Buổi chiều.
Tan họp.
Cuộc họp thường ủy kết thúc.
Đây là cuộc họp thường ủy mà người đứng đầu và người đứng thứ hai hoàn toàn thống nhất ý kiến, loại tình huống tuy rằng không hiếm thấy, nhưng mà theo quan hệ từ từ chuyển biến xấu với xung đột của Mông hệ và Khương hệ hiện tại, thì đây vẫn là vô cùng ly kỳ, đương nhiên, cái này là theo người thường xem ra mà thôi, còn những người chân chính có kinh nghiệm chính trị tương đối thành tục đều có thể nhìn ra môn đạo bên trong, ý kiến của các lãnh đạo tựa như đều cùng thống nhất, nhưng mà suy nghĩ khẳng định không giống nhau.
Cái này không phải sao?
Đổng Học Bân vừa ra khỏi phòng họp liền bị Bồ An bắt lại.
Sau khi đi đến một chổ không người, Bồ An liền nói:" Học Bân à, cậu nói hơi quá rồi, chiêu thương năm mươi triệu? Cậu đi chổ nào làm?"
Đổng Học Bân cười nói: "Đem hết toàn lực ra"
Bồ An nói: "Lỡ như không được? Cậu còn nói từ chức cái gì?"
Đổng Học Bân nói: "Tôi muốn người, cũng phải cho một cam đoan"
Bồ An nói: "Vậy cũng không cần nói là từ chức, tuy rằng Mông bí thư nói không nghe thấy, nhưng cũng là có nói như vậy thôi, cậu nói cũng đã nói, lỡ như không hoàn thành nhiệm vụ chiêu thương lần này cậu làm sao bây giờ? Cậu đây là tự mình đem dây buột cổ mình, cậu cho rằng làm những danh sách đề bạt và điều động nhân sự là được rồi sao? Cậu này!"
Năm mươi triệu?
Đây là cái khái niệm gì?
Gấp mười lần kim ngạch chiêu thương bình quân của năm rồi!
Đừng nói người của Mông hệ, người của Khương hệ cũng không nghĩ Đổng Học Bân có thể hoàn thành loại nhiệm vụ này.
"Bồ bí thư, tôi biết ông lo lắng cho tôi, không có việc gì, Đổng Học Bân tôi là người thế nào ông còn không biết sao? Nếu tôi nói, thì có năng lực làm được" Lòng tin thì Đổng Học Bân vẫn phải có.
Nói vài câu xong, Bồ An mới đi.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, thẳng thắn đi đến phòng làm việc của Khương Phương Phương.
Lúc đầu hắn nói đến chuyện muốn người và đề bạt, cũng không nghĩ là sẽ nói thêm cái gì, nên tự nhiên cũng không có chào hỏi Khương huyện trưởng trước, nhưng hình thức trên cuộc họp thì hình thức thay đổi, Đổng Học Bân mượn cơ hội nói ra hết, gây ra tranh luận và ầm ĩ không nhỏ, Đổng Học Bân sau đó khẳng định phải bắt chuyện với chị Khương một tiếng.
Phòng làm việc huyện trưởng.
Thư ký không có mặt, Đổng Học Bân trực tiếp tiến vào.
Bên trong Khương Phương Phương cũng vừa mới trở về, đang chỉnh lý văn kiên hội nghị đặt vào trong ngăn kéo, thấy Đổng Học Bân tới, cô ấy vừa cất đồ vừa nói: "Năm mươi triệu, cậu càng lúc càng làm tôi sợ"
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Cũng không nói sớm với ngài, thật ra là lúc họp tôi mới..."
"Tôi biết" Khương Phương Phương cất đồ xong ngồi xuống, nhìn hắn: "Tôi đã nói rồi, khu vực chiêu thương này cậu toàn lực làm đi, tôi có lòng tin với cậu"
Đổng Học Bân ánh mắt khẽ động: "Cảm ơn tín nhiệm của ngài"
Khương Phương Phương nói: "Bất quá từ chức thì không nên nói lại, cậu cái này đã không phải là lần đầu tiên đúng không? Hở một chút là lấy ra nói, không cần thiết"
Đổng Học Bân cười nói: "Đã nói rồi, cũng không thu lại được, lần sau tôi chú ý"
Khương Phương Phương gật đầu nói: "Ý kiến của Mông bí thư bên kia cũng thống nhất, lần này trong huyện toàn lực ủng hộ công tác chiêu thương của các người, tất cả đều bật đèn xenh"
Đổng Học Bân nói:" Tôi rõ ràng, cam đoan không làm ngài thất vọng"
Khương Phương Phương sửa đúng nói: "Là đừng làm cho dân chúng thất vọng, huyện chúng ta sau này có thể dựa vào số dẫn tư đó mà xoay người, bất quá cậu cũng đừng tạo áp lực quá lớn, nếu như thật sự không được năm mươi triệu như lời cậu nói, xảy ra trách nhiệm còn có tôi"
Cánh cửa trong phòng cũng không có đóng.
Lý Hiểu Na đúng lúc trở về gian phòng ngoài, nghe được câu nói cuối cùng của Khương Phương Phương, tròng mắt chớp chớp, trong lòng nói Khương huyện trưởng đối với Đổng huyện trưởng quả nhiên không tầm thường.
