Trong đình viện.
Thảm cỏ xanh, trên thảm cỏ bày biện bàn đá cầm thạch, Tạ lão hơn bảy mươi tuôi đang cùng một lão nhân sáu mươi tuổi đánh cờ vua.
Xem ra khi còn bé vô số lần gặp qua tông bí thư trong TV, Đổng Học Bân đã khan trương lại kích động, còn có chút không thể tin được tròng mắt mình, Đổng Học Bân đương nhiên tinh tưởng, Tạ lão không hê chỉ là tông bí thư năm đó, cho dù hôm nay, lực ảnh hưởng lão nhân gia đối với nước cộng hòa cũng tuyệt đối to đến thái quá, không dám nói không người nào có thể lớn hơn, nhưng ít nhất nước cộng hoà bài danh ba đại nhân vật đứng đầu, nhất định sẽ có một phần của Tạ lão.
Ông ấy chính là gia gia Tạ Tuệ Lan?
Đây là bối cảnh thông thiên của Tạ Tuệ Lan??
“Ha ha, lão Trương, cậu đánh quân cờ này hạ tốt!” Tạ lão vuốt vuốt râu mép, đưa tay rơi xuống.
Lão đầu đối diện kia nói: “Tạ lão, ha ha, kỳ nghệ của ngài mới là càng ngày càng tinh xảo”.
Cách đó không xa Tạ Tuệ Lan thấp giọng nói: “Lúc lão gia tử đánh cờ không thích bị quấy rầy, Tiểu Đổng, chúng ta đen bên kia một chút”.
Tạ Hạo thấy Đổng ca có điểm há hốc mồm, không khỏi hắc hắc vui lên, “Đổng ca, đừng xem ông nội của em giờ đây lui về tuyển hai, đừng xem ông có điểm lão hổ đồ, nhưng năng lượng vẫn rất lớn, ừm, ngày hôm qua, thủ trưởng đương nhiệm còn bái phỏng ông nội của em, em nghe chị em nói anh muốn xuống cơ sở công tác? Hắc hắc, đơn giản, chuyện này đó chính là một câu của ông nội em, sau này anh coi như là nhân mã Tạ hệ đó”.
Tạ Tuệ Lan cau mày nhìn đệ đệ, “Nói em bao nhiêu lần! Không nên nói lung tung!”
Tạ Hạo gãi gãi đầu.
Tạ hệ? Đổng Học Bân đầy mồ hôi, địa phương có chính trị thì có đấu tranh, địa phương có đấu tranh thì có phe phái, ơ trong phân cục, Đổng Học Bân là phe phái Từ Yến, thường xuyên bị người nói là nhân mã Từ hệ, nhưng hiển nhiên, Từ hệ và Tạ hệ căn bản không phải một tầng lớp, một cái cực hạn tại phân cục, một cái lại phóng tầm mắt cả nước. Đàm luận? Chờ một chút! Tạ hệ? Tạ hệ? Đổng Học Bân đột nhiên liên tường từ Tạ lão và dòng họ Tạ Tuệ Lan đến gì đó, gì kia, bí thư thị ủy kinh thành... giống như cũng họ Tạ!? Ta kháo! Ta kháo! Không phải chú?
Ở phía xa, một quân cờ vua hạ xuống trên bàn, Đổng Học Bân run sợ trong lòng nói: “Tạ tỷ, Tạ bí thư thị ủy...” Tạ Tuệ Lan hơi trầm ngâm, cười cười, “...Là phụ thân tôi”.
Đổng Học Bân tâm đâm đầu vào tường cùng có, ta sợ, kinh thành là trung tâm chính trị của nước cộng hoà đó, là thành phô trực thuộc trung ương, người đứng đầu kinh thành đó là phải tiến vào ủy viên cục chính trị, chân chính cấp phó thử tưốhg, bí thư thị ủy lại là phụ thân Tạ Tuệ Lan? Tổng bí thư khỏa trước lại là gia gia Tạ Tuệ Lan? Không trách được nàng còn trẻ như vậy có thể lên làm lãnh đạo cục tin tức bộ Trung tuyên! Cái bối cảnh này, hoàn toàn có thể đi ngang trong kinh! Đổng Học Bân xem xét mắt Tạ Tuệ Lan, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, cảm giác mình cùng nàng thật sự là người ở hai thế giới. Tạ tỷ có cậu cô dì chú bác còn không biêt là đại quan gì! Mình nhìn thấy có lẽ chỉ là một góc núi băng trong thế lực Tạ gia!
Trong lúc nhất thời, lòng ngưỡng mộ của Đổng Học Bân đối với Tạ Tuệ Lan giấu càng sâu, Tạ tỷ căn bản không phải mình có thể trèo cao.
Bên kia, quân cờ Tạ lão còn chưa hạ hết.
Tạ Tuệ Lan xem xét, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười, “Tiểu Đổng, không phải cậu nói kỳ nghệ cậu rất tốt? Cũng là lúc nhàn rồi, hai chúng ta thử một ván”.
Tạ Hạo ồ lên một tiếng, “Đổng ca cũng là cao thủ cờ vua? Cùng quá lợi hại à? Còn có gì anh không lợi hại?”
Đổng Học Bân vội khiêm tốn một câu, đánh cờ là đặt quân cờ xuống, vừa vặn giảm bớt thoáng cái thần kinh căng cứng của mình, cùng đúng lúc phơi bày cho Tạ Tuệ Lan một ít kỳ nghệ cao siêu của mình. Cạch cạch, sau khi dọn xong quân cờ, Đổng Học Bân nói: “Ưu tiên con gái, Tạ tỷ, trước hết mởi ngài” Đánh trước đương nhiên chiếm cứ nhất định ưu thế, Đổng Học Bân phỏng chừng kỳ nghệ Tạ Tuệ Lan khẳng định kém mình rất xa, cho nên dã muốn nhường nàng một chút, còn tính đánh nhường trong trận, để cho Tạ Tuệ Lan cuối cùng dùng ưu thế yếu ớt thủ thắng, nếu không mình thắng lãnh đạo, rất không giữ mặt mũi.
