Quyền Tài

Chương 1730: Phương Văn Bình tìm hỗ trợ!




Buổi tối

Một mảnh trời đêm.

Tiếp điện thoại của Phương Văn Bình, Đổng Học Bân từ nhà của mình xuống lầu ra hàng hiên, nhất thời cảm giác một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho hắn không tự chủ được run lên một cái, sau khi nắm thật chặt cổ áo, hắn bước nhanh qua một tòa nhà bên cạnh không xa, lên lầu.

Trên lầu.

Nhà Phương Văn Bình.

Đổng Học Bân gõ gõ cửa, thấy không có động tĩnh, lại gõ xao.

Kẹt một tiếng, cửa mở, lộ ra mặt của Phương Văn Bình, "Gõ nhiều như vậy làm gì? Nghe thấy rồi! Tưởng tôi bị điếc hả?"

Đổng Học Bân cũng tức giận nói: "Nhanh lên! Bên ngoài lạnh!"

Phương Văn Bình mở chốt bảo vệ cánh cửa, sau đó không thèm quan tâm đến hắn đi vào phòng.

Đổng Học Bân còn phải đóng cửa lại, cũng không cởi giày, thoải mái đi vào bên trong, tìm trái tìm phải một chút, mới từ phòng ngủ nghe được tiếng cười khanh khách của Thiên Thiên, ngay sau đó, ngủ cửa phòng mở ra, trong phòng lại chạy ra một cô gái, tuổi không lớn lắm, cũng chừng hai mươi, ừm, có thể cũng chưa tới, mười tám mười chín tuổi, cô ấy lớn lên coi như không tồi, rất đẹp, nhưng cái đẹp này lại có chút bình thường, thuộc về cái loại vừa nhìn cũng biết là mỹ nữ nhưng là mỹ nữ không có đặc điểm gì, chủ yếu là khí chất có chút đơn bạc, ăn mặc quần áo cũng không được, đẹp làm cho không có ấn tượng gì. Cô gái đang kéo tay của tiểu Thiên Thiên, cùng con bé ra tới phòng khách, sau khi thấy Đổng Học Bân, cô gái hơi ngừng lại, toàn thân hình như đều có vẻ có chút câu nệ.

Đổng Học Bân vừa nhìn cô ấy, cũng không nhận ra là ai, bất quá cũng không lưu ý, cười ha ha ngồi hổm xuống đưa tay, "Bảo bối ngoan của ba."

Thiên Thiên oa oa kêu, "Ba ba! Ba ba!"

Đổng Học Bân nói: "Mau tới mau tới, ba ba ôm!"

Thiên Thiên từ từ nhấc chân, vội vã chạy tới hướng ba ba, vù một cái nhào vào trong lòng ba ba, cười khanh khách không ngừng."Ba ba! A! Nha!"

Đổng Học Bân thật sự là yêu chết con gái, lập tức ôm con gái đứng lên hung hăng hôn trán một cái, "Thật ngoan, nhớ ba ba không?"

"Nha!"

"Nhớ hả?"

"Nha! Nha nha!"

"Thật nghe lời, cho ba ba hôn một cái nữa!"

Đổng Học Bân và con gái thân thiết hơn nửa ngày, tuy rằng mới bảy tám tiếng giờ không gặp, bất quá tiểu Thiên Thiên vẫn là rất thương người, liên tiếp kêu to. Đổng Học Bân vừa nhìn liền biết con gái muốn chơi, lập tức đứng lên ôm con gái giơ lên cao, sau đó bỗng nhiên nâng lên. Hạ xuống, lại nâng lên, tiểu Thiên Thiên thích cái này. Từ lúc mấy tháng cũng là như vậy, nhất thời vui vẻ cực kỳ, hoa chân múa tay vui sướng kêu loạn oa oa, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ hưng phấn, Đổng Học Bân lại đem hai chân con gái đặt ở trên cổ mình. Khiến cho con gái cưỡi vai mình, mang theo con gái chạy loạn khắp phòng, tiểu Thiên Thiên cũng kích động làm ra một động tác kinh điển như trong phim Titanic, giang hai tay ra giống như chim đang bay, cũng không biết là ai dạy. Làm còn có hình có dạng, cực kỳ khả ái.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Chơi nửa ngày, Đổng Học Bân cũng mệt mỏi. Ôm con gái ngồi xuống sô pha.

Cô gái rất đẹp kia một mực ở bên cạnh nhìn, cái gì cũng chưa nói, hình như có chút hướng nội.

Phương Văn Bình thì đi phòng vệ sinh, lúc này mới đi ra, cũng chưa châm trà và vân vân cho Đổng Học Bân. Trực tiếp ngồi ở một chỗ khác của sô pha.

"A y!" Tiểu Thiên Thiên lập tức vươn tay ra, "A y!"

Phương Văn Bình mới lộ ra nụ cười. Đi qua từ trong lòng Đổng Học Bân đem đứa nhỏ đoạt lấy, hôn mặt mịn của tiểu Thiên Thiên, "A di ôm một cái."