Việc công đã bàn xong.
Thư ký cũng đã trở về.
Đổng Học Bân cũng không ở lâu, chào Khương Phương Phương, đi ra ngoài cười chào hỏi Lý Hiểu Na, rồi trở về phòng làm việc của mình.
Một lát sau, Diêu Thúy gõ cửa đi vào.
Mỗi lần sau cuộc họp thường ủy thì cô ấy đều đến, cũng là lệ cũ.
Đổng Học Bân liền nói: "Thúy nhi, chuyện trong cuộc họp phỏng chừng cô cũng nghe, giúp tô chọn một khoa viên thông minh đáng tin từ trong chính phủ huyện đi"
Diêu Thúy nói: "Cậu nghĩ ai được?"
Đổng Học Bân cười nói: "Cô quyết định đi, tôi cũng không quen thuộc"
Diêu Thúy suy nghĩ một chút: "Được, trở về tôi sẽ nhìn cho cậu"
Đổng Học Bân nói: "Ừm, mau chóng quyết định để ngày mai đi làm luôn, thủ tục điều động để sau cũng được, đang cần người"
Đang nói chuyện, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Diêu Thúy nói một tiếng rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, là thư ký của Tạ Quốc Bang, vì vậy lập tức tiếp: "A lô, Trầm ca, tôi cũng đang muốn gọi điện thoại cho anh đây"
Trầm thư ký cười ha ha nói: "Chuyện cậu nói tôi đã liên hệ xong rồi, còn lại là cậu cứ nói chuyện với lãnh đạo trực tiếp của phân cục cô ấy đi, đúng rồi, tôi thấy cô ấy gần đây bị cách chức tạm thời? Có thể ảnh hưởng đến đề bạt, lúc tôi hỏi còn chưa có nhập hồ sơ, tôi cũng đã hỏi, chuyện tạm thời cách chức cũng rút, không có vào hồ sơ"
"Ồ, vậy tôi thay bạn tôi cảm ơn anh"
"Không khách khí, việc nhỏ mà thôi"
"Được, hôm nào tôi trở về mời ăn, cảm ơn"
Vốn còn chưa có xác định làm sao đề bạt Thường Quyên, hiện tại đều được Trầm thư ký giải quyết.
Buông điện thoại di động ra, Đổng Học Bân cấp tốc liên hệ lấy hồ sơ của Thường Quyên một chút, sau đó liền đi đến bộ tổ chức tìm Liêu Hải Uy nói chuyện này một chút.
Trong phòng làm việc.
Hai người ngồi đối mặt.
"Liêu bộ trưởng, trà đem tới cho ông" Đổng Học Bân cười đặt một bao lớn.
"A, sao nhiều như vậy" Liêu Hải Uy nhìn mà thèm: "Hay là cậu lấy lại một chút đi, nhiều như vậy tôi cũng không có bao nhiêu để đáp lễ"
Đổng Học Bân nói: "Cũng không bao nhiêu tiền, cầm uống đi, không đủ thì tôi bảo thư ký đem đến"
"Không được không được, ngại lắm, như vậy đi, ngày mai tôi đem lá trà ngon đến cho cậu"
Nói xong cái này, hai người cũng nói đến công sự.
Lật lật tư liệu của Thường Quyên, Liêu hải Uy cũng không nói cái gì, nhìn thời gian: "Cũng sắp ra về, chuyện khảo sát và điều động để ngày mai làm? Hiên tại cũng không còn kịp rồi"
"Được"
"Vậy ngày mai cậu thông báo trước cho những người này đi"
"Tốt, tôi sẽ thông báo cho họ một tiếng"
"Dược, cậu nói xong thì tôi sẽ cho người đi qua khảo sát"
Người đi qua khảo sát cũng chỉ là hình thức mà thôi, cuộc họp thường ủy đã quyết định, có đi cũng không thay đổi.
Quân lệnh trạng của Đổng Học Bân lần này, nói trắng ra cũng là một con dao hai lưỡi, chổ lợi là Đổng Học Bân có thể cấp tốc điều chỉnh lại cục chiêu thương, đề bạt người một nhà, trong khoảng thời gian ngắn có thể ngưng tụ lại sức chiến đấu, còn chổ hại chính là năm mươi triệu đầu tư mà hắn phát biểu đối với thành tích chiêu thương của huyện Trinh Thủy lúc xưa mà nói quả thật là quá khổng lồ, hầu như là không có khả năng hoàn thành, Đổng Học Bân cũng đã lấy chuyện từ chức ra nói, cuối cùng nếu như không hoàn thành, Đổng Học Bân cũng không còn mặt mũi ở lại, cái này cũng là kết quả mà rất nhiều người của Mông hệ nguyện ý thấy, đuổi được Đổng Học Bân thì thực lực của Khương hệ khẳng định sẽ suy giảm lớn, mà cho dù Đổng Học Bân hoàn thành nhiệm vụ, người của Mông hệ cũng được lợi, cái này chỉ sợ cũng là nguyên nhân vì sao Mông Duệ trên cuộc họp thường ủy ủng hộ yêu cầu của Đổng Học Bân vậy.
....