Quyền Tài

Chương 1655: Đổng Học Bân VS Phương Văn Bình!




Trong sân.

Cục diện ầm ĩ thành một mảnh.

"Theo cô trở lại!" Phương Văn Bình túm người.

Phương Thủy Linh ngồi bất động, "Con không quay về!"

Phương Văn Bình rất bưu hãn, "Tin cô đánh con hay không?"

Phương Thủy Linh đỏ mắt nhìn cô ấy, "Cô đánh được thì đánh!"

Cô ấy cũng là mặc kệ giá nào, xem ra tình cảm của cô ấy cùng Tạ Nhiên quả thật đã rất sâu.

Phương Văn Bình nghiêm mặt quát: "Xú nha đầu! Thật sự cho rằng cô không dám đánh con à!"

Tạ Nhiên sợ bạn gái gặp chuyện không may, vội vàng che ở phía trước, "Dì Phương, chuyện của con cùng Tiểu Linh con sẽ nói cùng ba mẹ, khẳng định sẽ làm cho bọn họ đồng ý!"

Phương Văn Bình con mắt cũng không nhìn hắn, "Bọn họ đồng ý có quan hệ gì với tôi?"

Tạ Tĩnh cũng bị vẻ cường thế vô lại của Phương Văn Bình làm cho khó giữ được vẻ trung lập, "Bà đây là bổng đánh uyên ương!"

Phương Văn Bình hí mắt, khí thế không giảm nói: "Tôi ngày hôm nay cũng là bổng đánh uyên ương, tôi lập lại lần nữa, tôi không đồng ý! Ai tới cũng vô dụng!"

Không nói lý.

Không coi ai ra gì.

Chanh chua.

-- đây là Phương Văn Bình!

Đừng nói những người khác, ngay cả người của Phương gia cũng không có biện pháp làm gì đối với người này, bản tính vô lại của Phương Văn Bình là có tiếng trong vòng tròn nhỏ này, chỉ cần là người có chút cấp bậc, hơi chút lý giải cô ấy, ai không biết người quả phụ này là một nữ hỗn đản rõ đầu rõ đuôi, cũng không biết là không phải bởi vì chuyện của chồng trước tạo thành cái tính tình hiện tại này, dù sao từ việc cô ta tận tay đem mấy người của Phương gia và chồng của mình trước sau bắt giữ, đã không có người nguyện ý đi đắc tội cô ấy, nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì người phụ nữ này hoàn toàn là không theo đường lối thông thường, không thể dùng lẽ thường để nói, một người tuân thủ quy tắc và một người điên, mọi người hiển nhiên nguyện ý giao tiếp cùng người tuân thủ quy tắc, bởi vì một người điên, bạn vĩnh viễn cũng không biết người ta sẽ làm ra chuyện gì, nữ hỗn đản này ngay cả chồng của mình đều có thể tận tay đưa vào ngục giam, đối mặt người ngoài, vậy càng có thể trở mặt, ai không có suy nghĩ?

Phương Văn Bình đại náo Tứ Hợp viện.

Tạ Nhiên Tạ Tĩnh bọn họ đều có chút chống đỡ không được.

Nhưng bọn họ đều đã quên. Trong đám người đang ngồi không chỉ có Phương Văn Bình là hỗn đản. Còn có một xú lưu manh mà tất cả mọi người công nhận cũng ở trong sân đây!

Đó chính là Đổng Học Bân!

Thằng nhãi này đã nhìn không được!

Lúc Phương Văn Bình lại một lần dùng giọng điệu khinh miệt quát mắng Tạ Nhiên, Đổng Học Bân vỗ cái rầm xuống bàn đá, cảm giác bàn đều run rẩy một chút, một tiếng này cũng dọa Phương Thủy Linh và đám người Tạ Tĩnh hết hồn. Đều đem ánh mắt qua.

Nhưng Phương Văn Bình chẳng quan tâm đến tiếng động này. Đương nhiên không có khả năng bị hù dọa như thế. Nhìn về phía Đổng Học Bân nói: "Vỗ cái gì mà vỗ! Hù dọa ai thế!"

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy, "Cô hô cái gì mà hô! Cho rằng chỉ giọng bà là lớn hả!"

Anh rể ra ngựa!

Tạ Hạo và Tạ Tĩnh đều là biểu tình phức tạp!

Chỉ có Tạ Hạo tên nhóc này một trận kích động, "Anh rể! Nhanh chóng diệt bà ta đi! Quá làm giận!"

Phương Văn Bình nở nụ cười một chút."Anh rể? À, cậu cũng là chồng của Tạ Tuệ Lan? Đổng Học Bân?"

Đổng Học Bân cũng cười ha ha nhìn cô ấy, "Nhận thức tôi? Vậy thật đúng là vinh hạnh của tôi."

Phương Văn Bình nói: "Đại danh của tên nhóc cậu tôi cũng ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ rằng ngày hôm nay lại gặp mặt trong trường hợp như vậy."

"Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của bà đã lâu." Đổng Học Bân nói: "Bất quá bà nên làm rõ ràng trước nơi này là nhà của ai, là nhà của Đổng Học Bân tôi, còn không tới phiên người của Phương gia các người dương oai!"

Phương Thủy Linh cũng hiểu được mình cũng bị mắng chung, nhưng cô ấy hiện tại cũng không quan tâm.

Phương Văn Bình ồ một tiếng, "Khẩu khí rất lớn, tôi quản nơi này là nhà ai! Phương Văn Bình tôi muốn làm cái gì liền làm, đến lượt cậu quản hả? Không phải là một tiểu cán bộ của ủy ban kỷ luật sao, tôi nhớ kỹ cậu là giám sát viên cấp chính xử của phòng thứ tám? A, chủ nhiệm phòng thứ tám các người ở trước mặt tôi cũng không dám nói như vậy, cậu tính là thứ gì?" Phương Văn Bình đã bắt đầu có ý mắng chửi người, rất bừa bãi. Bất quá Phương Văn Bình theo bối phận mà nói, quả thật là cao hơn Đổng Học Bân, hơn nữa cô ấy tại ủy ban kỷ luật trung ương lại là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất, cấp chính sở, cao hơn so với Đổng Học Bân hai cấp, phân biệt ra, cô ấy cũng quả thật có tư cách khinh thường Đổng Học Bân.

Phương Thủy Linh nghe không nổi nữa, vội la lên: "Cô nhỏ!"

Đổng Học Bân không tức giận, trả lời lại một cách mỉa mai: "Bà ở trong đơn vị cấp bậc là cao hơn tôi, vậy thì làm sao? Đây là nhà tôi, tôi cho bà vào sao? Bà tính là thứ gì? Còn ỷ vào mình tuổi lớn cấp bậc cao không coi ai ra gì? Tôi đều thấy khó coi thay Phương gia các người, lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả một chút cơ bản nhất như gõ cửa cũng không biết, mất mặt xấu hổ đâu đến nhà của chúng ta, còn đem cấp bậc đè tôi? Tôi con mẹ nó quản bà là ai!"

Tạ Nhiên gấp gáp nói: "Anh rể!"

Phương Văn Bình nói: "Còn mắng chửi người?"

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Chỉ cho bà mắng tôi không được chửi hả? Cái lý gì cũng đều ở chổ bà? Nhảm nhí! Tôi mắng cũng là bà!"

Phương Văn Bình cũng phát hỏa, "Thằng nhóc con, cậu thật đúng là xem mình là đại nhân vật sao?"

Đổng Học Bân nói: "Là bà xem mình như đại nhân vật, không phải tôi, tôi chửi mới mẻ hả? Thêm một mình bà không nhiều bớt một mình bà cũng không ít!" Đừng nói mắng lãnh đạo, Đổng Học Bân đánh đều đánh qua không chỉ một lần, căn bản là không quan tâm đến cái này.

Hắn sợ cái gì?

Hắn cái gì cũng không sợ!

Phương Văn Bình quay lại Phương Thủy Linh nói: "Thấy không? Cái này chính là đức hạnh của Tạ gia bọn họ, anh rể đời thứ ba đều hỗn đản như thế, những người khác có thể dễ đắc tội? Con còn muốn gả vào trong loại gia đình này? Đầu óc con bị ngâm nước nóng rồi hả?" Nói xong, Phương Văn Bình nhìn về phía Đổng Học Bân nói: "Thằng oắt con, khá lắm, Phương Văn Bình tôi lần đầu tiên gặp phải có người dám nói như vậy với tôi, dụ dỗ Tiểu Linh nhà tôi, cậu còn lẽ thẳng khí hùng? Cậu con mẹ nó không biết mình con mẹ nó họ gì sao?" Nếu như nói vừa rồi Phương Văn Bình mắng người mà không hề thô tục chỉ là châm chọc vài lời, lúc này Phương Văn Bình cũng đã bắt đầu mắng chửi người, "Thằng nhóc", "Mẹ nó", miệng đầy thô tục.

Có thể nói đến mắng chửi người, Đổng Học Bân đương nhiên là hồn nhiên không sợ, "Tôi cũng con mẹ nó nói với bà như vậy, làm sao vậy? Còn ồn ào với tôi? Chuyện của Tiểu Nhiên và Tiểu Linh rốt cuộc thế nào, tôi mặc kệ, nhưng bà tới nhà của tôi dương oai, vậy bà tìm lộn người rồi, cũng không hỏi thăm Đổng Học Bân tôi là ai! Đây là chổ để bà khóc lóc om sòm sao?" Đổng Học Bân đem lời mới vừa rồi của Phương Văn Bình nói trở lại nguyên vẹn.

Phương Văn Bình và Đổng Học Bân cứ như thế mà mắng!

Cô một câu tôi một câu, trong miệng tất cả đều là nói bậy!

"Tin tôi tát cậu hay không?" Phương Văn Bình nói.

"Tôi còn thật không tin, tới đi!" Đổng Học Bân kêu gào nói: "Còn tát tôi? Cũng không biết ai tát ai, đừng cho là tôi không dám đánh đàn bà!"

