Trong viện.
Chuyện tình càng ầm ĩ càng lớn, đều động tay luôn rồi.
Bất quá cảnh vệ viên bị Đổng Học Bân nhẹ nhàng phất tay làm ngã hai lần, hắn cũng không dám đi qua tiếp, mà là ở Bình bên cạnh Phương Văn.
"Bình tỷ." Cảnh vệ viên nhìn về phía cô ấy.
Phương Văn Bình quát mắng nói: "Nuôi cậu có tác dụng gì!"
Phương Thủy Linh cũng nổi giận, "Cô! Cô nhanh chóng trở về đi! Con cầu xin cô được chưa?"
Phương Văn Bình nhìn cháu gái nói: "Nha đầu ăn cháo đá bát! Không nói giúp cô của con! Còn giúp người ngoài!"
"Con không có không giúp cô!" Phương Thủy Linh đi tới ngăn trở bọn họ, "Nhưng các người đừng đánh, sao lại ra tay đánh nhau! Cô là lãnh đạo ủy ban kỷ luật mà!"
Đổng Học Bân nhìn Phương Văn Bình hừ một tiếng, nói: "Còn ra tay với tôi? Chọc tôi à? Cũng không hỏi thăm rõ ràng tôi là ai!"
Tạ Nhiên cũng vội vàng đến đây, "Anh rể! Anh cũng bớt tranh cãi!"
Đổng Học Bân cơn tức rất lớn, "Người ta đều ra tay với anh! Anh không đánh bọn họ một lần là không sai rồi!"
"Anh rể!" Tạ Nhiên nói: "Anh coi như cho em mặt mũi, đừng nói nữa, mọi người có chuyện từ từ nói, từ từ nói, đều là người có thân phận cả!"
Tạ Tĩnh cũng không muốn chuyện tình ầm ĩ lớn, tự nhiên nhanh chóng đi tới bên cạnh Đổng Học Bân, rất sợ Đổng Học Bân kích động sẽ đánh Phương Văn Bình, vậy có thể không tốt rồi, sức chiến đấu của anh rể bọn họ ai mà không biết, hắn muốn đánh người, trong viện không ai có thể ngăn được, Tạ Tĩnh rất sợ chuyện tình phát triển theo phương hướng bọn họ không ai muốn thấy, cho nên thẳng thắn dùng thân thể đem Đổng Học Bân và Phương Văn Bình tách ra. Bất quá cũng là Tạ Tĩnh lo vô cớ, Đổng Học Bân cho dù có thế nào, cũng sẽ không đánh Phương Văn Bình, thằng nhãi này không thèm ra tay với cô ấy, hắn tuy rằng tính tình lớn, nhưng cũng sĩ diện, đánh đàn bà? Đó hiển nhiên là tự làm mất mặt.
Tràng diện cứng đờ.
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình lại một lần nữa mắng.
"Tạ gia sao lại có cái loại người như cậu!" Phương Văn Bình mắng.
"Phương gia sao lại có cái loại đàn bà như bà chứ!" Đổng Học Bân chửi nói.
"Được đấy thằng oắt con!" Phương Văn Bình lạnh lùng nhìn hắn, "Còn ồn ào với Phương Văn Bình tôi phải không?"
Đổng Học Bân cười lạnh nói: "Còn uy hiếp tôi? Đừng có hù chết tôi chứ! Tôi con mẹ nó ồn ào với bà đấy thì sao? Bà cắn tôi hả? Cắn đi!"
Phương Văn Bình vỗ bàn đứng lên, "Cậu đến đây!"
"Tôi đến! Tôi đưa cánh tay cho bà cắn nè!" Đổng Học Bân cũng đứng lên.
"Cô nhỏ! Ai da!" Phương Thủy Linh gấp gáp ôm lấy lưng của Phương Văn Bình."Đừng đánh đừng đánh!"
Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh vừa nhìn, cũng nhanh chóng một trái một phải ôm lấy cánh tay của Đổng Học Bân, "Anh rể! Anh bình tĩnh! Bình tĩnh! Đều đừng đánh!"
Đổng Học Bân quát: "Anh bình tĩnh không được!"
Phương Văn Bình cũng trách mắng cháu gái: "Buông ra!"
"Các người buông tay cho anh!" Đổng Học Bân quay lại Tạ Hạo Tạ Tĩnh cả giận nói: "Anh còn không tin anh không thu thập được bà ta! Buông ra cho anh! Tin anh đá văng hai đứa hay không!"
Phương Thủy Linh nào dám buông tay.
Tạ Nhiên cũng như nhau, "Anh muốn đánh thì đánh em trước đi!"
"Anh đánh em làm gì!" Đổng Học Bân trừng mắt nói.
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình quả thật là thủy hỏa bất dung, hô đánh hô giết nhau.
Tạ Tĩnh hai mắt tối sầm. Cảm thấy trên mặt đều là nóng rực. Quá mất mặt!
Cảnh vệ viên cũng từng đợt vô lực, hắn biết tính tình hỗn đản của Phương Văn Bình, nhưng không ngờ rằng Tạ gia cũng có một người như thế!
