Quyền Tài

Chương 1749: Chúc tết




Hai ngày sau.

Mùng hai sáng sớm.

Đổng Học Bân dậy rất sớm, hầu như là sáu giờ đồng hồ đã mở mắt, biết hôm nay một có đồng sự trở về chúc tết, hắn liền rời giường sớm, ở đánh răng rửa mặt trong Tứ Hợp viện, quay về phòng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi lấy trứng gà ra làm bữa sáng, không ngon cho lắm, nhưng cũng miễn cưỡng tạm chấp nhận, dựa theo thói quen bình thường của hắn, tự mình làm điểm tâm là khá ít, bình thường đều là đi ra ngoài ăn, một người dưới tình huống như vậy đều là như thế, tự mình làm cơm cũng không có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại đang là đầu năm, quán điểm tâm trên đường cũng đều đóng cửa, tất cả đều trở về nhà mừng năm mới, hắn muốn đi ra ngoài ăn là cũng không quá thực tế, đừng nói điểm tâm sáng, mỗi lần tới gần lễ mừng năm mới, ngay cả rất nhiều tiệm cơm ở kinh thành đều rất ít mở cửa, cái này coi như là một nét đặc sắc của kinh thành.

Lau lau cửa sổ.

Quét quét nền nhà.

Dọn dẹp gian nhà một chút.

Đổng Học Bân bận việc hai tiếng đồng hồ mới tính là xong, Tứ Hợp viện quá lớn, ở thật ra rất rộng, nhưng khuyết điểm cũng là quét dọn quá khó khăn, không có nhiều người làm thì đừng mong trong vài tiếng là làm xong, càng đừng nói còn muốn dán câu đối và chữ màu đỏ trên cửa sổ và vân vân.

Ước chừng chín giờ.

Đổng Học Bân đại khái đều chuẩn bị xong, người bắt đầu tới, La Hải Đình cũng không biết là hẹn cùng Trương Lê Lê hay là gặp phải ngoài cửa, hai người là cùng nhau gõ cửa vào, trong tay đều cầm một ít hoa quả các loại, quét mắt, không có gì quý giá.

Đổng Học Bân cười nói: "Không phải nói không cần mang đồ sao."

"Cũng là một chút tâm ý." Trương Lê Lê cười ha ha nói.

La Hải Đình cũng nói: "Đầu năm mới, không mang đồ chúng tôi làm sao tới, không phải vấn đề tiền bao nhiêu, chủ yếu cũng là một lễ phép."

Đổng Học Bân nói: "Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa nha."

La Hải Đình mỉm cười nói: "Được, chúc tết cho ngài."

"Cảm ơn." Đổng Học Bân tiếp nhận đồ, mời các nàng đi vào.

Nhưng mấy người mới vừa đến trong sân. Bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, cánh cửa là mở ra, bọn họ lúc tiến vào cũng không có đóng, Đổng Học Bân hô, "Mời vào."

Lần này xuất hiện chính là thân ảnh của Lý Hồng và Hàn Phỉ, hai người cũng đều mang một ít hoa quả và thịt chế phẩm, lạp xưởng chân giò hun khói các loại.

"Đổng sở trưởng."

"Chúc mừng năm mới."

"Cho ngài chúc tết."

Hai người cười cười đi vào.

Đổng Học Bân cũng tiếp nhận đồ, "Cảm ơn, hai người cũng năm mới vui vẻ." Nhìn nhìn mấy món đồ."Không ngờ lời tôi nói các người không để trong lòng? Trong nhà cái gì cũng có, không cần mang đồ, chúng ta có duyên làm việc cùng một phòng làm việc với nhau, đó chính là người một nhà, không khách khí như vậy."

Hàn Phỉ hì hì cười."Cũng không bao nhiêu tiền, lễ nhẹ tình ý nặng mà."

"Được rồi, đều vào nhà đi, bên ngoài lạnh." Đổng Học Bân dẫn bọn họ vào phòng bắc, bởi vì bên ngoài đã có tuyết rơi, dự báo thời tiết báo của ngày hôm qua nói rằng ngày hôm nay có tuyết rơi nhỏ. Trời có tuyết như vậy, Đổng Học Bân thật ra là thích nhất. Có thể khiến cho hắn cảm thấy bình yên trước nay chưa có, bất quá ngày hôm nay tựa như không quá có thể, có cái hi vọng phó sở này ở phía trước, cho dù là bão tuyết tới Đổng Học Bân cũng bình tĩnh không được. Thằng nhãi này từ ngày hôm trước đã bắt đầu không yên lòng, làm chuyện gì đều cảm thấy mơ mơ màng màng, không có sức mạnh.

Buổi trưa.

Mấy người ăn cơm, trò chuyện cũng rất vui vẻ.