"Hì hì!" Nhiều người như vậy cùng chơi đùa, đứa nhỏ này cũng rất vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn đều cho cười rạng rỡ, nha nha liên tục.

Đổng Học Bân có chút ghen ghét, trong lòng hừ một tiếng.

Phương Văn Bình là thật sự thích đứa nhỏ, cũng ôm tiểu Thiên Thiên đến nửa ngày.

Đổng Học Bân lúc này mới nhìn về phía cô gái kia, hỏi: "Vị này chính là..."

"Xin chào Đổng sở trưởng." Cô gái kia nhất thời nói: "Tôi là Tôn Giai."

"À, xin chào." Đổng Học Bân thấy nàng đến đây, cũng đứng dậy nắm tay với cô ấy, bất quá vẫn không biết cô ấy là ai, người thân của lão Phương? Không phải chứ? Thân thích của cô ấy sao có thể khách khí với mình như vậy? Lẽ nào cũng là của ủy ban kỷ luật trung ương? Cũng không phải? Mình tại sao chưa thấy qua cô ấy? Tôn Giai tuy rằng lớn lên không có đặc điểm gì, nhưng ít nhất cũng là một tiểu mỹ nữ, ký ức của Đổng Học Bân đối với mỹ nữ là rất khắc sâu, không có khả năng không thấy qua, chỉ cần hắn thấy là đẹp, bình thường đều sẽ có một chút ấn tượng.

Đổng Học Bân quay đầu nói với Phương Văn Bình, "Được rồi, bà nói có việc tìm tôi, chuyện gì?"

Phương Văn Bình cười đưa tay chọc chọc đứa nhỏ, chợt chuyển đầu, sắc mặt cũng nhất thời lạnh lẽo, nhìn Đổng Học Bân chỉ chỉ Tôn Giai, "Giai Giai là con gái của một người bạn tôi."

Đổng Học Bân à một tiếng, sau đó?

Phương Văn Bình không nói với hắn cái gì, mà là nói với Tôn Giai: "Giai Giai, đây chính là Đổng Học Bân dì nói với con, hắn lớn hơn con một chút, con gọi hắn Đổng ca là được, ừm, sau này con muốn quay phim hay gì đó, con trực tiếp tìm hắn, khiến cho hắn liên hệ cho con một chút."

Tôn Giai lập tức nói: "Đổng ca, sau này phiền phức ngài."

Đổng Học Bân a một tiếng nói, "Cái gì hả? Quay phim cái gì?"

Phương Văn Bình nói: " Chuyện của Giai Giai cậu làm thỏa đáng cho tôi, cứ như vậy."

"Tôi làm thỏa đáng cái gì." Đổng Học Bân trừng to mắt ra, "Bà nói rõ ràng được không?"

Phương Văn Bình nói: "Bạn tôi đã từng nói qua với tôi rất nhiều lần, muốn cho con gái cô ấy tiến vào vòng giải trí phát triển, muốn đóng phim, Giai Giai tôi cũng sớm gặp qua, là tôi nhìn lớn lên, điều kiện các phương diện đều rất không tồi, người cũng trẻ tuổi, chính là thời gian tốt nhất để làm minh tinh, cú điện thoại kia của cậu ngày hôm nay cho tôi mới khiến cho tôi nhớ ra trong nhà cậu có người đang làm ở tổng cục điện ảnh, cho nên tôi gọi Giai Giai tới, giao cho cậu."

Đổng Học Bân trong lòng mắng một câu má nó, "Bà thật đúng là không coi tôi là người ngoài à!"

Phương Văn Bình thản nhiên nói: "Cậu phủi đít bỏ đi đem tiểu Thiên Thiên ném cho tôi, tôi đều không nói gì, cậu còn ồn ào lộn xộn?"

Tôn Giai vừa nhìn hai người ầm ỹ, ặc ặc, lập tức nói: "Con, con đi phòng vệ sinh cái." Rồi đi vào WC, nhanh chóng đóng cửa phòng, cho hai người bọn họ thời gian nói chuyện.

Đổng Học Bân cả giận: "Bà còn ra điều kiện?"

"Tôi không nói như vậy, bất quá cậu lý giải như thế cũng không sai." Phương Văn Bình rất lưu manh nói.

Đổng Học Bân nghiến răng nói: "Phương Văn Bình, bà đừng quên bà lần trước thiếu nhân tình của tôi, bà uống say ai đưa bà về? Hả? Bà khát ai cho bà uống nước? Hả? Bà ói ra quần áo ai giặt cho bà? Hả? Điểm tâm của bà ai làm cho bà? Hả? Tôi lúc này bất chợt có việc nhờ bà giữ đứa nhỏ giúp tôi một chút, bà cái này khen ngược, còn ra điều kiện? Bà cái này... Tôi chưa thấy qua người như bà!"

Phương Văn Bình đen nghiêm mặt nói: "Cậu làm hay không làm!"

Đổng Học Bân nói: "Bà làm không được hả? Còn cần tìm tôi sao?"