Phương gia là địa phương nào?
Tạ gia là địa phương nào?
Sao có thể cho ra hai người lưu manh như thế!
Cảnh vệ viên tâm trạng ai thán không ngớt, cũng là không biết xử lý như thế nào.
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình sở dĩ có thể bị gọi là nữ hỗn đản và xú lưu manh. Vậy đã nói rõ tính tình và tính cách của hai người, căn bản là là cái loại không nghe người khác nói, cho nên mặc kệ đám người Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh ở một bên khuyên can như thế nào, hai người cũng không nghe, càng mắng càng hung. Càng chửi càng lợi hại, nếu như không phải mọi người ngăn cản, hai người có lẽ đã lao đầu vào nhau rồi.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên.
Reng reng reng, reng reng reng, là điện thoại của Phương Văn Bình.
Phương Văn Bình vừa lấy điện thoại ra, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, lại mắng Đổng Học Bân vài câu, "Cho dù là ba mẹ cậu cũng không nói như vậy với tôi! Tôi còn không trị được cậu!"
Đổng Học Bân khinh thường nói: "Đừng cậy già lên mặt với tôi! Ai sợ cái chiêu này của bà hả! Đổng Học Bân tôi lớn như vậy! Còn con mẹ nó chưa sợ qua ai đây!"
Phương Văn Bình chỉ vào hắn."Được, nhãi con!"
Nói xong, Phương Văn Bình tiếp điện thoại di động, "A lô, làm sao vậy... Ừm... Ừm... Còn muốn tôi đi qua? Các người làm ăn cái kiểu gì thế không biết! Chuyện gì đều phải do tôi xử lý hả... Hả? Vậy cần các người làm gì. Trước đó làm cái gì cho tôi hả, đi làm cái gì, không có lý tưởng... Đừng nói lời vô ích với tôi! Bản thân không có bản lĩnh thì câm mồm! Mượn cớ cái gì... Được rồi! Tôi lười nói chuyện tào lao với các người, ủy ban kỷ luật nuôi cả đám người rảnh rỗi các người cũng coi như tôi con mẹ nó không may... Hiện tại mấy giờ... Ừm... Tôi đã biết! Một giờ sau tôi trở lại! Cúp!"
Phương Thủy Linh kích động nói: "Đơn vị có việc?"
Phương Văn Bình mắng: "Một đám phế vật ăn cơm trắng. Cái gì đều phải tìm cô, cô nghỉ ngơi một ngày đều khó khăn. Sớm muộn gì cũng đuổi việc bọn họ!"
Phương Thủy Linh cũng không quản mấy lời thô tục trong miệng của cô, "Vậy con đưa cô đi ra ngoài, vẫn là chuyện của đơn vị quan trọng hơn, thật ra cũng không phải bọn họ không có năng lực, chủ yếu là năng lực của cô quá mạnh mẽ, đem bọn họ che lại, có sự tình, bọn họ khẳng định phải xin chỉ thị của cô mà." Cô ấy lập tức vuốt đuôi ngựa ngay và luôn.
Phương Văn Bình sắc mặt hòa hoãn một chút, "... Cô đi!"
Đổng Học Bân không chút khách khí châm chọc nói: "Gió đâu to quá nhĩ, còn phê bình người ta năng lực không được, bà cho rằng chỉ một mình bà biết công tác hả? Bà để cho bầu trời nghỉ ngơi một chút được không?"
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: "Tôi có việc, lười nhiều lời với cậu, đừng có gấp, chúng ta lần sau gặp, Đổng Học Bân phải không? Tôi nhớ kỹ cậu!"
Đổng Học Bân nói: "Tôi cũng nhớ kỹ bà!"
Cuối cùng nhìn Đổng Học Bân, Phương Văn Bình đi nhanh ra ngoài.
Phương Thủy Linh đuổi theo, Tạ Nhiên cũng đi theo ra ngoài, đưa cô ấy ra Tứ Hợp viện.
Không bao lâu, cửa Tứ Hợp viện đóng lại, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đều vào sân, hai người liếc nhau, toàn bộ thở dài một hơi.
Không dễ dàng!
Cuối cùng cũng tiễn bước một người!
Nhưng Đổng Học Bân còn đang mắng, "Cái bà thím này! Quả thật là cố tình gây sự! Còn là lãnh đạo cấp chính sở? Chưa thấy qua loại hỗn đản nào như bà ta!"
Tạ Nhiên đổ mồ hôi, trong lòng nói ngài cũng không tốt được chổ nào đâu, hai ngài ai cũng đừng nói ai.
Phương Thủy Linh nhanh chóng xin lỗi, "Đổng ca, vừa rồi xin lỗi, cô nhỏ của em..."
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, nói: "Không phải anh phê bình em đâu Tiểu Linh, cô nhỏ của em là cái loại người gì thế, anh chưa thấy qua mụ nào hỗn đản như thế cả!"
Phương Thủy Linh nói: "Đều là em không tốt."