Tạ Tuệ Lan ha ha cười, “Được, tôi đây sẽ không khách khí” Dứt lời, cầm quân cờ đi lên mã.
Đổng Học Bân không chút suy nghi cùng lên mã.
Tạ Tuệ Lan lại đi một bước, Đổng Học Bân nghênh tiểp.
Tói tới lui lui mười hiệp, vẻ mặt Đổng Học Bân từ dễ dàng chậm rãi trở nên ngưng trọng, cuối cùng đúng là vẻ mặt ngạc nhiên, lại lần nữa trợn tròn mắt!
Mấy phút đồng hồ sau, Tạ Tuệ Lan cười tủm tủn hạ xuống một nước cuối cùng, “Chiéu tướng, ha ha, xem ra là tôi thắng?” Tạ Hạo ho khan một cuống họng, “Cái gì kia, Đổng ca anh không hạ được à?” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Tiểu Đổng là nhường cho tôi” Thật ra Đổng Học Bân có phải là xuất hết toàn lực hay không, Tạ Tuệ Lan và Tạ Hạo cùng nhìn ra được, lời này cũng là tìm một cái thang hạ bậc cho Tiểu Đổng, không cho hắn khó khắn trên mặt mũi.
Mười lăm phút!
Chỉ dùng mười lăm phút ngắn ngủn Tạ Tuệ Lan đã giết cho Đổng Học Bân quăng mũ cởi giáp!
Đổng Học Bân đều hận không thể đâm đầu vào tường mà chết đi, “ĐCM, không phải như vậy chứ?” Hăn còn cân nhăc nhường nhường Tạ Tuệ Lan một chút, ai ngờ mình dùng hết toàn lực còn bị Tạ tỷ giết thành bộ dạng này bộ dáng! Ta đi! Dọa người quá! Quá con mẹ nó dọa người! Sớm biết kỳ nghệ Tạ tỷ tôt như vậy! Mình còn nói cái gì mình đánh cờ tốt?
Đổng Học Bân đánh cờ không tệ, từ tiểu học bắt đầu đi học, đưong nhiên, hắn chỉ là báo danh lóp hoạt động ngoại khóa, cũng không có tham gia qua huấn luyện chính quy cùng trận đấu, cấp 2 Đổng Học Bân hoạt động ngoại khóa cũng có cờ vua, cao trung và đại học tuy không tiếp tục đánh, nhưng bình thường cùng đồng học đánh cờ vua, Đổng Học Bân còn rất ít thua quá, cho nên dần dần bồi dưỡng được tự tin tại lình vực cờ vua, cảm giác mình bách chiến bách thắng. Giờ đây suy nghĩ một chút, lực đánh của mình với một người thường, muốn nói cao thủ chân chính, Đổng Học Bân còn chưa bao giờ giao thủ!
Được, giờ đây thoáng qua một chiêu cùng cao thủ, trình độ lập tức bại lộ!
Thì ra trình độ mình kém đến như vậy sao!!
“Tiểu Đổng, lại đến đánh tiếp chứ?” Tạ Tuệ Lan phát ra lời mời.
Còn đánh cái rắm! Đổng Học Bân vẻ mặt dau khô nói: “Tạ tỷ, chị có trình độ cờ vua cao như vậy, tôi không phải đối thủ ngài!”
Tạ Tuệ Lan cười lắc đầu, “Trình độ tôi đây tính là cái gì? Theo gia gia tôi đánh cờ, chấp mười nước cũng không thắng được, cho dù thắng cũng là may mắn, ha ha, không nói gia gia của tôi, kỳ nghệ Ngụy Nam cũng tốt hơn một ít so với tôi”.
Đổng Học Bân trừng mắt, “Tạ lão tốt hơn so với ngài?” Không thể nào? Tạ tỷ đã là tay đánh cờ cao nhất mình gặp qua, trình độ cao như vậy đều không thắng được Tạ lão? Có phải là Tạ tỷ vừa mới có một cái ý nghĩ cùng mình, xấu hổ vì thắng, cho nên nhường cho Tạ lão?
Tạ Tuệ Lan con mắt híp híp, “Ha ha, hiểu rõ cậu đang ở đây nghĩ cái gì, tôi một lần cũng không vượt qua được ông nội của tôi, bởi vì lão gia tử căn bản không cần người nhường, trình độ cờ vua của người trong quôc nội có lẽ không vào được mười người đứng đâu, nhưng trong một trăm người trước tiên thì chắc chắn có lão gia tử” Thấy bộ dáng Đổng Học Bân có điểm không tin, Tạ Tuệ Lan bĩu bĩu môi nhìn Tạ lão bên kia, “Cậu không nhận ra người theo gia gia tôi đánh cờ là ai à?” Đổng Học Bân ngẩn ra, nhanh chóng nhìn sang, “A, có chút quen mắt”.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Là Trương Vạn Húc Trương gia gia, tượng kì đặc cấp đại sư, thành tích tốt nhất là đã từng bài danh thứ nhất quốc nội, từng cầm qua quán quân thi đâu chuyên nghiệp cờ vua cả nước, quán quân thi đấu cờ vua đại sư, quán quân cờ nhanh, á quán cờ vua thể giới vân vân... đừng xem giờ đây Trương gia gia hơn sáu mươi tuôi, nhưng mà bảo đao không già, tay cờ chuyên nghiệp bình thường cũng không thắng được hắn”.
Đổng Học Bân mới là nhớ tới tên, thì ra là Trương Vạn Húc Trương đại sư!