Lúc xế chiều. Lại một ít thuộc hạ cũ trước đây của Đổng Học Bân, còn có một vài người trong cơ quan Đổng Học Bân có chút quen mặt cũng không biết là ai. Đổng Học Bân cũng không biết vì sao không phải cùng một phòng ban, người ta vì sao đến cửa chúc tết cho mình, phỏng chừng là thấy ra bản thân có trình độ bối cảnh nhất định? Bởi vì chuyện lần kia của Dương Chân và Phương Văn Bình? Bất quá Đổng Học Bân cũng không quản cái này, ai tới hắn đều hoan nghênh, bất luận cấp bậc, bất luận thân thuộc, Đổng Học Bân đối với người đều rất khách khí, đem người mời đến hàn huyên rất nhiều, đương nhiên, Đổng Học Bân duy nhất không hoan nghênh cũng là lễ vật, hoa quả cũng được, bánh trái cũng không sao cả, nhưng một ít đồ quý trọng và mấy lễ vật thậm chí là tiền biếu rõ ràng vượt lên hơn một ngàn, Đổng Học Bân lúc đó bảo người ta cầm về, nói rõ ràng cho bọn họ là mình không nhận đồ, về phần có đắc tội người hay không Đổng Học Bân cũng mặc kệ, dù sao hắn công tác nhiều năm như vậy, còn chưa có nhận đồ nào quý giá của thuộc hạ cả, đây là nguyên tắc của Đổng Học Bân, hắn không thể bởi vì chút tiền này mà chọc phiền phức cho mình, huống hồ hắn cũng không thiếu tiền, căn bản là không cần.

Một tiếng đồng hồ...

Hai tiếng đồng hồ...

Ba tiếng đồng hồ...

Trong nháy mắt tới chạng vạng.

Đổng Học Bân nghênh tiếp từng đợt từng đợt người, lúc này rốt cục mới về hết, thấy không ai tới, hắn liền thu dọn đồ một chút, cầm một ít hoa quả do người khác tặng cho hắn, trực tiếp đi ra trời tuyết càng lúc càng lớn, ra ngõ lên xe.

...

Bảy giờ.

Gia thuộc viện cán bộ cao cấp bộ tổ chức trung ương.

Đổng Học Bân lúc đi qua lái xe rất chậm, trên mặt đất đều bị tuyết đọng đầy, nên lái xe rất cẩn thận, chờ sắp đến tiểu khu, Đổng Học Bân cũng biết quy tắc bên này, xe bình thường khẳng định không cho vào, nhất là lúc lễ mừng năm mới, nơi này chính là bộ tổ chức trung ương, xe tới chúc tết tặng lễ tử hầu như đều quẹo vào một ngõ phố khác, ít nhất cũng gần chục chiếc xe, tặng lễ cũng cần xếp hàng, có thể có những người từ buổi chiều đã bắt đầu ở chỗ này chờ, Đổng Học Bân đương nhiên là không đi xếp hàng, mà là đổi hướng đến thẳng cửa, tiện thể đem giấy thông hành gia thuộc viện của thường ủy kinh thành lúc trước Tạ Tuệ Lan làm cho mình kẹp dưới ở kính chắn gió.

Xe đến gần.

Bảo vệ cửa vừa nhìn, vừa muốn đưa tay cản liền nhanh chóng thu tay về, mở vòng bảo hộ, cho Land Rover của Đổng Học Bân đi vào, cái gì cũng không có hỏi.

Xe tốt như vậy.

Hiệu xe khoa trương như vậy.

Giấy thông hành siêu cấp như vậy.

Lái xe lẽ thẳng khí hùng như vậy.

Bảo vệ cửa công tác tại loại địa phương này đều rất có ánh mắt, người nào phải ngăn, người nào phải đợi, người nào trực tiếp cho đi, trong lòng bọn họ đều rõ.

Những người ở bên ngoài đợi cũng đều vô thức nhìn xe của Đổng Học Bân, có thể tới gia thuộc viện cán bộ cao cấp bộ tổ chức trung ương chúc tết, cấp bậc khẳng định cũng không nhỏ, ánh mắt tự nhiên rất đủ, nhìn là biết trong xe không phải người thường, cho nên cũng đều không có oán hận và oán giận, kinh thành cũng là một hoàn cảnh như thế, ở chỗ này, bạn vĩnh viễn cũng không biết quan nhiều bao nhiêu, thậm chí một người lái Xiali rất có thể có bối cảnh to bằng trời, cho nên ở trong thể chế công tác, rất nhiều người đều là điệu thấp, rất ít trở mặt với người.

...

Xe đi vào.

Đổng Học Bân dừng lại dưới lầu.

Đây là một dãy nhà ba tầng, hộ gia đình rất ít, nhà ở nhìn qua đều rất cao, so với dãy nhà bảy tám tầng bên cạnh hình thành một sự đối lập rõ ràng.

Đổng Học Bân vừa xuống xe thì gọi điện thoại cho Hàn Chính Hà, "A lô, Hàn cục trưởng, tôi tới rồi."