Đổng Học Bân tức muốn điên, còn muốn quở trách.
Tạ Tĩnh kéo hắn một cái, "Anh rể, không quan hệ với Thủy Linh, anh bớt nói đi."
Đổng Học Bân cũng biết không thích hợp, không còn phê bình Phương Thủy Linh, mà là đặt mông ngồi xuống ghế, hung hăng vỗ bàn, phát ra một tiếng động lớn, "Đừng để cho anh nhìn thấy bà ta nữa!" Đổng Học Bân tự nhận mồm mép của mình là thiên hạ vô địch, lần nào mắng chửi người hoặc là cãi lại nói lí lẽ không phải mình chiếm thượng phong hả? Ai ngờ lần này gặp đối thủ, nói khó nghe như mình, tính tình cũng vô lại như mình, Đổng Học Bân thật sự bị chọc tức, Phương Văn Bình này, uổng cho cái khuôn mặt đẹp và vóc người đầy ắp tốt như vậy, Đổng Học Bân lần đầu tiên thống hận một người nữ đồng chí như thế, lớn lên đẹp thì làm sao? Đàn bà quan trọng nhất là cái gì? Là nội hàm! Là khí độ! Là khí chất! Với Phương Văn Bình, cho dù có đẹp cũng không tác dụng, cái tính tình thối kia, nội hàm đều là đen, đẹp có tác con mẹ nó dụng gì ở đây!
Đổng Học Bân thật sự ghi hận cô ấy!
Nhìn anh rể có cục tức mà không có chổ phát, Tạ Tĩnh cũng thấy có chút buồn cười, rót tách trà nóng cho hắn, "Anh rể, anh uống chút nước đi."
Đổng Học Bân cầm lấy uống một ngụm, nước nóng quá làm hắn xém phỏng miệng, thở phà phà ra mấy hơi, "Sao nóng như thế! Em cùng một giuộc với Phương Văn Bình có phải không?"
Tạ Tĩnh buồn cười, "Cô nhỏ của Thủy Linh người ta tốt xấu cũng là một nữ đồng chí, anh nói anh xem, cùng nữ đồng chí trí mà tức giận cái gì."
Đổng Học Bân tức giận nói: "Bà ta là nữ sao? Anh còn chưa thấy qua loại đàn bà nào như vậy! Còn bảo cảnh vệ viên bắt anh? Mù mắt chó của bà ta!"
Bạn gái còn đang ở đây, nên Tạ Nhiên vội khuyên nhủ: "Anh cũng đừng mắng nữa."
"Mắng bà ta thì làm sao? Anh không đánh cũng là thủ hạ lưu tình!" Đổng Học Bân tức không chổ phát, "Tiểu Linh, hôm nay anh cũng là cho em mặt mũi, bằng không bà ta còn muốn đi? Anh động ngón tay thì cho bà ta nằm một đống rồi!"
Phương Thủy Linh chớp chớp con mắt, "Chuyện này đều qua rồi, Đổng ca, anh đừng tính toán với cô của em, em thay cô bồi tội với anh."
Đổng Học Bân nổi giận đùng đùng nói: "Qua? Không qua được! Anh nói luôn ở chỗ này, chuyện này anh cùng bà ta không để yên! Là con la hay con lừa phải làm cho rõ ràng!"
"Nói cũng phải!" Chỉ có Tạ Hạo một người e sợ cho bất loạn ồn ào, "Anh rể được lắm! Quá ngầu!"
Tạ Nhiên đá em trai một cước, phê bình nói: "Tên nhóc em nói loạn cái gì thế! Còn lo sự tình không đủ lớn sao!"
Tạ Hạo cười hắc hắc, hắn cũng mặc kệ cái này cái kia, ác danh của Phương Văn Bình hắn cũng nghe qua, Tạ Hạo không dám ồn ào cô ấy, cũng biết đó là một nữ hỗn đản lục thân không nhận, nhưng anh rể nếu đấu với Phương Văn Bình, Tạ Hạo đương nhiên là hai tay ủng hộ.
Mọi người tâm tư khác nhau.
Phiền muộn nhất vẫn là cặp đôi Tạ Nhiên.
Trước đó Tạ Nhiên còn thấy rất tốt, hoặc có thể nói là ôm một tia may mắn, cảm thấy mâu thuẫn của hai nhà nhiều lắm là trên trưởng bối, không quan hệ gì cùng tiểu bối, lỡ như có quan hệ cùng có lợi... Hai nhà vẫn là cũng có thể làm tốt quan hệ với nhau, dù sao lợi ích là lớn nhất mà, nhưng hiện tại, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình mắng thành như vậy, thậm chí còn ra tay, cái phần mâu thuẫn này giống như là càng thêm không thể điều hòa, lúc đầu Phương gia và Tạ gia đã có thâm thù đại hận, nghĩ tới đây, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh tâm tình đều không được, bọn họ biết, hôn sự của hai người sợ rằng càng khó, hầu như nhìn không thấy khả năng thành công.
Ài!
Chuyện này ầm ĩ rồi!