Tạ Hạo nói tiếp nói: “Trình độ ông nội của em tuy không bằng Trương gia gia, nhưng hai người hạ mười ván cờ, ông nội của em cũng có thể thắng hai ván, Trương gia gia có thể thắng đại khái bốn ván, còn lại đều là cờ hòa ngang tay, đúng rồi, tên Ngụy Nam kia cũng không phải đối thủ của ông nội em, nhưng mạnh hơn một chút so với chị của em, trong mười ván miễn cưỡng có thể thắng ông nội của em hai ván. Hừ, người kia, đánh cờ lại thật tốt” Đổng Học Bân hôn mê, kỳ nghệ Tạ lão cao như vậy? Đô mồ hôi, mình nghe Tạ tỷ nói gia gia của nàng yêu mến đánh cờ, còn băn khoăn biểu hiện đánh cờ cùng lão gia tử một phen, giờ đây... quá vô nghĩa rồi, thì ra đại sư bài danh thử nhất trong nước còn thỉnh thoảng bại bởi Tạ lão một hai ván, mình càng không thể đùa giỡn, đừng có tự làm mất mặt!
“Tiểu Đổng, lại đến đánh” Tạ Tuệ Lan đã sắp quân cờ lên.
Đổng Học Bân đau khổ cười, không có cách nào, đành phải kiên trì.
Cái ván này thậm chí làm Đổng Học Bân rất buồn bực, sau khi Tạ Tuệ Lan rõ ràng trình độ mình bình thường, thậm chí bắt đầu có ý thức nhường, có vài bước rất rõ ràng có thể thoáng giết tiến vào quân cờ lại buông tha, chậm rãi chiến đấu cùng Đổng Học Bân, nhưng mặc dù như vậy, Đổng Học Bân cũng chỉ tạo thế hòa cùng nàng một ván. Ài, mình quả nhiên không phải đối thủ Tạ tỷ, lực cờ kém quá xa.
Ván cờ qua đi, Tạ Tuệ Lan dửng lên nói: “Tôi trở về phòng lấy nước, ha ha”.
Tạ Hạo cũng nhìn ra trình độ Đổng ca có điểm kém, “Hắc hắc, Đổng ca, hai ta đánh đi?” Đổng Học Bân trừng mắt nhìn hắn, mẹ, đến cậu cũng muốn đánh tôi? Tôi lại không thắng được cậu thì cũng đừng lăn lộn nữa!
Đột nhiên, Ngụy Nam trên mặt bầm tím một khối không biết khi nào thì đi vào hậu viện biệt thự, liêc nhìn Tạ lão và Trưong Vạn Húc, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Đổng Học Bân, ánh mắt lạnh lùng. Đổng Học Bân và Tạ Hạo cùng nhìn thấy hắn, nhưng mây người vừa phát sinh qua xung đột, lúc này đều không nói chuyện.
Vài giây đồng hồ sau, Ngụy Nam nhìn Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Cậu còn có thể đánh cờ?” Đổng Học Bân nhìn lại hắn, châm chọc nói: “Tôi cái gì cũng biết, chính là sẽ không biết đánh lén!” Tạ Tuệ Lan đi vào biệt thự, Tạ lão bên kia lại không nghe thấy, Đổng Học Bân nói chuyện cũng không cố kỵ như vậy, ngoài miệng chắc là không biết thua người.
Ngụy Nam bị tức nỡ nụ cười, trong con mắt nôi lên lửa giận, hắn từng bước một đi tới, “Tốt, vậy chúng ta đánh một ván, tôi cũng kiến thức qua trình độ cậu!”
Tạ Hạo vừa nghe, lập tức nói: “Anh chờ một chút đi, Đổng ca đã nói đánh cùng với tôi”.
Ngụy Nam nhìn Đổng Học Bân, “Không dám sao?”
Đổng Học Bân cũng không muốn đánh cùng Ngụy Nam, Tạ tỷ không thắng được, hắn càng không thể, nhưng thua cái gì cũng không thể thua khí thể, Đổng Học Bân liên cảm kích vô vô bả vai Tạ Hạo nói: “Tiểu Hạo, hai ta đợi lát nữa nói sau, tôi đánh cùng hắn trước!”
Nhìn về phía Ngụy Nam, Đổng Học Bân nói: “Đến đây” Vừa rồi lúc đánh cờ cùng Tạ Tuệ Lan không phải trạng thái tốt nhất của Đổng Học Bân, dù sao quá lâu không đụng cờ vua, luôn luôn chút ít gượng gạo, trải qua hai ván điều hòa, Đổng Học Bân cảm giác mình chậm rãi tiến nhập trạng thái, ai thua ai thắng còn không nhất định!
Ngụy Nam trào phúng ngồi xuống hướng đối diện hắn, bắt đầu chém giết cùng hắn.
Ngựa, tốt, chuyển xe, tịnh bay...
Một hồi chém giết xuống, quả nhiên kỳ tích còn chưa phát sinh, mắt Đổng Học Bân thay nguyên một đám quân cờ mình bị Ngụy Nam ăn tươi, lại không hề dùng sức mạnh lớn lao. Quá mạnh mẽ, trình độ so với Tạ Tuệ Lan còn cao hơn không ít, coi như là trạng thái mình toàn thịnh chỉ sợ cũng không làm gì được hắn, thật giống như tuyên thủ chuyên nghiệp cùng nghiệp dư, không phải đánh giá cùngínột cấp bậc!
Ngụy Nam cho rằng Đổng Học Bân thật sự có tài, không ngờ trình độ hắn thấp như vậy, nhất thời nở nụ cười, “Chỉ thế này thôi sao!?” Động Học Bân tức giận tới mức muốn vô bàn, nhưng Tạ lão đang ngồi xa xa, hắn cũng không thể bị mất thán phận, trong lòng mắng câu mẹ nó, tiếp tục cầm quân cờ.
Ngụy Nam thật ra đã có thể thắng hắn, nhưng hắn chính là không thắng, không nhanh không chậm ăn quán cờ, tốt, mã của Đổng Học Bân, giông như, ăn sạch sẽ, đánh tới cuôi cùng, bàn cờ Đổng Học Bân sạch sành sanh. Đổng Học Bân nhiều sĩ diện, biết rõ hắn đang trêu chọc mình, ngoài miệng cũng không chịu nói nhận thua.
