Trong sảnh yến hội.
Mội người, một người, lại một người.
Khi đám người Mã Diễm Phân của huyện Dương Lập gục xuống, năm mươi người ở đây đã gục ba mươi người rồi.
Trong ba mươi người có người nằm trên mặt đất không ai quản, có nằm trên bàn ngủ khò khò, có nằm trên sô pha ở góc khu nghỉ ngơi lẩm bẩm nói mê sảng, còn có người mới từ WC trở về thì đặt mông ngồi dưới đất, nói chung là cả đám ngã trái ngã phải, còn lại hai mươi người chưa ngã cũng không tốt hơn chổ nào, bên trong nguy hiểm nhất cũng là Đổng Học Bân, ly rượu này uống xong, chân của hắn càng chao đảo lợi hại, Thường Quyên và Cung Na một trái một phải còn đỡ hắn, Đổng Học Bân tự mình đều muốn ngã lăn lộn mấy vòng, mắt thấy tùy thời đều ngã xuống đất không dậy nổi, Lữ Vệ Quốc và người còn lại thì thoáng đỡ hơn, nhưng tác dụng chậm của cồn dần dần lên, bọn họ những người này nhìn qua cũng đều uống không được bao nhiêu nữa, dù sao mỗi người ít nhất đều uống cả cân rượu rồi, Đổng Học Bân một người uống ba cân rượu, chai rượu nằm đầy đất, cả phòng đầy mùi rượu.
"Học Bân!"
"Đổng huyện trưởng!"
"Ngài thế nào?"
Đám người Thường Quyên hoảng hốt.
Đổng Học Bân đỡ cái ghế đứng lên, "Không có việc gì! Không... Sao! Uống tiếp! Uống!"
Cung Na đỏ mặt tía tai nói: "Đổng huyện trưởng, đừng uống, uống nữa sẽ xảy ra chuyện."
Đổng Học Bân say khướt lớn tiếng nói: "Rót rượu... Cho tôi! Rót đầy! Tôi còn chưa... Uống cùng Lữ cục trưởng!"
Thường Quyên nổi giận, nhéo hắn quát: "Tôi nói cho cậu biết Học Bân! Cậu không thể uống! Lập tức theo chúng tôi trở về!" Cũng chỉ có chị Thường dám ồn ào với Đổng Học Bân. Dù sao cũng là đồng sự cũ đồng cam cộng khổ, trong những người này cũng chỉ có cô ấy và Đổng Học Bân có quan hệ cá nhân tốt nhất.
Đổng Học Bân vẫn không nghe như cũ, "Rót rượu!"
Cung Na lo lắng nói, "Ngài đều uống hơn ba cân rồi!"
"Rót!" Đổng Học Bân nhìn về phía Trần Vân Tùng, không chớp mắt.
Trần Vân Tùng cũng không có cách, không thể làm gì khác hơn là lại rót một ly rượu cho Đổng Học Bân.
Thường Quyên muốn cướp đến, "Cậu làm gì thế tiểu Trần! Còn ngại thiếu loạn à!"
Trần Vân Tùng cười khổ, Đổng huyện trưởng đều lên tiếng. Hắn dám không rót rượu sao.
Đổng Học Bân nhanh tay hơn so với chị Thường, đoạt lấy ly rượu, bước chân tập tễnh đi tới phía trước vài bước, nhìn về phía Lữ Vệ Quốc và hai mươi người còn lại, "Tới, tôi kính... Mọi người một ly! Lữ cục trưởng nói... Đúng! Ngày hôm nay phải... Uống thống khoái!"
Người còn lại hai mặt nhìn nhau.
"Còn uống?"
"Tôi uống không được."
"Tôi cũng vậy, uống nữa sẽ ói mất."
" Đổng huyện trưởng tửu lượng không tồi. Sao còn chưa ngã?"
"Nói cũng phải, đều uống ba cân rồi? Thật có thể uống."
"Tửu lượng ba cân quả thật... Bất quá nhìn hắn hẳn là không được."
Mọi người thấp giọng nói chuyện, không nâng ly. Chỉ có hai người rõ ràng đã say hào khí tận trời kêu gào, nâng ly muốn uống riêng cùng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không phản ứng hai người bọn họ, "Cùng nhau đi!"
Lữ Vệ Quốc nói, "Đổng huyện trưởng, tôi cũng có chút say, hay là uống từng người đi. Đừng cùng nhau chạm ly."
"Đúng đúng, uống từng người đi."
"Cùng nhau uống không có ý nghĩa."
"Đổng huyện trưởng. Lão Lưu bọn họ uống cùng ngài."
