Quyền Tài

Chương 1599: Phản ứng của sòng bạc




Năm ngày sau.

Buổi sáng mười giờ hơn.

Máy bay tới, đáp xuống sân bay thủ đô.

Phòng khách sân bay, Đổng Học Bân là tự mình trở về, sau khi xuống máy bay vẫn là một thân quần áo nhẹ nhàng cầm một cái bọc nhỏ, bước chân nhàn nhã, đi bộ ra sân bay, lẩm bẩm một khúc nhạc đi ra phòng khách, xếp hàng lên xe taxi. Mấy ngày nay Đổng Học Bân chơi rất vui vẻ, đầu tiên là đoàn tụ cùng vợ và đứa nhỏ, sau là giúp vợ tạo thế gõ vài người trong tỉnh, gặp bạn học cũ, cuối cùng còn cùng vợ đi Ma Cao chơi một vòng lớn, đi dạo phố, mua sắm, ngắm phong cảnh, ngồi thuyền, dạo chơi ngoại thành, ngủ, ài không nên nói ra, hắn hiện tại cảm thấy mỗi một tế bào đều lộ ra một vẻ sung sướng, toàn thân đều rất thả lỏng.

"Sư phụ, đi Bình An."

"Được."

"Tôi hút thuốc được không?"

"Hút đi, hạ cửa sổ xuống."

"Được, ngài cũng hút một điếu nhé?"

"Ha ha, vậy được, vừa lúc không có thuốc, tiểu tử vừa xuống máy bay?"

"Đúng vậy, cùng vợ đi ra ngoài chơi một chuyến, vừa trở về."

"Bên ngoài thành phố nào cũng có phong cảnh không tồi, bất quá nói đi thì cũng nói lại, ở đâu cũng không tốt bằng kinh thành chúng ta."

"Hắc, lời này của ngài nói đến lòng tôi rồi, không sai, bên ngoài tùy tiện một thành phố du ngoạn nào đều cũng có sông có núi, nhìn vô cùng đẹp, cho dù không phải thành phố du ngoạn, người cũng không nhiều, xe cũng không nhiều, trong ngoài đều rất thống khoái, bình tĩnh mà xem xét, kinh thành thật sự là chổ nào cũng không được, căn bản không có cách nào so sánh với người ta, thế nhưng. Ha ha, tôi vẫn cảm thấy kinh thành chúng ta tốt hơn, không có cách."

Đổng Học Bân và tài xế hàn huyên hơn nửa đường, tài xế taxi kinh thành đều là rất có thể nói, Đổng Học Bân cũng có thể nói, lúc này vừa nói là không dứt.

Reng reng reng.

Điện thoại di động đột nhiên kêu to.

Vừa nhìn dãy số, là một dãy số kinh thành, bất quá điện thoại di động Đổng Học Bân không có lưu, cũng không biết là ai, cuối cùng vẫn là tiếp.

"A lô?" Đổng Học Bân nói.

Đầu kia là một giọng nữ."Đoán xem, tôi là ai."

Đổng Học Bân vừa nghe liền nhận ra, "Ặc, là chị Trương à."

Trương Long Quyên cười ha ha, "Được lắm tên nhóc cậu. Lỗ tai còn rất thính!"

Đổng Học Bân cười khổ."Cái giọng điệu và ngữ khí của ngài, tôi nghe không ra mới là lạ, ơ, sao ngài đổi số điện thoại di động? Cái này không phải số của kinh thành sao?"

"Chị Trương cậu đang ở kinh thành đây. Dãy số Phất Châu bên chị không dùng được, luôn không có tín hiệu với bên này, nên đến đây thay đổi cái khác, vừa rồi gọi cho cậu thì điện thoại tắt máy, đi chổ nào?"

"Vừa xuống máy bay, sắp đến... Cổng Đông Trực rồi?"

"Vậy vừa lúc, chỉ một mình cậu? Tới Hậu Hải đi, cũng không xa."

"Một người thì một người, đi Hậu Hải làm gì? Ngài ở kia à?"

"Đúng vậy, ha ha, chị Trương cậu đều tới kinh thành nhiều ngày, chờ cậu, mau tới, đừng nói lời vô ích với chị Trương cậu, tới cho cậu một kinh hỉ!"

"Kinh hỉ? Kinh hỉ cái gì hả?"

"Nói nhiều vậy! Tới không phải sẽ biết sao!"

"Ặc, vậy tôi đi chổ nào tìm ngài hả?"

"Lúc đến thì gọi điện thoại, ha ha, cúp."

Điện thoại bị cúp, Đổng Học Bân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói một tiếng với tài xế.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Xe tới, Đổng Học Bân tính tiền xuống xe.