Lúc này, Tạ Tuệ Lan và một nữ nhán bưng trà tới.
Tạ Hào hò hét, “Tỷ, mau tới mau tới, nhanh báo thù cho Đổng ca!”
Tạ Tuệ Lan xem xét hướng bàn cờ, nhíu mày,"..Dừng ở đây! Như vậy còn đánh cái gì!”
Ngụy Nam liền hạ quân cờ, tuy trong lòng hơi tức giận, nhưng mỗi lần nghĩ đên phen lời nói của Tạ Tuệ Lan ở trong kho kia, lửa đều không ép được, hắn không thể trơ mắt nhìn Tạ Tuệ Lan gả cho người khác, Ngụy Nam phải cưới được nàng, không chỉ là vì mình, cũng là vì ích lợi trong nhà, việc này không thể để mất. Cho nên đang nghe đến Tạ Tuệ Lan nói rõ nói sẽ không gả cho hắn, Ngụy Nam phẫn nộ đồng thời cũng vội vàng!
“Ha ha ha...”
Tạ lão bên kia tựa hồ đã kết thúc, chỉ thấy Tạ lão chỉ vào bàn, thoải mái cười to nói: “Thiếu một ít nữa đã khiến cho anh chui vào chỗ trống! Cũng may đánh đến cờ hòa!”
Trương lão gia tử nói: “Ngài đánh vài chục bước cuối cùng này rất đẹp, tôi thiếu chút nữa đã không chống đỡ được”.
Tạ lão nói: “Anh đánh mới lợi hại! Ép tôi tới mức không thở nổi sao!” Sau khi thảo luận vài câu, Tạ lão đột nhiên nghiêng đầu nhìn phía Tạ Tuệ Lan bên này, “Ha ha, đều đến đây rồi?”
Ngụy Nam và Tạ Hạo đều cung kính kêu một tiếng gia gia, Đổng Học Bân trở ngại quan hệ, không gán như vậy, chỉ kêu một tiếng Tạ lão.
Tạ Tuệ Lan cười cười sờ bả vai Đổng Học Bân, “Lão gia tử, đây chính là Đổng Học Bân cháu đã đề cập qua cùng ngài”.
Tạ lão vuốt râu mép khẽ gật đầu, “Được, được, theo giúp tôi đánh một ván!”
“Tại sao ngài gặp ai cũng muốn lôi kéo đánh cờ?” Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ cười cười, “Không phải muốn tìm Tiểu Đổng trò chuyện sao?”
Tạ lão cười ha ha, “Vừa trò chuyện, vừa đánh!”
Đổng Học Bân nào dám nói một chữ không, vội vàng được yêu mà sợ đi đến, thấy Trương lão gia tử nhường chỗ ngồi, Đổng Học Bân do dự vài cái cũng không dám ngồi, thẳng đến lúc Tạ lão cười áp áp tay ý bảo ngồi xuống, Đổng Học Bân mới vẻ mặt nghiêm nghị cần thận ngồi xuống, cái mông chỉ dính một nửa thạch đôn, “Tạ lão, trình độ cờ vua của tôi rất bình thường, tôi sợ...”
“Không được ý kiến, đánh cho vui!”
Thấy thế, mấy người Tạ Tuệ Lan cùng Tạ Hạo Ngụy Nam phải đi xa xa uống trà đánh cờ.
Tạ lão tuy nói đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng khí thế so với năm xưa vẫn còn đủ, quan uy càng lớn hơn Tạ Tuệ Lan, khiến cho Đổng Học Bân cảm thấy rất áp lực, quân cờ mới đi chưa tới hai nước, mùa đông mà mồ hôi rơi như mưa.
Không có cách nào, người ngỗtđối diện là đại nhân vật số một số hai nước cộng hòa!
“Tiểu Đổng à, cảm ơn cậu đã cứu cháu gái tôi” Tạ lão cầm lấy quân “mã” nhảy một bước.
Sống lưng Đổng Học Bân vô cùng thẳng, vội vàng nói vài câu khách khí. Hắn cũng không thể giống như Tạ lão một bên đánh cờ bên cạnh nói, Đổng Học Bân đợi Tạ lão nói xong, lại cúi đầu đánh, đây là tôn trọng đối với thủ trưởng.
“...Tôi xem cậu còn rất tuổi trẻ, không tới hai mươi lăm tuổi?”
“Thưa ngài, tôi hiện hai mươi bốn tuổi”.
“Ha ha, Tuệ Lan nói cho tôi biết cậu không đến ba mươi tuổi, tôi còn tường rằng là hai mươi tám, không ngờ còn trẻ như vậy” Tạ lão ngàng đâu nhìn hắn thoáng cái, “Cậu mới tiến vào cơ quan không bao lâu à? Tại sao đột nhiên muốn đến cơ sở công tác? Hoàn cảnh cơ sở rất khác so với trong kinh, có nhiều chỗ thật sự rất gian khổ, cậu chịu được không?” Đã đến chính đề!
Đổng Học Bân lập tức tỏ thái độ nói: “Tạ lão, mặc kệ hoàn cảnh nhiều khổ, mặc kệ tất cả khó thế nào, tôi đều chịu được. Sở dĩ tôi nghĩ xuống dưới, chính là vì con đường thực tế làm một điều thực sự cho dân chúng, tôi cho rằng công tác cơ sở không nhất định nặng hơn so với công tác tôi giờ đây, nhưng đối với tôi mà nói, nhất định sẽ có ý nghĩa nhiều hơn so với cương vị tôi giờ đây”.
Tạ lão khẽ gật đầu, không nói gì, tiếp tục đánh cờ.
Đổng Học Bân cũng không biết Tạ lão đang suy nghi gì, cẩn thận đánh cờ cùng ông ta.