Mọi người đều phụ họa, phỏng chừng đều là nhìn ra trận thế ngày hôm nay. Tất cả đều muốn chuốc say Đổng Học Bân, chỉ cần chuốc say hắn cũng là thành công, những đồng chí đã ngã xuống cũng coi như không "Hi sinh" vô ích. Đương nhiên, chuyện tình phát triển tới cục diện hiện tại, một cân rượu đều vào bụng của mọi người, rất nhiều người cũng đều không phải đơn thuần vì phá hư huyện Trinh Thủy và ngoại thương bàn bạc ngày mai, còn có người là muốn "Báo thù" cho đồng sự và các lãnh đạo, bởi vì tên họ Đổng này thật sự quá làm giận, mỗi lần đều muốn ngã xuống, nhưng mỗi lần lại chưa ngã, mọi người cũng bị dẫn ra không ít cơn tức.
Đổng Học Bân khiêu khích nói: "Sao đều sợ...?"
Một người của cục chiêu thương không biết huyện khu nào tức giận nói: "Ai sợ?"
Đổng Học Bân túy cười nói: "Vừa rồi còn... La hét cụng ly cụng ly, trong nháy mắt thì... Không được? Uống... Riêng? Cũng được! Vậy tôi từng bước từng bước cụng ly... Với các người! Nhưng có một chút... Tôi nói được! Nếu như ly của tôi cạn! Các người... Cũng không thể để thừa lại rượu!"
Không người trả lời.
Đổng Học Bân nói: "Sợ thì... Quên đi, đi thôi chị Thường, chúng... Ta trở về!"
"Chờ một chút!" Lữ Vệ Quốc nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cười nói: "Đổng huyện trưởng đây là muốn uống với mọi người, được, nghe Đổng huyện trưởng, từng bước từng bước cụng ly." Dứt lời, Lữ Vệ Quốc nhìn về phía hai mươi người còn đứng, "Đều rót đầy rượu, tiểu Lưu, các người uống cùng Đổng huyện trưởng trước." Lữ Vệ Quốc thật ra cũng để lại một tâm nhẫn, trước để cho người khác cụng ly cùng Đổng Học Bân, Lữ Vệ Quốc biết mình khẳng định cũng uống không được nữa, thế nhưng Đổng Học Bân muốn đến đây, ở giữa còn hai mươi người, sớm không biết rồi ngã xuống bao nhiêu lần, khẳng định cũng không tới phiên ly này của Lữ Vệ Quốc.
Lời nói và khiêu khích của Đổng Học Bân cũng làm hai mươi người còn lại chọc giận. Một mình cậu đấu với nhiều người? Uống thì uống! Ai sợ ai! Chúng tôi nhiều người như vậy còn uống không lại một mình cậu? Nói giỡn à! Tất cả mọi người đều bắt đầu rót rượu! Dù sao ngày hôm nay phải cho Đổng Học Bân say!
"Rượu không còn."
"Gọi phục vụ lên rượu!"
"Thêm một thùng! Không! Hai thùng!"
Thứ nhất là bị Đổng Học Bân tức giận, thứ hai là rượu nổi lên, hai mươi người còn lại khí thế rất đủ, lập tức gọi phục vụ tới.
Mấy người phục vụ sinh sau khi dọn rượu tiến đến, thì thấy được sảnh yến hội một mảnh hỗn độn, mấy người đều kinh ngạc, trong lòng nói cái này là tình huống gì hả? Chiến tranh hả? Nhưng bọn họ cũng đều biết những người này là cán bộ và lãnh đạo, cho nên cũng không nói nhiều, sau khi đưa rượu thì đóng cửa đi ra, phỏng chừng cũng là chuẩn bị liên hệ người, dù sao mọi người ngày hôm nay đều trong sảnh yến hội, chính bọn họ đã không để lại ai, người uống say ngã xuống, chỉ có thể tìm nhân viên công tác của khách sạn đưa bọn họ trở về phòng, ài, buổi tối ngày hôm nay lượng công việc sẽ rất lớn.
Đại sảnh.
Có mấy người bắt đầu mở rượu.
Bên kia cũng có người chuẩn bị vài cái ly, từng ly được rót đầy, đủ mười mấy ly, mỗi ly đều là ly lớn, nhìn rất dọa người.
Cung Na luống cuống, "Thường cục trưởng, cái này, cái này..."
Trần Vân Tùng cũng nhìn về phía Thường Quyên, "Ngài quyết định đi, cái này làm sao bây giờ?"
Thường Quyên tức giận, túm lấy Đổng Học Bân nói: "Học Bân cậu trở lại cho tôi! Nghe chị!"
Đổng Học Bân dũng cảm nói: "Uống xong... Rồi đi! Còn sớm... Mà!"
Thường Quyên hung hăng kéo hắn, "Uống xong cái rắm! Uống xong cậu sẽ chết! Cái này bao nhiêu rượu rồi! Cậu đã uống hơn ba cân rồi! Còn uống cái gì mà uống!"
Cung Na thấp giọng nói: "Bọn họ là chuốc rượu ngài đấy!"
Trần Vân Tùng nói: "Đúng vậy Đổng huyện trưởng, không thể trúng kế của bọn họ!"
Bên kia rượu đã chuẩn bị xong, có người gọi hắn, "Đổng huyện trưởng, đều xong rồi, đến đây đi!"