"Đã tới?" Hàn Chính Hà nhiệt tình nói: "Vậy mau tới đây đi, tôi gọi điện thoại cho bảo vệ cửa để bọn họ cho đi."

Đổng Học Bân cười nói: "Không cần Hàn cục trưởng, tôi đã đến dưới lầu nhà ngài, vừa dừng xe lại, ha ha."

"Ồ, vậy nhanh chóng lên đi, trời nhiều tuyết lắm." Hàn Chính Hà vừa nghe, cũng không có gì ngoài ý muốn, cán bộ cấp chính xử khác có thể không vào được, nhưng thân phận của Đổng Học Bân, sao có thể không vào được nơi này sao?

Trên lầu.

Đổng Học Bân lên tầng trên cùng.

Đây là một nhà ở được trang hoàng rất đẹp, xa hoa hơn so với gia thuộc viện của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vừa muốn đưa tay nhấn chuông cửa, cánh cửa kịch một tiếng mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Hàn Phỉ, "Đổng sở trưởng, ngài tới?"

Đổng Học Bân cười nói: "Tôi tới ăn cơm chùa."

"Hì hì, mau vào mau vào." Hàn Phỉ kéo Đổng Học Bân vào nhà.

Hàn Chính Hà lúc này cũng đi ra đón, còn có vợ của ông ấy, mang tạp dề đi ra.

Đổng Học Bân cũng nhanh chóng đi tới nắm tay của hai vợ chồng Hàn Chính Hà, "Hàn cục trưởng, dì, hai chúc tết cho ngài, chúc hai ngài thân thể khỏe mạnh."

Mẹ Tiểu Phỉ cười nói: "Cảm ơn Tiểu Đổng, ừm, quả nhiên rất tuấn tú, tôi hai tháng nay cứ nghe tiểu Phỉ nói về cậu, chuyện của tiểu Phỉ còn phải cảm ơn cậu."

Đổng Học Bân nói: "Coi ngài khách khí kìa, việc nhỏ mà thôi."

Hàn Chính Hà nói: "Lạnh không? Nhanh ngồi xuống uống chén trà nóng đi."

Đổng Học Bân đem hoa quả để xuống, "Được, cảm ơn Hàn cục trưởng."

Trong phòng khách còn có người, Hàn Chính Hà ngày hôm nay có thể là mời không ít người, còn có một vài người khác hẳn là chưa tới, Đổng Học Bân cũng không kỳ quái, người ta ở cấp bậc này, còn là loại thời điểm như mùng hai, xã giao có thể ít mới là lạ, không có khả năng mời mình ăn riêng, Đổng Học Bân nếu có mặt mũi lớn như vậy, hắn cũng sẽ không bởi vì một điều động nho nhỏ của hiện tại mà phát sầu.

Bất quá Đổng Học Bân vừa đến, khiến cho không ít người quan tâm, dù sao hai vợ chồng Hàn Chính Hà cùng con gái ba người tiến ra nghênh tiếp, mọi người cũng đều đứng dậy nắm tay với Đổng Học Bân, làm quen với nhau một chút, trong lúc giới thiệu, bên trong có cán bộ của bộ tổ chức trung ương, có lãnh đạo của các bộ khác, cũng có một vài quan viên ở cơ sở, Đổng Học Bân cũng khách khí vài câu với bọn họ. Vừa nghe nói Đổng Học Bân là so trưởng sở hai phòng thứ chín của ủy ban kỷ luật trung ương, mấy người cũng đều kinh ngạc liếc nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ rằng quan viên cấp bậc này có thể còn trẻ như vậy, cũng không có gì kỳ quái khi Hàn cục trưởng mời hắn tới ăn, mọi người cũng càng thân thiện lên. Quan hệ nói chung đều là đi tới như thế.

Mẹ Tiểu phỉ lại đi phòng bếp chuẩn bị cơm.

Hàn Chính Hà đến đây trò chuyện với mọi người.

Trường hợp này Đổng Học Bân khó mà nói cái gì, cũng không lên tiếng, kết quả bị Hàn Phỉ thấy được, một tay kéo Đổng Học Bân lôi đến phòng của cô ấy, cho Đổng Học Bân tham quan khuê phòng của cô ấy một chút, so sánh với tính cách của cô ấy, khuê phòng của Hàn Phỉ vẫn là rất con gái, bố trí theo mô tuýt màu hồng phấn, nhìn rất khả ái.

Bỗng nhiên, Hàn Phỉ nói: "Đổng sở trưởng, hì hì, ngài tìm ba tôi có việc?"

"Cô thật thông minh." Đổng Học Bân cũng không giấu diếm, cười nói: "Có chút việc."

Hàn Phỉ một vỗ ngực cam đoan nói: "Vậy được, một hồi cơm nước xong ngài đừng đi, tôi đuổi bọn họ đi cho, ngài cứ nói chuyện riêng với ba tôi."

Thật đúng là đủ ý nghĩa.

Đổng Học Bân cảm thấy không uổng công đề bạt Hàn Phỉ.