Kỳ nghệ Tạ lão quả nhiên cao siêu, không nhìn nước, chỉ là cái nhìn đại cục và lực khống chế cũng không phải là người khác có thể so sánh, Đổng Học Bân chỉ có thể nghĩ đến hai nước cờ, nhưng Tạ lão lại giống như có thể nhìn thấy sáu bảy nước sau khi thế cờ biến hóa, quả thực là cẩn thận, không chê vào đâu được, không trách được Tạ Tuệ Lan và Ngụy Nam đều không thắng được Tạ lão, trình độ người ta là câp chuyên nghiệp. Hơn nữa thái độ cùng đúng, đối mặt đối thủ nhỏ yếu hơn mình, Tạ lão cũng không có chút nào nhân nhượng, dứt khoát giết xuống hẳn hơi, khiển cho Đổng Học Bân âm tham kêu khổ, một điểm đánh trả cũng không có.
Trương Vạn Húc bên cạnh hẳn là quan hệ vô cùng tốt cùng Tạ lão, hắn một mực không cấm kỵ ngồi ở bên cạnh nhìn cuộc đấu, gặp Tạ lão “khi dễ” một lính mới kỳ nghệ không cao như thế, Trương Vạn Húc chỉ có thể cười lắc đầu, hắn biết tính tình Tạ lão cố chấp, Tạ lão cũng không thích bị người điều khiên quân cờ, cũng không thích để cho người khác ép cờ, trình độ là như thế nào chính là như thể đó, cho nên mặc dù kỳ nghệ tiêu hài nhi trên bàn kia không cao, Tạ lão cùng sẽ không lưu thủ.
Tổng thể rất nhanh đã xong rồi.
Đổng Học Bân đầu đầy mồ hôi buông quân cờ... “Ngài thật lợi hại, cho dù tôi luyện thêm một trăm năm cũng không phải đối thủ của ngài” Lời này có điểm vuốt mông ngựa, nhưng cũng là sự thật, Đổng Học Bân đã liều mạng dùng toàn lực muốn biểu hiện một chút, kêt quả thực lực chính là thực lực, không được chính là không được.
“Tiểu Đổng, giữa trưa lưu lại ăn cơm đi” Tạ lão nói.
Đổng Học Bân hiểu rõ người ta không phải khách khí, liền nói: “Vậy tôi xin quấy rầy” Đứng lên từ thạch đôn, Đổng Học Bân cung kính lui trở về.
Sau khi Tạ lão nói mấy câu cùng Trương lão gia tử, đột nhiên nghiêng đầu nói: “Tiểu Nam, hôm nay cảm giác cờ của tôi không tệ, đến, cậu cũng theo giúp tôi đánh một ván”.
Ngụy Nam chạy nhanh đi đến, “Tạ gia gia, vậy ngài để chấp cháu hai con tốt đi, bằng không cháu không thắng được ngài”.
“Ha ha, nhường cờ thì còn có cái ý tứ gì? ổ? Mặt cậu làm sao vậy?” Ngụy Nam đau khổ cười, không lên tiếng.
Trương Vạn Húc nhìn Ngụy Nam, cười đứng lên, qua đánh cờ cùng Tạ Tuệ Lan. Đổng Học Bân thì bắt đầu đối chiến với Tạ Hạo, cũng không nghe được Tạ lão đang nói cái gì.
Tạ lão áp tay ý bảo Ngụy Nam ngồi xuống,“Đánh nhau cùng người?” Ngụy Nam một lường lự, vốn tưởng răng có Tạ lão làm chủ, Tạ Tuệ Lan nhất định là phải gả cho mình, nhưng ai ngờ sự tình sinh biến, Ngụy Nam không được phép chờ đợi thêm nữa, “Tạ gia gia, không dám lựa ngài, cháu bị thương chính là bị Đổng Học Bân kia đánh”.
Tạ lão nhíu mày “...Tiểu Đổng? Chuyện gì xảy ra vậy?” Ngụy Nam nói: “Vừa rồi lúc tại ga ra, Tuệ Lan xuống xe thì bị Đổng Học Bân làm cho trượt chân, cháu cũng không biết hắn là cố ý hay không, nhưng sau khi Tuệ Lan trượt chân, Đổng Học Bân kia đi lên ôm Tuệ Lan, trên tay còn chiếm tiện nghi Tuệ Lan, cháu xem không vừa mắt, đi lên bảo hắn buông tay ra, ai ngờ hắn quay trở lại chính là một quyền, đánh thẳng trên mặt cháu, không chỉ như thế, Tuệ Lan còn tìm mọi cách hướng về Đổng Học Bân, lại mắng cháu, ngài nói chuyện này...” Hắn cũng không nói là hắn lên chân đạp Đổng Học Bân trước.
Chân mày Tạ lão càng chau chặt hơn.
Ngụy Nam chú ý sắc mặt Tạ lão thoáng cái, cần thận nói: “Tôi bị hắn đánh thì không sao, nhưng thái độ Tuệ Lan... Cháu cuối cùng cảm thấy nàng và Tiểu Đổng hai người có điểm... Tạ gia gia, ngài hiểu rõ cháu là thiệt tình yêu mến Tuệ Lan, nằm mộng cũng muốn lấy nàng làm vợ, nhưng bây giờ cháu sợ cứ như vậy xuống dưới mà nói, không đợi cháu cùng Tuệ Lan đính hôn mà nói... Tiểu Đổng đâu có chỗ nào xứng đôi với Tuệ Lan” Nếu như không có phen lời nói của Tạ Tuệ Lan tại ga ra kia, Ngụy Nam cũng sẽ không nói như vậy cùng Tạ lão, dù sao cũng là mạo hiểm nhất định, nhưng Ngụy Nam giờ đây không quản được nhiêu như vậy, hắn phải lây Tạ Tuệ Lan!
Tạ lão không nói chuyện, lấy tay hạ quân cờ đánh một nước cờ.