Bên này hẳn là một trong những trung tâm của kinh thành, cũng là vùng có hoàn cảnh tốt nhất ở kinh thành, tuy rằng Hậu Hải không phải là biển, nhưng cũng là một cái hồ rất đẹp, đặc biệt sạch sẽ, không bẩn giống như sông Hộ Thành hay là sông Lương Thủy, khắp nơi đều lộ ra vẻ sảng khoái, kiến trúc cổ xung quanh còn mang đậm văn hóa nội tình, bờ hồ, liễu thụ, gió nhẹ, bầu không khí tốt miễn bàn. Đương nhiên, đây là do hiện tại sửa trị tương đối tốt, Đổng Học Bân khi còn bé lúc ấy, khí tức văn hóa ở đây không có biến hóa quá lớn, nhưng chưa có làm thanh tịnh như thế, hai mươi năm qua, kinh thành biến hóa là rất lớn, hầu như là mỗi năm một hình dáng.

Đứng ở bên hồ, hóng gió mát, Đổng Học Bân nhìn xung quanh, rốt cục, một tiếng cười ha ha từ phía sau truyền đến, vừa nghe liền biết là ai, tiếng cười của Trương đại tỷ rất có đặc điểm, tiếng nói cũng như vậy, có rất ít người chỉ cười ha ha mà âm thanh có thể gợi cảm và tiêu sái giống như cô ấy, chỉ là nghe tiếng cười này, mặc dù Đổng Học Bân không nhận ra cô ấy, trong đầu xuất hiện ấn tượng đầu tiên, người này cũng khẳng định là một đại mỹ nhân.

"Tên nhóc tới rồi à?"

"Ừm, tới."

"Chờ cậu nửa ngày rồi."

"Ặc, tôi tới rất nhanh, ngài cũng không sớm nói với tôi, may mà tôi là ngày hôm nay xuống máy bay, nếu không ngài đi chổ nào tìm tôi."

Đổng Học Bân quay đầu lại thấy được Trương Long Quyên cách đó không xa.

Ngày hôm nay Trương đại tỷ vô cùng gợi cảm, có thể mặc một váy dài đặc biệt tinh khiết màu đen, đem hai đùi đẹp đầy ắp làm co dãn mười phần, ở giữa không có một tia khoảng cách, dưới chân cô ấy là một đôi cao gót màu bạc, mặt chân và chổ ống quần lộ ra một phần vớ chân, trên thân là một cái áo vải xẻ cổ chữ V thật sâu, cái khe ấy sâu đến dọa người, cả người rất có phong cách tây, cũng cực kỳ mê hoặc.

Trương Long Quyên cuộn tóc dài lên, sau khi đi tới đưa tay sờ soạng khiêu khích khuôn mặt của Đổng Học Bân một chút, "Ha ha, nhớ chị Trương cậu không?"

Đổng Học Bân mặt nóng lên, "Nhớ."

Trương Long Quyên nói: "Tôi hôm nay đẹp không?"

Đổng Học Bân nuốt nước bọt nói: "Đẹp, ngài vẫn đều đẹp."

Trương Long Quyên cười đến ngực run rẩy, "Vật nhỏ thật có thể nói, chị thích nghe."

Nụ cười của Trương đại tỷ không ung dung giống như Tạ Tuệ Lan, không ôn nhu giống như Cù Vân Huyên, không rụt rè giống như Ngu Mỹ Hà, không lãnh đạm giống như Cảnh Nguyệt Hoa, không mẫu tính giống như Từ Yến, lại càng không thanh nhã giống như Khương Phương Phương, mà là một loại rất phô trương, rất vui vẻ, cảm giác đặc biệt chân thực, vừa thấy nụ cười của cô ấy, tựa như là có thể cảm giác được khí chất hào sảng thong dong từ bên trong toát ra của cô ta vậy.

Đã lâu không gặp, Đổng Học Bân không nhịn được nhìn cô ấy nhiều vài lần, nhất là đùi đẹp và mông đẹp ẩn hiện dưới lớp váy, thật sự là... Quá đẹp một chút.

Trương Long Quyên cười cười, "Ồ, nhìn đến ngây người luôn à?"

Đổng Học Bân vội nói: "Không có, cũng không có."

"Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện, ha ha." Trương Long Quyên thoải mái ôm vai của Đổng Học Bân, mang theo hắn cùng nhau đi phía trước.

Đổng Học Bân rất xấu hổ, hắn không thể chịu được nhất cũng là nhiệt tình của Trương đại tỷ, trước đây như vậy, hiện tại cũng vậy, thật sự không biết nên ứng đối thế nào. Trương đại tỷ vừa ôm như thế, bộ ngực cực lớn bên dưới lớp áo cũng theo tiết tấu của giày cao gót từng chút từng chút cọ trên cánh tay của Đổng Học Bân, hắn đều có thể cảm thụ được vẻ mềm mại của Trương đại tỷ, hình như áo ngực bên trong rất mỏng, như không có mặc, đặc biệt mềm mại.

"Chị Trương, đừng khách khí."

"Làm sao vậy? Coi cậu mặt đỏ kìa."

