệ? Vậy không phải phong cách của Đổng Học Bân! Thằng nhãi này cũng là tác phong ăn miếng trả miếng, cả đời đều như vậy!

Đổng Học Bân đã đi trở về.

Mọi người vẫn là duy trì sắc mặt khiếp sợ.

Đổng Học Bân nhìn Hồ Hán Bân và cảnh sát nhân dân vừa rồi muốn bắt hắn, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, các người vừa rồi nói cái gì nhĩ?"

Không người nói.

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt nói: "Tôi thật không nghe rõ ràng, các người nói qua cái gì?"

Đám cảnh sát nhân dân vừa nghe, có vài người thậm chí vô thức lui về phía sau hai bước, không ai còn dám đi tới nói chuyện với Đổng Học Bân, đúng vậy, ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có!

Bọn họ vừa rồi nói qua cái gì?

Nói qua muốn bắt Đổng Học Bân! Nói qua muốn còng hắn lại!

Thế nhưng hiện tại, bọn họ cảm thấy trên mặt nóng hổi!

Còn bắt hắn? Cút mẹ đi! Cậu con mẹ nó ngay cả xe khách đều có thể một cước đá cho lật! Ai còn có thể bắt cậu! Chúng tôi còn muốn mạng! Cậu làm bằng sắt rồi! Chúng tôi làm bằng thịt! Cậu không phải người! Chúng tôi là người! Cảnh sát nhân dân mới vừa rồi còn đang kêu gào cùng Đổng Học Bân đã không ai dám hé răng, đối mặt một cao nhân như thế, ai cũng không có cách nào, cũng không thể thật sự nổ súng đem hắn bắt đi? Nhìn hình dạng của người ta, hình như ngay cả súng cũng không sợ! Thủ đoạn bình thường căn bản là không hù dọa được hắn, cái này cũng khiến cho cảnh sát nhân dân lâm vào thế khó xử!

Hồ Hán Bân sắc mặt không dễ coi cho lắm, trong lòng cũng là chửi má nó, con gái mẹ nó, sao gặp phải một người như thế, người này từ chổ nào tới??

Gã đàn ông xe dù cũng không biết trốn sau cảnh sát nhân dân lúc nào, cũng không dám thò đầu ra nữa, rất sợ sẽ có kết quả giống tài xế xe dù, gã hiện tại mới thật sự biết mình đắc tội dạng người hung hãn nào!

...