Ngụy Nam hiển nhiên không có tâm tình đánh cờ, “...Tạ gia gia!” Tạ lão rất thưởng thức đứa bé Ngụy Nam này, nhưng chỉ là thưởng thức trình độ cờ vua của hắn, còn không đủ thưởng thức có lo lắng, lực ảnh hưởng Tạ gia tại chính đàn đã rất lớn, nếu như lại đám cưới một nhà gia đình tham chính, ý nghĩa không phải rất lớn, mà trải qua rất nhiều việc, Tạ lão cũng dần dần đưa ánh mắt chuyển dời đến thương giới, trên dưới gia đều không có một người là kinh doanh, nêu như đám hỏi một cái thể gia buôn bán, không dám nói ý nghĩa rất lớn, nhưng ít nhất đối với đời thứ ba Tạ gia sau này phát triển là có chỗ tốt thật lớn, căn cứ vào điểm ây lo lăng, Tạ lão mới không có cách nào để cho Tạ Tuệ Lan tự quyết định hôn nhân, nếu như nàng xem một gia đình theo thương nhân nào khá tốt, dù là gia thế đối phương hơi yếu chút ít, Tạ lão cũng có thể miên cưỡng đáp ứng, nhưng hết lân này tới lần khác, cháu gái lại sống chết muốn tham chính, chết sống muốn tìm một người tham chính tạo thành gia đình, cái này Tạ lão sẽ không có thể đáp ứng rồi, hắn nên lo lắng vì Tạ gia!
Bây giờ nghe Ngụy Nam nói Tạ Tuệ Lan khả năng cùng Đổng Học Bân có điểm không mình bạch, hơn nữa Đổng Học Bân còn kiêu ngạo mà đánh nữ tế mình lập thành, trong lòng Tạ lão cũng có chút nổi giận, hắn là người rất cố chấp, cũng là người rất cường thể, tại Tạ gia, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, người khác không được phép không có cùng ý kiến, mặc dù Đổng Học Bân đã mệnh cứu cháu gái của mình, nhưng ở trước mặt ích lợi Tạ gia, cái gì đều được nhượng bộ, Tạ lão không thể để cho Tạ Tuệ Lan tùy ý theo bản tính!
" Tạ gia gia!” Ngụy Nam lo lắng lại gọi một tiếng.
Tạ lão khoát khoát tay, “Được rồi, tôi biết rồi, đánh cờ”.
Sắc mặt Ngụy Nam lập tức vui vẻ, thành công!
Nửa giờ sau, Tạ lão được thầy thuốc bảo vệ sức khỏe và Ngụy Nam nâng vào biệt thự, tiếp đó, hắn gọi ba người Tạ Tuệ Lan Tạ Hạo và Đổng Học Bân tiến vào, câu nói đầu tiên làm tất cả mọi người sửng sốt, Tạ lão dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói: “Tuệ Lan, cháu cùng Tiểu Nam nhanh chóng đính hôn, thời gian tuần sau”.
Tạ Tuệ Lan biến sắc, “...Ngụy Nam nói cái gì cùng ngài?” Tạ lão không trả lời, nhìn con mắt Tạ Tuệ Lan nói: “Chuyện này cháu đã kéo hai ba năm, cháu còn muốn kéo dài tới khi nào thì? Chờ cháu bốn mươi tuổi? Chờ cháu năm mươi tuổi?” Hắn cường thế khoát khoát tay, “Chuyện này ta định rồi, không cần nói nữa, nhanh chóng đính hôn!” Thầy thuốc bảo vệ sức khỏe có khả năng không phải người ngoài, người hầu có khả năng không phải người ngoài, nhưng Đổng Học Bân tuyệt đôi là ngoại nhân, bình thường cái loại tranh luận này là không nên nói trước mặt ngoại nhân, nhưng Tạ lão vừa rồi vẫn là cố ý kêu Đổng Học Bân tiên vào, cũng không biêt là có ý tứ gì.
Ngụy Nam kiềm chế ở vui vẻ nói: “Gia gia, sau này cháu nhất định đối tốt với Tuệ Lan” Hắn trực tiếp kêu lên gia gia.
Tạ lão cười ha ha ừm một tiếng.
Tạ Tuệ Lan nhíu tròng mắt lại, “Lão gia tử, trước đây chúng ta có nói qua, trên nửa năm nay không có ngày tốt lãnh, muốn đính hôn cùng phải để qua nửa năm, vì sao đột nhiên thay đổi?”
Tạ lão nói: “Không cần phải coi hoàng lịch quá nặng, cải lương không bằng bạo lực!” Tạ Tuệ Lan nhướng lông mi lên, “Cháu còn chưa chuẩn bị thành gia, công tác gần đây cũng rất vội vàng, lão gia tử, chuyện này sáu tháng cuôi năm nói sau được không?” Tạ Tuệ Lan vân áp dụng thủ đoạn mấy năm này quen dùng!
Tạ lão tức giận, “Sao nhiều sáu tháng cuối năm như vậy? Cháu tính coi như cháu đã bao nhiêu tuổi rồi!”
“Cháu...”
“Không cần phải nói!”
Đổng Học Bân đều mộng, mẹ nó! Tạ tỷ phải gả cho tên khốn này?
Nhìn khuôn mặt Ngụy Nam tươi cười, Đổng Học Bân hận không thể một cước đạp chết hắn, nhưng loại địa phương này lại không có quyền lợi để mình nói chuyện!
Tạ Hạo tức giận, mặt trắng không còn chút máu, nhưng hắn cũng biết gia gia định chuyện này rồi là không có người có thể thay đổi.
Ngụy Nam được như ý nguyện, một khối tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, rốt cục có thể lấy được Tạ Tuệ Lan!
Nhưng tại lúc thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ cười cười chúc mừng bọn họ, tại lúc Ngụy Nam và Tạ lão làm công việc đính hôn, Tạ Tuệ Lan nhẫn nại quá nhiều năm rốt cuộc trở mặt!
Đùng! Một tiếng vang thật lớn!
Tạ Tuệ Lan lại có thể vỗ cái bàn, “...Cháu không đồng ý!” Không người nào dám vỗ bàn cùng Tạ lão, người ngoài thể chế không dám, trong thể chế không dám, người trong nhà lại càng không dám!