"Khụ khụ, muốn ôm cũng là tôi ôm vai ngài, làm gì có nữ ôm vai nam."

"Ấy da, nhóc đẹp trai của chúng ta còn rất sĩ diện nha, được, vậy cậu ôm chị đi, ha ha." Trương Long Quyên buông lỏng tay ra, rất hào phóng vươn vai của mình ra.

Đổng Học Bân ặc một tiếng, cuối cùng vẫn không dám, nói sang chuyện khác: "Vậy cái gì, ngài sao tới kinh thành? Tới làm việc à?"

Trương Long Quyên nói: "Đúng vậy, công ty có chút việc đến đây xử lý, gần đây nghiệp vụ và đầu tư dần dần dời vào trong nước, thuận tiện mà, cũng cho cậu một kinh hỉ."

Đổng Học Bân hỏi: "Cái kinh hỉ gì hả?"

Trương Long Quyên cười, "Hiện tại không thể nói, tới rồi cậu sẽ biết, ha ha, trước tiên là nói về chuyện cậu đi Ma Cao chơi đùa thế nào đi."

"Cũng được, tùy tiện đi vài vòng, sau đó..." Nói xong, Đổng Học Bân bỗng nhiên kinh ngạc, "A, sao ngài biết tôi Ma Cao?" Hắn mới suy nghĩ qua, mình đi du ngoạn, ngay cả lãnh đạo trong cơ quan Đổng Học Bân cũng chưa nói, người khác sao có thể biết?

Trương Long Quyên dương dương tự đắc, "Chị Trương cậu cái gì không biết chứ."

Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Nói thật, ngài... Tôi không nói cùng ngài hả?"

"Cậu không nói chị Trương cũng không biết sao? Tên nhóc cậu có phải là đi sòng bạc Bồ Kinh? Ha ha, cũng đừng quên chị Trương cậu là lập nghiệp từ cái gì, đồng tiền đầu tiên cũng là kiềm từ trong sòng bạc, tự nhiên cũng nhận thức không ít người, tôi cũng là mấy ngày trước mới nghe nói, có một người bạn nói cho tôi biết có một người thanh niên mới nhập vào trang nhất của danh sách nguy hiểm đi sòng bạc Bồ Kinh, làm sòng bạc lớn nhất Ma Cao này sợ đến quá phát hoảng, cái danh sách này cậu có thể không biết, cũng là một vài người có đổ thuật cực cao sòng bạc không chào đón, số trang càng cao, trình độ nguy hiểm càng lớn, mà trang nhất cũng chỉ có ba người mà thôi, ha ha, tôi đoán cũng là tên nhóc cậu đi, có người nói buổi tối ngày đó, toàn bộ sòng bạc của Ma Cao đều giật mình, như lâm đại địch, cậu không nghe nói sao? Có một vài người khách tuổi không khác biệt cậu tướng mạo cũng có chút tương tự với cậu, sau đó không cho bọn họ đi vào, lúc ở cửa kiểm tra thì đem người mời đi."

Đổng Học Bân trong lòng nói thì ra là thế, không nói gì: "Còn có chuyện này? Tôi đi vào buổi tối ngày đó, sau đó cũng không có ghé lại, đều là đi thăm một ít khu phong cảnh, không đi sòng bạc."

Trương Long Quyên vỗ tóc hắn một cái, "Cậu à, gặp phải động tĩnh lớn như vậy còn không biết, thật là đủ có thể, mấy ngày nay cậu đi thế nhưng làm đám người kia bị lăn qua lăn lại đến điên, nghe nói còn có một sòng bạc có chút giao tình với đổ thuyền lần kia chúng ta đi, phải ngừng kinh doanh chỉnh đốn một ngày, ha ha, tôi lúc đó nghe thiếu chút nữa cười đến sặc nước."

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Tôi căn bản sẽ không dự định đánh bạc, ngài cũng không phải không biết tôi hiện tại làm gì, đám người kia, có cần vậy không."

Trương Long Quyên cười nói: "Bọn họ không rõ ràng lắm cậu là cán bộ ủy ban kỷ luật, ngay cả cậu tên gì đều không biết, nhìn cậu đi qua, còn tưởng rằng ai đắc tội cậu, cậu cái này là muốn đi tìm sòng bạc tính sổ, cho nên mới làm ra tư thế đó, tên nhóc cậu lúc trước đem một thẻ bạc giá trị thấp nhất thắng hơn mười tỷ nhân dân tệ, không nói cái khác chỉ bằng chiêu thức ấy của cậu, sòng bạc nào thấy cậu không tránh xa hả? Đều sợ cậu đi chổ bọn họ, mấy chục triệu bọn họ chịu nổi, mấy trăm triệu bọn họ cũng chịu nổi, nhưng mấy chục tỷ, ai cũng chịu không nổi!"

Đổng Học Bân bật cười nói: "Bọn họ đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đều nói với bọn họ tôi cũng là đi xem, không dự định chơi."