Phương Văn Bình cười nói: "Ha ha, tôi thật không nghĩ đến cậu dám đánh đàn bà!" Nói xong còn đi về phía trước vài bước, đưa mặt qua, "Tới, đánh đi! Đánh đi!"

Đổng Học Bân nói: "Bà đừng có bố láo!"

Phương Văn Bình nói: "Bố láo chính là con mẹ cậu!"

"Tôi chưa thấy qua loại chợ búa nào như bà cả!" Đổng Học Bân cũng bị chọc tức.

Phương Văn Bình đánh trả nói: "Tôi còn chưa thấy qua thằng oắt con nào như cậu cả! Nhãi ranh! Dương oai với tôi? Cậu tát một cái thử xem!"

Đổng Học Bân từ ghế trên đứng lên, "Thật cho rằng tôi không dám đánh bà hả!"

Phương Văn Bình nói: "Tới đi, cậu không đánh đều là cháu trai của tôi! Tôi còn sợ cậu? Cũng không về soi gương đi! Lão nương ăn muối còn nhiều hơn so với cậu ăn cơm! Ồn ào với tôi? Thật không đem Phương Văn Bình tôi để vào mắt?"

Đổng Học Bân cười nhạt, "Đem bà để vào mắt? Bà thật đúng là đem mình thành đại nhân vật à? Trong mắt tôi ai cũng đều có, đáng tiếc cũng là không có bà!"

Đổng Học Bân vừa ra tay, lập tức triền đấu với Phương Văn Bình!

Hai người không ai rơi vào hạ phong, cứ như thế cô một lời tôi một câu mắng nhau!

Đổng Học Bân là mồm mép gì, Phương Văn Bình một chút cũng không soa, hai người đấu như thế, hầu như là mắng cho cả trời đen kịt!

Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn, cuối cùng Đổng Học Bân và Phương Văn Bình mắng nhau, Phương Thủy Linh bọn họ ngay cả nói đều không nói được.

Càng mắng càng lớn!

Lời khó nghe muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Phương Thủy Linh đều thấy choáng váng, Tạ Nhiên cũng cả kinh!

Hai người liếc nhìn nhau, biết không thể khiến cho tình thế phát triển tiếp tục như thế, cứ mắng như thế, hai người bọn họ ngay cả một tia hy vọng kết hôn cũng không có, vì cái này sẽ thành thù, hơn nữa tình thế sớm có chút khống chế không được, bọn họ cảm giác Đổng Học Bân và Phương Văn Bình đã sắp đánh nhau thật, thật sự là có cảm giác tùy thời đều có thể ra tay, vì vậy hai người cuống quít đi tới tận lực kéo hai người ra.

Phương Thủy Linh kéo Phương Văn Bình, liên tiếp kéo về sau, "Cô nhỏ, cô nhỏ, cô đừng, bình tĩnh một chút!"

Tạ Nhiên cũng ôm lấy lưng của Đổng Học Bân, liều mạng đem hắn lôi về sau, "Anh rể, anh cho em một chút mặt mũi, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau."

Phương Thủy Linh lớn tiếng nói: "Đều đừng cãi nhau!"

Tạ Nhiên nói: "Đều tại tôi, hai ngài xin bớt giận, xin bớt giận!"

Nhưng Đổng Học Bân và Phương Văn Bình đang mắng cao hứng, làm sao nghe bọn họ, cho dù bị hai người kéo ra xa một ít, cũng mắng nhau dù cách Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên, ai cũng ngăn không được!

Tạ Hạo trợ uy nói: "Anh rể cố lên! Anh rể cố lên!"

Tạ Tĩnh cũng nhìn không nổi nữa, hung hăng vỗ cái trán của mình, hoàn toàn không ngờ rằng tình thế dĩ nhiên sẽ phát triển đến cái dạng bây giờ, cái này đều cái gì cùng cái gì!

Hình tượng ngụy trang của Đổng Học Bân trước đó trước mặt Phương Thủy Linh nhất thời bại lộ!

Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên bọn họ nhìn Đổng Học Bân và Phương Văn Bình còn muốn mắng nhau, hầu như đều có cảm giác muốn té xỉu, cũng là dở khóc dở cười.

Hai người lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương!

Hai người đệ tử của đại gia tộc chính giới!

Hiện tại đã không có phong độ hung hăng mắng nhiếc nhau?

Cái hình ảnh này thật sự có chút làm cho khó có thể tiếp thu, phàm là người biết thân phận của hai người đang mắng nhau này là gì, phỏng chừng đều không thể tiếp thu!

Chổ nào có loại cán bộ của ủy ban kỷ luật trung ương?

Chổ nào có loại đệ tử thế gia miệng đầy thô tục?

Nhưng mà cảnh này phát sinh ở tại trước mặt của bọn họ, làm cho tâm tư hộc máu bọn họ đều có!

Một người là nữ hỗn đản có tiếng của Phương gia, một người là xú lưu manh có tiếng của Tạ gia, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình, hai người điên trong điên cứ như thế mà đối kháng nhau, va chạm toét ra từng tia lửa!