Đổng Học Bân tiếp tục không nhìn chị Thường bọn họ khuyên can, mơ mơ màng màng đẩy vài người của huyện Trinh Thủy ra, đặt mông ngồi ở cái ghế phía trước, "Tới!"
Một người khoa viên tửu lượng tốt nhất trong những người này đứng dậy, "Tôi uống cùng ngài trước!"
Tất cả mọi người vây quanh ở trước bàn, bầu không khí cũng bị kéo đi.
"Lão Lưu, nỗ lực lên!"
"Một ngụm cạn!"
"Nhìn ông và Đổng huyện trưởng tửu lượng ai được!"
Thường Quyên Cung Na bọn họ vừa nhìn, cũng chỉ đành theo tới.
Khoa viên được gọi là lão Lưu xắn tay áo, "Tôi tới trước!" Nói xong, hùng hổ nâng ly một hơi uống cạn, sau khi uống xong còn cầm cái ly đặt mạnh lên bàn, phát ra một tiếng rất lớn, "Tới phiên ngài Đổng huyện trưởng! Sao còn chưa uống?" Rượu nổi lên, hắn cũng không quản đối diện là huyện trưởng hay là thị trưởng, nhất thời kêu gào một câu, cảm giác rất thống khoái.
Đổng Học Bân cái gì cũng chưa nói, chậm rãi cầm ly rượu đưa vào trong miệng, lần này hắn uống rất nhanh, vài giây sau rượu đã vào bụng.
"Được!"
"Hảo tửu lượng!"
"Lợi hại lợi hại!"
Mọi người vỗ tay khuyến khích, cũng đều mở mắt trông mong chờ Đổng Học Bân ngã xuống.
Đổng Học Bân ngã xuống, uống xong nằm trên bàn, nhưng trong lúc rất nhiều người lộ ra nụ cười, Đổng Học Bân lại lảo đảo từ trên bàn ngồi dậy, mắt say lờ đờ mông lung nhìn lão Lưu nói: "Hảo tửu lượng... Hai... Ta... Tiếp... Một... Ly!"
Hắn nói như muốn nuốt đầu lưỡi rồi.
Lão Lưu ngẩn ra, cũng có chút không ổn, gã đã không uống được nữa.
Đổng Học Bân cười nhạo nói: "Sợ?Khí thế... Vừa rồi... Đâu?"
Lão Lưu bị kích tướng, nhất thời làm mặt hung ác, cầm một ly rượu lên giơ lên, "Tới!"
Đổng Học Bân cũng cầm lấy một ly đầy, chạm ly một chút, hai người vừa từng ngụm từng ngụm uống cạn ly rượu này, Thường Quyên bọn họ đều nhìn mà kinh hồn khiếp đảm.
Rượu đã mất tích.
À, cái ghế đối diện cũng mất bóng.
Lão Lưu uống xong thì mở to con mắt nhìn Đổng Học Bân, một giây đồng hồ sau, gã từ trên ghế ngã xuống, ầm một tiếng ngã ra đất, ngay cả cái ly cũng bị vỡ nát.
Phía sau có người nhanh chóng đem lão Lưu đỡ đi, đặt trên ghế bên cạnh cho gã ngủ.
Đổng Học Bân vỗ bàn, "Kế tiếp!"
"Tôi tới!" Một người khoa viên tuổi còn trẻ ngồi đến, bất quá hắn ta rõ ràng là kiên trì tới, phỏng chừng là muốn trước mặt Lữ Vệ Quốc lưu lại chút ấn tượng tốt, lúc này mới biết rõ sẽ phải chết nhưng vẫn nghĩa vô phản cố, bất quá hắn cũng nhìn ra được, Đổng Học Bân đồng dạng cũng không được, nếu như mình thật sự có thể làm cho Đổng huyện trưởng của huyện Trinh Thủy ngã xuống, khẳng định sẽ cho lãnh đạo ấn tượng tốt, đến lúc đó, đề bạt cũng gần ngay trước mắt.
Mộng tưởng chính là tốt đẹp.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Đổng Học Bân ngay cả thở cũng không thở, dừng cũng càng không trực tiếp nâng ly với người trẻ tuổi, sau đó hai người đều vung cổ uống cạn.
Nhưng mà, vừa uống hai ngụm thì người trẻ tuổi kia đã phun rượu ra, sau đó người cũng ngã... hắn uống quá mau, bị sặc, kết quả cồn nhất thời lên đầu, không được!
Lại ngã!
Phía sau có người nhanh chóng đỡ hắn đi!
Đổng Học Bân vừa nhìn cũng không uống, ly này hắn cũng uống hai hơi rồi, "Hắn không uống... Xong, tôi cũng... Đến chổ này, lúc này mới công... Bằng, ha ha, tiếp... Theo!" Đổng Học Bân càng ngày càng căng, còn chật vật hơn hồi nãy, đừng nói uống một ngụm nữa, tựa như chỉ cần ngửi một chút cồn đều có thể ngã xuống đất!