Duy chỉ có Tạ Tuệ Lan dám!
Tạ lão trầm mặt lại, “Cháu nói lại một lần nữa cho tôi!” Tạ Tuệ Lan nhíu mày nói: “Cháu không đồng ý!” Tạ Hạo sợ tỷ tỷ chính là sợ nàng chỗ này, “Tỷ tỷ biểu hiện ra một bộ dáng cười tủm tỉm, thật ra tính tình còn muốn hung ác hơn so với gia gia, không quan tâm bao nhiêu quan, không quan tâm thần nhân, thật sự muốn bức tỷ tỷ, đợi nàng lật ra mặt, nàng là lục thân không nhận, trong nhà, tỷ tỷ không chỉ có thể lần đầu tiên vỗ bàn cùng trường bối”
Thấy Tạ Tuệ Lan phát bão tố, Tạ Hạo khẽ cắn môi, cùng vỗ cái bàn thoáng cái, “Cháu cũng không đồng ý!” Tạ lão giận tím mặt, “Các người phản rồi!”
Tạ Hạo nâng lá gan nói:“Gia gia, họ Ngụy có cái gì tốt? Ngài coi hắn như bảo bôi không băng! Không thấy chị của cháu không thích hắn sao! Giờ đây là hôn nhân tự do! Yêu nhau tự do!”
Tạ lão quát: “Chỗ này có phần cho cháu nói chuyện hả!”
Tạ Hạo cùng bất chấp tất cả, chỉ vào Ngụy Nam nói: “Nếu là hắn trở thành tỷ phu của cháu! Cháu nhìn thấy hắn một lần sẽ đánh hắn một lần!”
“Cút ra ngoài cho ta!” Tạ lão vọt thoáng cái đã đứng lên!
Tạ Tuệ Lan đứng trước người Tạ Hạo, “Lão gia tữ, đã như vậy, chúng ta hôm nay sẽ sẽ nói rõ ràng, đã bao nhiêu năm, ngài buộc cháu gả cái này buộc cháu gả cái kia, ngài có lo lắng cho cháu sao? Đừng nói gả cho Ngụy Nam là vì cháu suy nghĩ, ngài là suy nghĩ vì chính ngài! Ngài là vì suy nghĩ cho những người khác trong cái nhà này! Không phải vì cháu! Cháu một mực nhẫn, hôm nay, cháu nhẫn nhịn đủ rồi! Cháu không muốn nhịn! Sự tình của mình tự mình có thể làm chủ! Không cân phải người khác quan tâm tới cháu!”
Tạ lão tức giận đến không nói được lời nào!
Ngụy Nam cũng không nghĩ đến Tạ Tuệ Lan sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng đỡ lây Tạ lão, cả giận nói với Tạ Tuệ Lan: “Sao nói chuyện cùng gia gia em như vậy?”
Tạ lão chỉ một ngón tay vào Đổng Học Bân, “Cháu chọn hắn sao?”
Tạ Hạo sửng sốt!
Đổng Học Bân sửng sốt!
Tạ Tuệ Lan cũng sửng sốt, “Ngài có ý tứ gì? Có quan hệ gì cùng Tiểu Đổng?”
Tạ lão nói: “Vị hôn phu của cháu cũng bị hắn đánh cho! Cháu còn hướng về hắn? Cháu nói có quan hệ gì cùng hắn!”
Vừa nghe lời này, Tạ Tuệ Lan xoạt cái liếc nhìn về phía Ngụy Nam, nổi trận lôi đình nói: “Ngụy Nam! Anh nói hươu nói vượn cái gì! Ở trong ga-ra anh không nói một lời đột nhiên đánh lén sau lưng Tiểu Đổng, thiếu chút nữa đạp gãy chân Tiểu Đổng, tại sao anh còn có lý? Anh miệng lưỡi cái gì đó! Tôi cùng Tiểu Đổng làm sao? Anh nói một chút, hai chúng tôi làm sao? Hả!?”
Tạ Tuệ Lan quay lại nhìn Tạ lão, “Lão gia tử, cháu hiểu rõ ngài lui về tuyến hai thì cái đầu có điểm hồ đồ, người đã già, cái này rất binh thường, nhưng cháu không ngờ ngài sẽ hồ đồ đến nước này! Tiểu Đổng là ân nhân cứu mạng cháu! Hắn thiếu chút nữa bị Ngụy Nam vô duyến vô cớ đánh! Cháu không che chờ hắn thì cháu che chở ai!?”
Đổng Học Bân bốc lửa, thoáng cái đã xông lên, “Tạ lão, nếu kho có camera, ngài có thể lấy đến xem thoáng cái! Ngụy Nam đánh lén sau lưng tôi! Chẳng lẽ tôi còn không thể đánh trả? Phải mặc cho hắn đánh mới đúng? Hăn đánh chêt tôi mới được sao?”
Ngụy Nam nhanh chóng nói: “Gia gia, cháu cũng không muốn đánh người, hắn chiếm tiện nghi Tuệ Lan, cháu đi lên kéo hắn chẳng lẽ có gì sai?”
Tạ Tuệ Lan nổi giận nói: “Ngụy Nam à Ngụy Nam! Tôi thật không nhìn ra anh là loại người này! Đó là anh kéo người sao? Dùng chân kéo người sao? Hả!?”
Ngụy Nam cãi, “Tuệ Lan, đó là tôi bảo vệ em, làm sao en lại không rõ?”
Tạ Hạo chỉ vào cái mùi Ngụy Nam nói: “Bảo vệ cái con mẹ mày!”
Tạ lão tức giận còn lớn hơn so với bọn hắn, đùng, vỗ cái bàn “Tất cả im miệng cho tôi!” Tạ lão cố chấp đứng dậy, lời nói gì cũng không nghe lọt, “Tạ Tuệ Lan! Ta mặc kệ cháu và Tiểu Đổng có vấn đề hay không! Chuyện này dừng ở đây! Hắn cứu mạng cháu! Công tác hắn ta sẽ tìm người an bài! Giờ đây nhiệm vụ của cháu là theo Ngụy Nam đính hôn!”