"Cậu nói nhảm cái gì thế, tôi nếu có thể làm tôi còn tìm cậu?" Phương Văn Bình còn tính tình lớn hơn so với hắn.

Đổng Học Bân bĩu môi nói: "Lúc này mới biết khiêm tốn à? Phương gia các người là cái thế lực gì, chuyện của một cú điện thoại, tôi cũng không tin chút chuyện này bà cũng không làm được! Tôi thấy bà cũng là cố ý lăn qua lăn lại tôi!"

Phương Văn Bình nói: "Trước đây tôi gọi điện thoại cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại tổng cục điện ảnh xác nhập, thím hai cậu ngồi ở vị trí thứ hai, người đứng đầu cũng là đi lại rất gần với Tạ gia các người, toàn bộ cục điện ảnh hiện tại đều là hậu viện của Tạ gia các người, tôi đi chổ nào liên hệ? Cú điện thoại này tôi nếu như gọi, vậy ngược lại là hại Giai Giai, người nào không biết thù oán của hai nhà chúng ta! Tôi bắt chuyện một tiếng với công ty giải trí phía dưới cũng không phải là không thể được, nhưng lỡ như sau này bị người biết là tôi liên hệ, thím hai cậu bên kia có thể bỏ qua? Cho dù không có việc gì cũng có thể tìm ra chút chuyện, tôi cho cậu biết, Giai Giai là con gái của một người bạn học cũ của tôi, chuyện này tôi muốn vạn vô nhất thất! Rõ chưa?"

Đổng Học Bân hừ nói: "Chưa rõ!"

Phương Văn Bình chỉ chỉ hắn, "Dù sao cậu làm thỏa đáng cho tôi!"

"Tôi dựa vào cái gì, tôi thiếu bà hả?" Đổng Học Bân trừng mắt nói.

"Cậu cho rằng chiếu cố đứa nhỏ dễ dàng như vậy?" Phương Văn Bình nhìn hắn nói: "Cậu cũng là thiếu nợ tôi! Không nói, cậu làm thỏa đáng cho tôi đi!"

Đổng Học Bân: "..."

Hắn thật ra cũng không phải không thể làm, dù sao cũng không phải đại sự gì, nhưng hắn chịu không nổi cái ngữ khí và sắc mặt này của Phương Văn Bình, quá làm giận.

Lúc này, Tôn Giai từ phòng vệ sinh chạy ra.

Đổng Học Bân và Phương Văn Bình ngừng lại, cũng không cãi nhau ở trước mặt cô ấy.

Thế nhưng Tôn Giai hiển nhiên là nghe thấy bọn họ nói, không khỏi cúi đầu, "Dì Phương, con,con... Hay là thôi đi, con ngày mai tự mình..."

Phương Văn Bình tuyệt không khách khí nói: "Tính cái gì, con đừng phản ứng hắn, số điện thoại di động của hắn dì cũng cho con, ngày mai con gọi điện thoại tìm hắn, trong vòng tuàn này nếu như hắn không làm cho con, con tìm dì, dì tính sổ với hắn!"

Tôn Giai ngượng ngùng nói: "Thế nhưng..." Cô ấy rất ngượng, cũng nhìn ra thái độ của Đổng Học Bân.

"Không thế nhưng." Phương Văn Bình khí thế rất đủ nói: "Quyết định như thế, con muốn đi công ty giải trí nào, đến lúc đó nói cho hắn!"

Đổng Học Bân rất không nói gì, "..."

Tôn Giai nhìn Đổng Học Bân, cắn cắn môi.

Đổng Học Bân cũng bị cái biểu tình này của cô ấy khiến cho có chút rơi vào tình huống khó xử, trong lòng nói cái này gọi là chuyện gì, chần chờ một chút, vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Phương Văn Bình: "Tôi không phải cho bà mặt mũi, tôi cho bà biết, tôi là cho Tôn Giai mặt mũi, tôi là thấy cô gái nhỏ người ta không dễ dàng." Nói xong quay đầu nhìn về phía cô ấy, nói: "Được rồi, anh hỏi cho em một chút, em đem tin tức cá nhân để cho anh một phần, còn có điện thoại, đến lúc đó được thì anh gọi điện thoại cho em."

Tôn Giai kinh hỉ nói: "Thật sao?"

"Thật sự." Đổng Học Bân không tình nguyện nói.

"Vậy, vậy cảm ơn Đổng ca, cảm ơn dì Phương." Tôn Giai rất vui mừng.

Đổng Học Bân liết liết Phương Văn Bình, thấp giọng nói: "Lúc này tôi giúp bà một lần, bà lại thiếu tôi một nhân tình."

"Tôi là lãnh đạo cậu." Phương Văn Bình lẽ thẳng khí hùng nói: "Cậu làm việc cho tôi cũng không phải dĩ nhiên sao? Làm gì nhiều lời vô ích như vậy!"

Đổng Học Bân thật bội phục cô ấy, thật muốn đặt mông đem cô ấy ngồi chết!