ĐCM ông! Hai chúng tôi có vấn đề con mẹ ông đó! Đổng Học Bân suýt nữa lên tiếng mắng to!
Tạ Tuệ Lan tức giận tới mức môi phát run, “Lão gia tử, ông tình nguyện tin một người ngoài cũng không nguyện ý tin cháu? Tiểu Đổng là ân nhân cửu mạng cháu! Là khách cháu mời đến! Nhưng hôm nay vừa vào biệt thự thiếu chút nữa bị người đánh cho! Ông giờ đây lại có loại thái độ này đối với người ta? Coi cháu cùng Tiểu Đổng...” o o Tạ Tuệ Lan kích động bụm lấy ngực thở, “...Cái loại lời nói không có căn cứ này ông cũng có thể tin?”
Đổng Học Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ lão, tôi và Tạ tỷ tuyệt đối...”
“Tôi không có hỏi cậu!” Tạ lão không chút khách khí cắt dứt lời hắn.
Mẹ nó! Đổng Học Bân đã tức điên rồi!
Thật ra Tạ lão đối với cách nói của Ngụy Nam, nói Tạ Tuệ Lan cùng Tiểu Đổng có vấn đề cũng là bán tín bán nghi, trong lòng hắn đương nhiên vẫn thiên hướng cháu gái, tiếp theo mới là Ngụy Nam nhưng Tạ lão là người ngoan cố, một mực nhất ngôn cửu đỉnh, Tạ Tuệ Lan và Tạ Hạo vô cái bàn chống đối hắn, khỏi xướng tính tình cố chấp, Tạ lão cũng lười được lo lắng chuyện này hư hỏng, hắn muốn làm chính là cường ngạnh đè xuống tất cả tiêng phản đôi khiên cho Tạ Tuệ Lan cùng Ngụy Nam nhanh chóng kết hôn — đây là phong cách xử sự người trên cao, không cần hiểu rõ đúng sai, không cần hỏi nguyên nhân cậu phải lo liệu theo như ý tứ tôi! Không có thương lượng!
Đổng Học Bân cũng nhìn ra Tạ lão là hoàn toàn, từ đầu không giảng đạọ lý, chuyện ba người mình phát sinh tại ga ra Tạ lão không để ý, đây chỉ là một điểm bộc phát, một cái cơ hội đem việc mâu thuẫn Tạ Tuệ Lan buông lỏng không đính hôn triệt để bạo phát ra, nêu như không có chuyện này, Tạ lão cũng sẽ phát giận một ngày nào đó, sẽ cường ngạnh bắt hai người đính hôn. Nhưng Đổng Học Bân vẫn cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, nêu như mình không câu Tạ tỷ làm việc, nêu như mình không ở trong kho đánh Ngụy Nam, Tạ tỷ có lê còn có thể kéo dài một thời gian ngắn.
Mẹ nó! Quá con mẹ nó giận!
Một phút đồng hồ... Hai phút... Không khí dần dần cứng ngắc lại, không có người nói chuyện.
Đổng Học Bân chưa từng như vậy nghẹn khuất qua, “Tạ tỷ, thực xin lỗi, đều lại tôi”.
Mặt Tạ Tuệ Lan cau có, thở ra, “Không quan hệ đến cậu, cái loại cục diện này là sớm muộn gì cùng xảy ra, tôi sớm có chuẩn bị tâm lý”.
Đối diện, thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ đang tại cầm thuốc cho Tạ lão, Ngụy Nam ân cần bưng nước ở một bên hầu hạ, giống như thật đã thành nữ tê Tạ lão.
Nhìn Ngụy Nam dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, Đổng Học Bân ôm hận năm chặt năm tay, đầy ngập lửa giận không chỗ nào phát tiết!
“Tỷ! Làm sao bây giờ!” Tạ Hạo hiểu rằng, nếu lão gia tử không thay đôi chủ ý mà nói, tỷ tỷ căn bản là không cách nào phản kháng, nhiều lắm là ngoài miệng phản kháng thoáng cái.
Tạ Tuệ Lan bật cười một tiếng, “Còn có thể làm gì bây giờ? Trong mắt gia gia chúng ta, tất cả đều là ích lợi Tạ gia, giảng đạo lý căn bản vô dụng, Ngụy Nam lại đùa giỡn băng thủ đoạn ti tiện này, lão gia tử giờ đây nói cái gì cũng không nghe lọt, tính tình hắn cũng không phải cậu không biết, nhận thức chuẩn sự việc cho dù sai cùng sẽ làm sại”.
Tạ Hạo phần nộ hơi: “Cái tên khốn họ Ngụy này! Em con mẹ nó sớm muộn gì cũng thu thập!”.
Tạ Tuệ Lan đột nhiên liếc nhìn Đổng Học Bân, nhìn một giây đồng hồ, lại nhìn hai giây, nhìn ba giây đồng hồ.
Đổng Học Bân giật mình nói: “Tạ tỷ, có chuyện gì ngài cứ nói”.
Tạ Tuệ Lan không lộ ra chút biểu tình nào nói: “Bọn họ oan uổng hai ta, không phải nói hai ta thật sự không rõ ràng sao, tôi là không chịu được cái ủy khuất này, cậu thì sao?”.
“Tôi cũng không chịu được!”
“Vậy là được rồi, cái ủy khuất này chúng ta không thể chịu”.
Đổng Học Bân nháy nháy con mắt, không rõ ràng là có ý gì.
“Tiểu Đổng” Tạ Tuệ Lan nhẹ nhàng nói, ngó ngó Đổng Học Bân, dừng lại thật lâu mới dùng cánh môi đỏ rực phát ra một lời nói kinh thiên động địa, “...Có muốn cùng tôi nói yêu thương không?”
Ta kháo!
Đổng Học Bân và Tạ Hạo thiếu chút nữa ngã té nhào một cái!